Cô gái bị điếc kia đột nhiên mở miệng như định nói chuyện.
Vốn dĩ, điếc và câm là song sinh, nếu một người là kẻ điếc, từ trước tới nay chưa từng nghe được âm thanh, cũng không biết âm thanh ra sao đương nhiên cũng không thể phát ra âm thanh nào được. Nhưng trên đời cũng từng có tiền lệ người điếc có thể nói chuyện, chẳng qua họ phải bỏ công bỏ sức cố gắng gấp ngàn lần, thậm chí vạn lần người thường. 
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau, khẽ cau mày. Mặc dù cô gái điếc kia không ép tới nữa, thiếu niên tên ‘Trúc’ vẫn luôn mỉm cười, nhưng ánh mắt cô gái điếc kia thật sự quá sắc bén. 
“Đã lâu không gặp.” Giọng nói của cô gái điếc như gằn từ trong họng ra, vừa sắc bén vừa khàn khàn, khiến người ta vừa nghe đã nổi da gà.
Đường Liên và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, xoay người lại nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt gật đầu; “Yên tâm đi, không phải kẻ địch.” Đường Liên và Lôi Vô Kiệt mới yên tâm, tránh sang bên nhường đường. 
Ai ngờ câu hỏi tiếp theo của cô gái điếc lại mang vẻ giễu cợt: “Sao giờ ngươi lại thành ra thế này?” 
Tiêu Sắt duỗi lưng, lười biếng nói: “Ta ra thế nào?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play