《Lê Kiều bị ngất giữa chừng bởi lịch trình giày đặc, được staff ôm xuống xe》

Chủ lầu: "[Video link] Truy cập trang chủ của tôi có ảnh chụp, lượt chuyển phát đã lên đến hàng vạn, tôi có xem qua fan ở đầu trang đều khóc như kẻ ngốc rồi. Lê Kiều bị sao thế? Người khác còn đang nghỉ? Tại sao cậu ta còn làm việc chăm chỉ như vậy?"

Đây là diễn đàn buôn chuyện ăn dưa của toàn bộ giới giải trí, không được mấy người để ý đến chương trình, trả lời ban đầu cũng là hiểu biết nửa vời:

"A? Là do công ty của hắn sắp xếp sao? Tôi nhớ rõ Lê Kiều là phú nhị đại mà? Chắc không phải là chèn ép nhân viên đâu."

"Là diễn sao? Nghe nói công diễn ba nhà hắn chọn bài thất bại, chắc là tính bán thảm."

"Không có. Tôi vừa xem qua một chút. Họ đã đăng báo cáo kiểm tra sức khỏe trên blog chính thức của chương trình, nói rằng cậu ấy làm việc quá sức. Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày, vì vậy người hâm mộ không cần phải lo lắng."

Nơi này không giống như diễn đàn có thể tập trung đông đảo người hâm mộ của chương trình, hay nơi có nhiều thù địch với Lê Kiều, một lúc sau, người hâm mộ của Lê Kiều vội vã chạy đến hiện trường:

"Blog chính thức luôn thích đội nồi cho người khác. Lê Kiều nhập viện hai lần. Mỗi lần họ đều đăng báo cáo nói không có gì nghiêm trọng. Nhưng tỷ muội đi tiếp ứng của tôi lại nói đến giờ Lê Kiều vẫn chưa ra khỏi bệnh viện. Cô ấy hỏi thăm y tá. Y tá nói anh ấy vẫn chưa tỉnh [nước mắt chảy dài]"

"[Bảng bình chọn bài hát công diễn vòng ba] Nhìn vào phiếu bầu, sao mọi người có thể nói Lê Kiều thất bại trong cuộc bình chọn bài hát? Ngay cả khi cậu ấy thất bại, đó cũng là vấn đề của fan chúng tôi. Nó không liên quan gì đến cậu ấy. Ngược lại, cậu ấy, đã và đang hỗ trợ chúng tôi tìm cách bù đắp những sai lầm trong quá khứ."

"Công ty của Lê Kiều căn bản không quan tâm cậu ấy, là cậu ấy tự mình kiếm tài nguyên."

"Anh ấy đi nhiều chuyến như vậy, tôi nghĩ anh cũng đang muốn gây tiếng vang, ổn định danh tiếng, bù đắp tổn thất chúng ta không làm được, để chúng ta chuyển hướng lực chú ý. Đừng có áy náy như vậy."

"Kiều Kiều mặc dù là phú nhị đại, nhưng hình như mối quan hệ trong gia đình không mấy hòa thuận, cậu tham gia thi đấu lâu như vậy, blog chính thức của công ty Lê gia cũng không nhắc tới một câu, khó trách cậu thà chạy ra ngoài ghi hình còn hơn về nhà đón Tết."

"Có thể nhiều người không biết, Lê Kiều là con của gia đình đơn thân..."

"Trời ơi, chị em lầu trên đó nói thật không vậy?! Là fan mà tôi còn không biết! Bình thường với gia thế như này, đem ra bán thảm thôi cũng đủ dùng rồi, mà giờ đến công diễn ba mà Lê Kiều cũng không đả động dù chỉ một câu."

"Trước kia tôi nghi ngờ Lê Kiều khốn nạn đến mức không thể không tát vào mặt, nếu muốn bán thảm thì hắn đã bán từ lâu rồi. Làm con trong gia đình đơn thân, cha hắn cũng không tốt lành gì. Lúc nhỏ vì ốm yếu nên bị đưa tới đạo quán, củ cải nhỏ không có phất trần cao nên phải lưu lạc theo sư phụ và sư huynh đi bắt quỷ. Tôi đã xâu chuỗi tất cả những manh mối này từ kinh nghiệm sống của mình, các người có thấy hắn nhắc đến dù chỉ một câu trong chương trình không? Nói những điều này trên sóng trực tiếp không tốt hơn giữa hiện trường ghi hình đầy fan tiếp ứng, ngất xỉu cái bạch mạnh hơn bao nhiêu?"

"Anh ấy thực sự luôn làm nhiều hơn nói T^T Mặc dù cho đến nay, chúng tôi vẫn chưa nghe anh ấy xác nhận tên fandom của mình là "Cáo nhỏ", thậm chí một lần nói "Tôi yêu bạn" cũng không, nếu là thần tượng khác. Mọi người đều nói đó là chuyện thản nhiên như ăn cơm uống nước, chỉ có Kiều Kiều là không bao giờ nói ra... Nhưng cho dù anh ấy không nói, tôi vẫn cảm giác được giữa chúng ta có sự ăn ý ngầm hiểu!"

"Mỗi ngày đều yêu Kiều Kiều nhiều hơn một chút (1/1)"

...

Khi Lê Kiều mở mắt ra, trời đã chạng vạng vào hoàng hôn.

Cậu ngủ say đến mức mơ màng, nên lúc tỉnh dậy trong mắt thật sự đã hiện lên tia hoảng hốt. Trước khi cậu chìm vào giấc ngủ trời vẫn còn khuya, khi cậu lần nữa mở mắt ra, bầu trời tràn ngập ánh nắng, gần như không thể cho biết mấy giờ rồi.

Chăn bông trên người trắng như tuyết, rèm sa trong tay rất mỏng, ánh nắng chiều tà chiếu vào, tường trắng xung quanh phủ một tầng màu be. Trên tường treo những bức tranh phong cảnh, lá phong rực lửa, dòng suối róc rách, ánh sáng bị gờ cửa sổ phân chia, như thể bốn mùa ngày đêm đang lần lượt chuyển đổi trên bức tranh.

Linh đài của Lê Kiều đột nhiên trở nên sáng rực. Cậu phát hiện mình đã thăng cấp lên Kim Đan kỳ.

Đúng vậy, quái vật khoai tây ở Trường Sa và cổ thuật sư ở Vô Tích lần lượt giao ra đồ ăn, cả hai đều ở Trúc Cơ kỳ, sau khi Lê Kiều hấp thụ thành công tất cả các năng lượng tà ác mà họ tích lũy được, lại hao tổn tu vi giúp Thẩm lão phu nhân và Tiểu Hoàn chữa bệnh, thân thể bị đào rỗng lần nữa được tu sửa, sẵn tiện rèn rũa lại thân thể này một phen.

Hơn nữa, bản thân Lê Kiều có thần thức vượt qua Hóa Thần, đột phá cũng không có trạng thái tinh thần, cho nên đối với tu sĩ bình thường tu chân giới mà nói, có thể thăng lên Kim Đan kỳ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, mời tu sĩ Kim Đan kỳ khắp nơi hộ pháp mới an toàn vượt qua, mà Lê Kiều chỉ cần ngủ một ngày một đêm là xong.

Lê Kiều nhìn vào trong đan điền, bên trong có một viên kim đan trôi nổi nhanh như chớp vụt qua, trên đó có ba màu: kim quang diệu thế, ánh sáng tím mờ mịt, vô sắc muôn vàn. Điều này có nghĩa là kim đan của cậu rất ổn định, không vì mấy ngày nay bôn ba mà ảnh hưởng. Linh khí và tà khí có thể sử dụng trong kinh mạch cũng tăng lên rất nhiều, uy lực của bùa chú cũng tăng cao, từ giai đoạn này, giữa người tu luyện và võ giả đã có sự khác biệt cơ bản.

"Chủ nhân, cậu tỉnh rồi?!" Trong không gian linh thức, một em bé mập mạp trắng trẻo mềm mại đang cố hết sức nhảy nhót, vẫy vẫy tay để thu hút sự chú ý của Lê Kiều.

"Hừ" Lê Kiều khẽ hừ một tiếng, tựa hồ đang cười.

"Tui, tui, tui, trước tiên để tui bù đắp sai lần. Đọc cho chủ nhân nghe phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ nhé?" Hệ thống vừa lên mạng, liền phát hiện ký chủ mệt mỏi ngất đi, cảm thấy tội lỗi chồng chất tội lỗi "Nhiệm vụ được xếp hạng S, điểm thưởng là 15.000 điểm —— Phần thưởng cho bản thân nhiệm vụ chỉ là 10.000 điểm, và 5.000 điểm còn lại là món quà phụ bởi vì mức độ đánh giá cao, đủ cho chúng ta mua hai gói kỹ năng nâng cao và vẫn còn nhiều hơn nữa!"

"Còn nữa!" Hệ thống mặt mày rạng rỡ, tràn đầy vui vẻ được mùa, "Trước khi công bố thứ hạng lần thứ ba, thời gian nhiệm vụ có hạn, chủ nhân, cậu còn chưa hoàn thành tiết mục biểu diễn, cho nên hoàn thành sẽ có thêm phần thưởng, hệ thống có một không gian rộng hai mươi mét vuông, chủ nhân, hiện tại không cần lo lắng không thể mang theo khoai tây chiên hay Coca rồi ~”

Lê Kiều nghĩ tới cái gì: "Có thể mang người sống vào không?"

"Ha ha" Hệ thống ngón tay dính đầy nước bọt lướt qua hướng dẫn sử dụng, xấu hổ ngẩng đầu nhìn một hồi, "Tui đoán là không được... Chỗ này hiện tại chỉ có cậu làm chủ sở hữu, giống như túi trữ vật ở tu chân giới các cậu, không chứa được vật sống, thích hợp làm một nhà kho di động."

"Sau này giàu, chúng ta có thể mua một khu Linh Tuyền trong trung tâm mua sắm của hệ thống, có thể mang vật sống vào, có thể trồng hoa củ, nuôi gà các loại, chỉ tốn 100.000 điểm!" Hệ thống lắc lắc cái đuôi, "Tui tin tưởng chủ nhân rất nhanh sẽ kiếm được."

"Ai muốn trồng hoa, trồng rau, nuôi gà?" Lê Kiều hừ một tiếng, "Tao có thể để cho mày đi vào trồng sao?"

"Này..." Hệ thống ngượng ngùng vặn vẹo, "Chỉ cần chủ nhân có tâm, người ta làm sao dám cự tuyệt. Ai bảo ta lại trở thành tiểu nô bộc đáng yêu chăm chỉ nhất của chủ nhân cơ chứ~~"

Nó lại giở trò lấy lùi làm tiến, Lê Kiều cười ha ha, muốn dùng ngón tay chọc nó xuống, hệ thống đã sớm hình thành thói quen, híp mắt, xem ra chính nghĩa hy sinh tính mạng vì sự công bằng.

Cuối cùng Lê Kiều vẫn là không chọc xuống, mà là bóp mặt của nó: "Ngu xuẩn."

Hệ thống duỗi tay chân ngắn ngủn, không cam lòng vung vẩy: Nói một hệ thống vừa nâng cấp cơ sở dữ liệu là ngu xuẩn, là một việc rất tàn nhẫn vô liêm sỉ, cậu hiểu không! TAT

*

“Chủ nhân, sau khi nâng cấp tui đã bổ sung rất nhiều công năng, cậu có muốn khám phá không?” Hệ thống kéo lớp vải xuống, lộ ra nửa bờ vai trắng nõn tròn trịa, ra sức dụ dỗ.

“Tôi không có hứng thú với trẻ con.” Lê Kiều hờ hững đặt vải lên, “Nhưng nếu mày không muốn mặc, tao có thể lấy hết.”

"Oa, chủ nhân, bé sai rồi!" Hệ thống lập tức ngoan ngoãn nhấc bộ đồ khủng long lên, ôm lấy đầu ngón tay của Lê Kiều, bắt đầu báo cáo chức năng mới của mình, "Tui có thể khống chế thông tin lưu chuyển trở nên lớn hơn. Phạm vi giám sát được mở rộng và hoạt động đa luồng cũng có thể. Ví dụ: trên Internet, tui có thể đăng ký n tài khoản và duy trì tài khoản ở những nơi khác nhau cùng một lúc. Nền tảng nhìn tui cứ như nhìn vào tài khoản thật, và tui có thể tự mình đứng lên chống lại cả một công ty thủy quân!"

"Nếu tui ở đây khi cuộc bình chọn đang diễn ra, tôi có thể tạo ra một thông cáo điên rồ gửi cho fan. Ngay cả khi không gây quỹ, chủ nhân cũng không thua!" Lê Kiều hôn mê, hệ thống kiểm tra những sự kiện gần đây trên mạng, càng xem càng tức giận, "Lấy đa số ức hiếp thiểu số ngầu lắm à, có bản lĩnh lại tới, để xem ngươi lợi hại cỡ nào. Tui, con bạch tuộc bất khả chiến bại trong vũ trụ!"

"Thật là may mắn." Lê Kiều tùy ý nói: "Nếu không xảy ra việc này, chúng ta cũng không có nhanh như vậy hoàn thành nhiệm vụ phụ."

"Chủ nhân nói đúng, chủ nhân siêu lợi hại!" Sau khi nâng cấp hệ thống, nó vừa có thể vừa lọc qua luồng thông tin mạng vừa vô tư nịnh nọt, "Chủ nhân, người hâm mộ cuồng nhiệt của cậu tăng nhanh như vậy, nhìn danh sách này đi, cậu sắp đuổi kịp Diệp Du Ca rồi đó."

Lê Kiều cuối cùng cũng có thể trở lại trạng thái mà mình muốn, có thể nhìn thấy luồng thông tin trên mạng khi bản thân thoải mái nằm xuống và nhắm mắt. Cậu nhìn theo hướng mà hệ thống chỉ sau đó thấy bảng phiếu bầu của một nhà tài trợ nhỏ.

Mỗi năm trong chương trình tài năng, để tối đa hóa sự nhiệt tình của người hâm mộ, không chỉ có danh sách chính xác thứ hạng của các thực tập sinh, mà còn có một số nhà tài trợ và danh sách thông thường do nền tảng mở ra để thu hút người hâm mộ tăng lưu lượng truy cập nền tảng.

Những danh sách này không ảnh hưởng đến thứ hạng nổi tiếng của các thực tập sinh trong chương trình, nhưng sẽ thường xuyên cung cấp một số lợi ích cho những người đứng đầu danh sách, chẳng hạn như chứng thực, gặp gỡ người hâm mộ, màn hình lớn trong trung tâm mua sắm, không gian quảng cáo, v.v.

Fan qua đường khi nhìn thấy danh sách cũng thuận tay bầu một phiếu, nhưng cũng như những danh sách phúc lợi với đủ thứ chiêu trò quái đản, thường chỉ có những fan trung thành mới muốn giành giật những điều tốt nhất cho thần tượng mình.

Do đó, nhiều người trong giới sẽ sử dụng những danh sách này để đánh giá mức độ trung thành của người hâm mộ, chẳng hạn như người ta thường cho rằng số lượng fan trung thành của Lê Kiều dao động ở vị trí thứ năm, bởi vì trong những danh sách phúc lợi này, Lê Kiều thường là thứ 5, 6. Thỉnh thoảng, biểu hiện của cậu trở nên phi thường và ghi được vào hạng ba hay hạng bốn, nhưng khoảng cách với người sau không quá lớn.

Cho đến khi bình chọn cho bài hát bắt đầu, số lượng người hâm mộ trung thành của Lê Kiều bắt đầu tăng vọt, một thời gian trước, cậu gần như ổn định ở vị trí thứ ba và thứ tư, và thỉnh thoảng cậu có thể lao lên vị trí thứ hai.

Sau khi Lê Kiều hôn mê, người hâm mộ càng lo lắng như kiến ​​bò trên vung, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể biến đau thương thành sức mạnh, điên cuồng bỏ phiếu, phần thưởng là "fan meeting", khoảng cách chênh lệch giữa Lê Kiều và Diệp Du Ca đã thu hẹp lại chỉ còn còn vài trăm phiếu.

"Còn kém năm trăm, ba trăm, một trăm lẻ năm..." Hệ thống nắm chặt nắm đấm nhỏ, có chút lo lắng vẫy vẫy, "Năm mươi, hai mươi lăm, mười... a a a, vượt qua rồi!"

Nó vui mừng nhảy cẫng lên trong không gian thần thức: "Chủ nhân, đây là một bước tiến nhỏ trong bảng xếp hạng, nhưng là một bước tiến lớn đối với việc ra mắt C vị của chúng ta!"

“…” Lê Kiều chỉ vào danh sách trang miêu tả, “Ở đây không phải viết, nhà tài trợ sẽ vì ba người đứng đầu tổ chức fan meeting, mà ba người đứng đầu đều có thể đi, làm gì có cạnh tranh kịch liệt như vậy?"

"Có thể là hít thở không khí, hoặc có thể là vì fans rất muốn nhìn thấy cậu... Hừ, không quan trọng!" Hệ thống mũm mĩm đem tay chỉ loại rồi vẫy vẫy, sau đó vội vàng ôm lấy màn hình, "Xong rồi, xong rồi! Bọn họ lại quay về rồi!!"

Fan của Diệp Du Ca có thể duy trì vị trí đầu tiên ở các bảng đơn và đó cũng là thứ để họ đi khắp nơi khoe khoang rằng mình là người nổi tiếng nhất, nhưng bây giờ cửa sổ này đã bị fan của Lê Kiều phá vỡ, tất nhiên họ rất tức giận, khẩn cấp triệu tập tất cả các đồng đội ở gánh khác đến gánh này để đánh bảng.

Sau khi người hâm mộ của Diệp Du Ca đổ xô bỏ phiếu như sủi cảo rớt nồi, quả nhiên trong thời gian ngắn y đã trở lại vị trí đầu tiên. Nhưng trước khi họ có thời gian chụp ảnh màn hình để khoe khoang, người hâm mộ của Lê Kiều đã dí sát theo sau.

Hai bên đang đuổi theo nhau, cuộc chiến rất khốc liệt, mỗi khi bạn làm mới trang chủ, bạn sẽ thấy vị trí số một đã thay đổi. Fan chương trình chạy đến sau khi biết tin, người nào người nấy hóng hớt và liên tục chụp ảnh màn hình, sau đó đăng lên diễn đàn 《Trong hai người ai sẽ thắng đây? Hóng liền tay.》

Mọi người có thể chọn bất cứ ai bên dưới bài đăng, nhưng không ai bị áp đảo bởi lời khen ngợi nóng bỏng cho vị trí số một, chỉ hỏi một câu: "Bất kể cuối cùng ai là người chiến thắng, ít nhất có thể nói thời đại Diệp Du Ca một mình chiếm giữ vị trí số một trên các bảng xếp hạng đã kết thúc vào hôm nay, phải không?"

*

Nhân viên tổ chương trình đưa Lê Kiều đến bệnh viện, anh ta đã canh gác cả ngày ở đây, định lẻn ra ngoài mua bữa tối cho mình, không ngờ lúc này Lê Kiều lại tỉnh lại.

Anh mở cửa với bữa tối trên tay, thấy Lê Kiều đã ngồi dậy, liền vội vàng gọi bác sĩ và y tá, sau đó gọi cho Trình Hiểu Âu.

Trình Hiểu Âu bảo anh ta đưa điện thoại cho Lê Kiều lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Lê Kiều "ừm" một tiếng: "Làm sao tôi có chuyện gì được chứ." Cậu mơ hồ nói: "Tôi ăn một chút, so trước kia khá hơn rồi."

"A? A, vậy thì tốt, vậy thì tốt..."

Trình Hiểu Âu đã tận mắt nhìn thấy tư thế đầy anh dũng chém giết yêu ma của Lê Kiều, ông nghĩ nếu Lê Kiều có thể ngất đi vì kiệt sức, nó nhất định là sự kiện lớn ngang trời sập đi? Ông vốn đã chuẩn bị tinh thần làm báo cáo đưa tin yêu ma quỷ quái đã vây thành, không ngờ Lê Kiều lại nói như vậy, ông sửng sốt một chút mới ý thức được, chẳng lẽ là Lê Kiều thăng cấp? Đúng là nhân vật chính trong phim truyền hình trước và sau khi thăng cấp đều có xu hướng yếu đi một thời gian.

Ông đem đầu mình giăng kín khung cảnh người và quỷ giao tranh, cố gắng quay trở lại sự nghiệp của mình trong giới giải trí: "Được rồi, nếu cậu đã tỉnh, đăng weibo trả lời fan cho họ yên tâm, bọn họ trầu trực ở trang chủ weibo lâu lắm rồi đó "

"Hơn nữa," Trình Hiểu Âu do dự có nên nói điều này hay không, "Họ thật sự rất lo lắng cho cậu."

Rất nhiều thần tượng nhỏ, thần tượng đều sẽ bỏ qua câu nói này, thậm chí có lúc còn cười hỏi: "Đạo diễn, nay ông lại thương xuân thu biết buồn à?"

Mọi người đều đủ thông minh và tỉnh táo để biết người hâm mộ sẽ đến và đi, khi mình tiếp xúc đúng cách, họ sẽ phát triển như rau hẹ trước gió, khi bạn dần im lặng, họ sẽ chạy đi thật nhanh.

Người hâm mộ thật tàn nhẫn, cái gọi là lo lắng, khóc lóc, cuồng nhiệt sớm muộn gì cũng qua đi, sớm muộn gì cũng trao cho người kế tiếp, chỉ có tình yêu, sự kết nối, công việc trong vòng mới là vĩnh cửu.

Quan điểm này không sai, thậm chí có thể nói là rất tỉnh táo, nhưng Trình Hiểu Âu tổ chức tuyển tú hàng năm, nhìn hàng năm nhìn hàng trăm thanh niên và hậu viện hội của mình đến rồi đi, có lúc ông già này khó tránh khỏi u sầu trong mắt.

Cho dù tất cả tình cảm chân thật rồi sẽ qua đi, nhưng khoảnh khắc người ấy khóc vì bạn, có lẽ, nó sẽ là thứ đáng để trân trọng và lưu giữ trong giây phút ấy...

"Ừm, tôi hiểu rồi." Lê Kiều luôn nói ngắn gọn đến mức Trình Hiểu Âu không chắc mình có nghe hay không. Ông mở Weibo, nhấn vào trang chủ của Lê Kiều, cứ một lúc lại làm mới một lần, năm phút sau mới xoát được.

[Idol Live 101_Lê Kiều]: "Tôi không giỏi chụp ảnh selfie cho lắm, nhưng cách này có vẻ trực quan hơn. Tôi không sao, tôi có thể chạy sẽ chạy, giờ sẽ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Chúc mọi người năm mới vui vẻ. [Hình ảnh]"

Trước đây, Lê Kiều chưa bao giờ đăng ảnh selfie, nhưng lần này cậu đã đăng một bức phá vỡ cục diện trước nay chưa từng có, cậu ngồi trên giường bệnh, một tay chống lên mặt, mỉm cười nhìn vào camera. Ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ hắt vào, hắt lên đôi đồng tử màu nâu của cậu tia sáng ấm áp.

Những bình luận phấn khích của người hâm mộ "a, a, a" nhanh chóng đột phá hàng vạn. Bình luận đứng đầu là: "Kiều Kiều đẹp trai quá chịu không nổi. Lo lắng cho cậu thật không uổng phí mà!"

Không có một từ nào trên Weibo của cậu ấy nói rằng "đừng lo lắng", nhưng lời nói đều thể hiện điều đó, ngay cả những hành động thực tế cũng hướng về điều đó.

Trình Hiểu Âu gõ ngón tay vào màn hình điện thoại, không thể không mỉm cười và nói: "Cậu sẽ là một thần tượng tốt."

*

Lê Kiều ở bệnh viện bổ sung cuộc phỏng vấn với truyền thông theo kế hoạch ban đầu, mặc dù bỏ lỡ thời gian đã định, nhưng bên kia vẫn khá vui vẻ. Lê Kiều chóng mặt ngất đi, sự chú ý của mọi người đối với cuộc phỏng vấn của họ đã tăng lên rất nhiều, KPI dự kiến ​​​​sẽ hoàn thành sớm.

Sau khi phỏng vấn, Lê Kiều đáng lẽ phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm một ngày, nhưng cậu khăng khăng rằng mình không sao, bác sĩ cũng không phát hiện ra điều gì bất thường nên đành phải để cậu xuất viện trong tối đó.

Để trốn tránh giới truyền thông và những người vây xem ở cổng bệnh viện, Lê Kiều đã hẹn nhân viên đổi xe khác và đậu ở cổng sau của bệnh viện, sau khi Lê Kiều ra ngoài, cậu trực tiếp lên xe và đảm bảo chiếc xe lao đi thật nhanh để tránh những rắc rối không cần thiết.

Lê Kiều vừa đi ra khỏi cổng, liền cảm thấy trên mặt có chút ớn lạnh, giơ tay sờ sờ, hệ thống vui vẻ nói: "Có tuyết rơi!"

Lê Kiều cười: "Mày thích tuyết?"

"Đúng vậy, tuyết rất đẹp, trắng nõn mềm mại, ai cũng thích ~ trước kia Vô Tích là ở phía nam, tui còn chưa đuổi kịp!" Hệ thống hai mắt sáng ngời, "Chủ nhân không thích sao?"

Lê Kiều mỉm cười, và nhẹ nhàng nói: "Tuyết đối với tao không trắng và mềm... nó lạnh, đáng sợ và bẩn."

Khi còn nhỏ, mỗi khi nhìn thấy tuyết rơi, cậu biết mình sẽ đói rất lâu, vỏ cây và rễ cỏ không đủ để thỏa mãn cơn đói của mình, và rất khó để tìm thấy gì đó dưới lớp tuyết dày và dòng sông đang đóng băng. Cậu đói khát vô cùng, có ăn cũng chỉ có thể ăn tuyết.

Một ngày Tết vô tình ăn vài nắm tuyết, mùi thịt cá thoang thoảng từ nhà phú ông, cái lạnh làm bụng quặn thắt, đau không chịu nổi. Cậu nằm rạp trên đất sau đó nhìn thấy một người đàn ông giàu có lôi một xác chết ra và ném nó bên cạnh cậu, máu nóng chảy ra, trộn lẫn với tuyết và bùn, biến thành một màu sắc mà nhiều năm sau Lê Kiều vẫn gặp trong ác mộng.

"...Thực xin lỗi, chủ nhân" hệ thống có chút cảnh giác mà nói, "Tui cũng không có thật đụng vào tuyết, khả năng có thể nói sai, cậu yên tâm."

"Không." Lê Kiều nhéo nhéo mặt nó, "Đã lâu không gặp, tao rất thích thế giới yêu tuyết này."

"Tao thích thế giới yêu tuyết này..." Hệ thống gần như bối rối, Lê Kiều lại mặc kệ, hít sâu một hơi, nhìn chung quanh xem xe nhân viên có tới hay không.

Có vẻ như chỉ có một chiếc Lincoln phù hợp với tình hình này.

"...Thuê xe đắt tiền như vậy, tổ tiết mục đột nhiên hào phóng?"

Lê Kiều bước lên phía trước, còn chưa kịp hỏi, chiếc Lincoln đã từ bên trong mở cửa, hiển nhiên là đang nghênh đón cậu.

Lê Kiều bước vào trong xe, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc nhàn nhạt lành lạnh.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, cơ hồ có thể nghe thấy đối phương th ở dốc.

"Em đóng cửa lại được không?" Đối phương nói, "Gió tuyết thổi vào rồi, lạnh quá."

Lê Kiều hai giây không nói nên lời, đóng cửa lên xe, một lúc sau mới hỏi: "...Anh tới đây làm gì?"

"Năm mới anh đưa em về nhà." Thẩm Phong cười nhẹ nói: "Bà nội xuất viện rồi, bà rất muốn gặp em."

"...Ồ," Trán Lê Kiều giật giật, "Vậy tay của anh làm sao vậy?"

"Hơi lạnh, giúp em sưởi ấm tay."

Thẩm Phong hôm nay mặc một chiếc áo khoác lông lạc đà với một chiếc áo len đen bên trong, có vẻ như anh ấy đã ngồi trong xe điều hòa một lúc rồi, cơ thể anh ấy đang bốc hơi luôn kìa.

Anh dùng bàn tay thon dài rộng lớn nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Lê Kiều, vừa che lại, giống như sợ cậu sẽ giãy ra, vừa nhẹ nhàng bao lấy, không dám cọ xát cũng không động đậy, giống như một chiếc bánh kẹp phô mai.

"…nhàm chán." Một lúc sau Lê Kiều mới nói.

Thẩm Phong giả vờ không hiểu, cũng không buông tay: "Chán thì ngủ đi."

"…" Tuyết ngoài cửa sổ phất phơ như liễu rũ lần lượt rơi xuống, Lê Kiều quay đầu đi, thật sự không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.

Chỉ là cậu vừa mới thăng cấp lên Kim Đan kỳ, phải nói nóng lạnh không xâm lấn, bây giờ ngồi trong xe, bị người ôm hai tay, thật sự cảm thấy một cỗ ấm áp khó tả.

*

"Ôn Nhất Hàm rút lui?!"

Khi tổ chương trình đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào, họ sẽ liên lạc trước với các thí sinh, khi Diệp Du Ca nghe được điều đó, y đặc biệt ngạc nhiên, đến mức caffe đang cầm trên tay cũng đổ ra bàn.

"Đúng vậy, nguyên nhân cụ thể tôi còn chưa biết, khi nào tổ chương trình thông báo sẽ nói rõ hơn." Phương Trình Băng lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau bàn, cảm thấy Diệp Du Ca có chút kích động, "Anh biết nguyên nhân sao?"

"Không, tôi không biết..." Diệp Du Ca bình tĩnh lại một chút, sau đó đem khăn giấy trên bàn lau đi những chỗ bẩn, nhưng do y bức bối quá vô ý lau chỗ không ướt, làm cho cả bàn nhìn còn tệ hơn không có gì làm bẩn trước khi lau.

——  Ôn Nhất Hàm thực sự sẽ gặp tai nạn trong tương lai, nhưng đó là khi họ ra mắt trong các chương trình tạp kỹ. Vì vừa rồi Ôn Nhất Hàm lẻn vào phòng Lê Kiều, chẳng lẽ là Lê Kiều làm sao?

Vậy thì, Lê Kiều hành động vì Ôn Nhất Hàm đã khiêu khích cậu ta, hay cậu ta muốn diệt trừ tất cả những người đã từng hại mình vì cậu ta cũng biết chuyện gì đã xảy ra ở kiếp trước?

Nghĩ đến đây, Diệp Du Ca bất giác rùng mình: Lê Kiều bây giờ đã đáng sợ rồi, nếu cậu ta biết chuyện kiếp trước của mình, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ? 

"Du Ca?" Phương Trình Băng nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt y thay đổi bất ngờ, cất giọng gọi một tiếng.

"!!" Diệp Du Ca đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thiếu chút nữa giật thót, nhưng lần này hắn nhanh chóng nín thở, "Trình, Trình Băng, sao vậy?"

"Tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện." Phương Trình Băng nhẹ nhàng đẩy ly cà phê ra, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh.

"……Cái gì?"

"Ngày đó ở sân khấu sơ khảo anh cứu tôi, tôi rất biết ơn." Phương Trình Băng nói, "Nhưng sau đó tôi có tìm hiểu. Tất cả các sân khấu đều có người phụ trách bảo trì. Làm sao anh lại biết thanh tra an ninh đã đi uống rượu và thang máy sân khấu sẽ xảy ra vấn đề? Còn tôi trước khi lên đó thì anh ngăn lại?"

"Sự nghi ngờ này đã ở trong đầu tôi từ lâu, nhưng tôi nghĩ có thể là do trùng hợp. Dù sao thì anh cũng rất tốt bụng, hào phóng và hay giúp đỡ mọi người. Có lẽ anh chỉ thuận tay ngăn tôi lại, cứu tôi một mạng." Phương Trình Băng chậm rãi nói "Nhưng Diệp Du Ca, với tôi mà nói lời giải thích này ngày càng trở nên kém thuyết phục rồi đấy —"

"Anh càng ngày càng có nhiều bí mật?"

Tim của Diệp Du Ca lỡ một nhịp, và ngay lập tức chìm xuống: Triệu Trạch Dục trở nên vô dụng, Phương Trình Băng là chỗ dựa duy nhất của y trong chương trình này, nếu y mất đi sự bảo vệ của Phương Trình Băng, thì y sẽ...

"Trình Băng, nghe tôi nói này, tôi quả thật có một ít bí mật, nhưng không thể nói ra được." Diệp Du Ca nắm lấy tay áo Phương Trình Băng, sốt sắng nói: "Là thật, tin tôi đi mà!"

Y mở to mắt, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng và ngây thơ, tuy nhiên, y liên tục gọi hai tiếng "Trình Băng" và nhấn mạnh mình đang gặp "khó khăn", nhưng y lại không chịu nói dù chỉ một lời chân thành hay tin tức có ích nào.

“…Năm câu của anh, có ba câu bắt đầu bằng chữ ‘tôi’.” Phương Trình Băng thở dài, “Rõ ràng anh là một người rất ích kỷ, tại sao trước đây tôi lại không nhận ra điều đó chứ.”

Nghe thấy tiếng thở dài của hắn, Diệp Du Ca trong lòng cảm thấy ớn lạnh: bởi vì y hiểu rõ đối với một người như Phương Trình Băng, nếu hắn đã đặt sự thất vọng của mình lên bàn một cách công khai, điều đó có nghĩa sự kiên nhẫn của hắn không phải một sớm một chiều, thậm chí có thể nói rằng nó đã đạt đến một điểm tới hạn nào đó.

Hắn thực sự đang thông báo, không phải đặt câu hỏi.

"…Phương Trình Băng." Đã hiểu ra điều này, Diệp Du Ca không thèm thực hiện những lời cầu xin thê lương đó nữa, sắc mặt lạnh đi, "…Cho dù cậu có nghi ngờ bao nhiêu, cậu cũng không có cách nào chứng minh sự thật rằng nó không phải trùng hợp?"

"Tôi còn cứu mạng cậu."

"Cho dù cậu thích Lê Kiều, cũng đừng nghĩ tới việc đem hắn chống lại tôi." Diệp Du Ca cười nói, "Trong tay tôi có nhiều thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy."

Phương Trình Băng không quá ngạc nhiên trước lời đe dọa buột miệng của Diệp Du Ca sau khi lật mặt. Thay vào đó, câu nói "Cho dù cậu thích Lê Kiều" của Diệp Du Ca, lại khiến tim hắn đập loạn xạ và không thể không giật mình.

"Yên tâm, tôi sẽ không đặc biệt đối phó anh, chỉ cần anh không động vào cậu ấy, cậu ấy cũng chả làm gì anh." Phương Trình Băng không nói thêm gì nữa, hướng Diệp Du Ca gật đầu một cái, cầm áo khoác sau lưng ghế rồi bỏ đi.

Diệp Du Ca dường như đã kiệt sức, dựa vào lưng ghế ngồi sụp xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, muốn hét lên: Tại sao cậu lại tin tưởng Lê Kiều như vậy? Điều nực cười nhất là ngay cả bản thân y cũng không thể dứt khoát phủ nhận điều đó...

Hơi nóng của cà phê phảng phất trước mắt y, sau vài giây, y buộc mình ngồi thẳng dậy và lấy lại sự tỉnh táo: Thẩm Phong đã không còn khả năng, bây giờ Phương Trình Băng đã rời đi, y càng bị cô lập, bất lực hơn trong cuộc sống. Trước tiên y phải tìm cách tìm một chỗ dựa vững chắc hơn cho mình đã.

Trong nháy mắt, suy nghĩ của y lại hướng đến trên người Ôn Nhất Hàm.

Trên thực tế, việc Ôn Nhất Hàm rút lui nhanh như vậy, đối với y mà nói chưa chắc không phải chuyện tốt.

Kiếp trước người y muốn gần nhất, sợ nhất, có lẽ phải mạo hiểm một phen ——

*

Khi Lê Kiều bước xuống từ chiếc Lincoln, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.

Thẩm lão phu nhân đã được chuyển đến Bắc Kinh để hồi phục sức khỏe sau khi phẫu thuật ở Trường Sa, bà hiện đã xuất viện và sống trong biệt thự ở Bắc Kinh của Thẩm Gia.

Lê Kiều không sợ lạnh, luôn mặc rất ít, vì vậy khi đứng trước biệt thự, cậu chỉ mặc một chiếc áo hoddie và một chiếc áo khoác denim mỏng nhẹ trên người.

Thẩm Phong đeo khăn quàng cổ và găng tay cho cậu: "Bà sẽ lo lắng."

"..." Lê Kiều đội mũ lên cuối cùng cũng phản đối, "Bó quá! Để tôi cầm trên tay đi, vào nhà thì để sang một bên. Bà nội sẽ nghĩ tôi vừa mới cởi ra, không phát hiện được đâu!"

Vừa vào phòng, Thẩm lão phu nhân đã nói: "Này, mũ của Kiều Kiều mua ở đâu vậy? Nó giữ được kiểu tóc của con không lệch luôn kìa, bà nội cũng muốn mua một cái!"

Thẩm lão phu nhân: "Tại sao Kiều Kiều không nói chuyện?"

Lê Kiều: "..."

Thẩm Phong chủ động nắm lấy tay cậu kéo vào phòng: "Là con mua cho em ấy, em ấy xấu hổ không dám nói.”

Bà Thẩm lập tức “ồ ồ ồ ồ ồ.

Thẩm lão phu nhân vừa mới xuất viện, không thể ăn quá nhiều thịt, cho nên trên bàn đồ ăn rất đơn giản. Tuy nhiên, nguyên liệu đều là nguyên liệu cao cấp, hơn nữa với cách chế biến của đầu bếp nổi tiếng nên vẫn rất ngon, Lê Kiều ăn thỏa thích, Thẩm lão phu nhân cũng nhìn theo với nụ cười trên môi.

"Nào Kiều Kiều, xem TV với bà đi, "Âm nhạc vào 8 giờ tối" sắp được phát sóng!"

"À" suy nghĩ của cậu lại quay về chương trình, Lê Kiều nhớ tới điều gì đó, "Bà nội, đợi chút, cháu gọi điện thoại."

Thẩm Phong bưng một đ ĩa trái cây đi tới: "Gọi ai vậy?"

"Đồng đội của tôi." Lê Kiều nhìn sân nhỏ trống trải trong biệt thự rộng rãi, nhướng mày nói: "Năm mới qua rồi, cũng đến lúc luyện tập rồi không phải sao?"

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play