Lần này Lê Kiều được ngủ một giấc thoải mái.

Cảnh giới thăng cấp, thân thể cũng theo đó được tái sinh, thẳng đến khi Quan Thương Sơn đi tới cung kính gọi cậu, cậu mới nhận ra bản thân đã không còn trong trạng thái luôn đói bụng như trước nữa.

“Mấy giờ rồi?” Lê Kiều ngồi dậy vuốt gọn mái tóc, phát hiện trên người đang phủ một lớp áo khoác.

Áo khoác gió màu xanh lục, là chiếc mà Thẩm Phong mặc khi đến đây.

"Sắp tám giờ rồi ạ. Bọn họ ở ngoài xe chờ ngài."

“Ồ.” Lê Kiều ngồi dậy, đem áo khoác cởi ra, cảm nhận rõ từng cơn gió đêm thi nhau ùa tới, trên người vẫn còn đang mặc sườn xám lúc trước “…Tôi đi thay quần áo đã.”

Mọi người trong tổ tiết mục căn bản đã sinh ra bóng ma tâm lý với căn biệt thự này, cho dù Lê Kiều đã giệt trừ hết yêu ma quỷ quái, bọn họ cũng không dám ở lại lâu hơn, phát sóng trực tiếp vừa kết thúc, tất cả đều vội vã quay về xe buýt.

Lúc đầu, không ai trong số họ dám tiến lên đánh thức Lê Kiều, nhưng họ cũng không dám để Lê Kiều ở lại một mình, thấy trời càng ngày càng tối, không còn cách nào khác ngoài việc thỉnh Quan Thương Sơn thúc ngựa, còn mình ở bên cửa sổ mong ngóng bóng dáng Lê Kiều xuất hiện.

Trời đã về đêm, khoảng không rộng lớn trước cửa biệt thự chỉ có hai ngọn đèn đường chiếu sáng, Lê Kiều chậm rãi bước đi, trên tay còn vắt một kiện quần áo.

Mọi người ánh mắt không rời tập trung nhìn cậu, thực tập sinh tên Trịnh Bân đột nhiên nói: "Mọi người nghĩ xem liệu Lê Kiều có tức giận không? Đám quỷ kia là cậu ta giết, nhưng lại đưa phần thưởng cho người khác cầm."

Mặc dù các thực tập sinh đều biết rõ mình vừa được dạo chơi qua bờ vực sinh tử, nhưng đối với khán giả, họ chỉ xem nó như một màn chạy trốn khỏi mật thất tương đối nguy hiểm mà thôi, đã là trò chơi thì sẽ có người chiến thắng cùng phần thưởng đi kèm.

Kết quả lại cho thấy dù Lê Kiều đã liên tiếp phá tan n phòng, nhưng chỉ một phần trong số đó được tính là thông quan thành công, cộng với số phiếu bầu của người hâm mộ bên ngoài, Lê Kiều hoàn toàn không thể so với Diệp Du Ca. Cuối cùng, đại ngôn sản phẩm của nhà tài trợ sữa chua đã rơi trúng đầu Diệp Du Ca.

Sau khi nhân viên công bố kết quả, không riêng gì các thực tập sinh mà ngay cả khán giả đều cảm thấy quá bất công, à thì ngoại trừ fan của Diệp Du Ca, trên trang weibo chính thức xuất hiện những bình luận tỏ vẻ căm phẫn, thay Lê Kiều nghi ngờ về quy tắc của chương trình.

Nhưng mà danh hiệu đại sứ này vốn được Triệu gia đưa tới, Triệu Trạch Dục nhìn làn sóng lên án trên mạng, cấp tốc liên lạc với gia đình, weibo chính thức của nhãn hàng sữa chua đã chuẩn bị sẵn bản tuyên thân phận đại sứ thương hiệu của Diệp Du Ca. Đem đám người bênh vực Lê Kiều trên mạng đánh cho quay vòng vòng.

Trịnh Bân vốn dĩ không thích Lê Kiều, nhưng vào khoảng khắc hắn nghĩ mình sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa, chính Lê Kiều là người đã cứu hắn khỏi tuyệt vọng. Hiện tại nhìn Lê Kiều cảm giác tin tưởng cùng an toàn liền bủa vây, cho nên đối với kết quả này, hắn có chút không hài lòng.

Mặc dù hắn không dám đắc tội với đám người Diệp Du Ca, nhưng hắn chỉ cần mở miệng đâm vài nhát để bọn họ bớt vui vẻ là được.

Diệp Du Ca đương nhiên hiểu ý của người này, chỉ đơn giản liếc nhìn hắn một cái, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, y hiểu kết quả mới là điều quan trọng nhất. Chiến đấu cùng bênh vực kẻ yếu là Lê Kiều thì sao chứ? Đại sứ thương hiệu không phải vẫn thuộc về y sao?

Cửa xe hơi rung lên, hóa ra Lê Kiều đã về đến nơi. Diệp Du Ca mỉm cười ngước nhìn cậu, mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt của người này khi nghe thông báo về người chiến thắng trò chơi.

Nhưng mà Lê Kiều một chữ cũng không có hỏi, sau khi lên xe, trực tiếp đi tới bên cạnh Trình Hiểu Âu nói: "Sau này đám người kia có tới tìm tôi, làm sao thì làm đều chỉ tới tìm ông ta là được." Cậu quay đầu nhìn Quan Thương Sơn phía sau: "Ông biết phải làm sao rồi chứ?"

Quan Thương Sơn vội vàng gật đầu: "Tiểu bối biết, tuyệt đối không để những kẻ không liên quan quấy rầy đến ngài!"

Lê Kiều thản nhiên gật đầu, nhìn lướt trong xe một vòng, thấy Thẩm Phong mặc một chiếc áo sơ mi mỏng ngồi một mình ở ghế sau.

Cậu đi tới, cởi chiếc áo măng tô còn khoác trên cánh tay, đưa cho Thẩm Phong, nói: "...Cám ơn."

Trên xe vang lên tiếng hít thở nghẹn ngào của đám thực tập sinh cố gắng kìm nén.

......Thẩm Phong thực sự cởi áo khoác cho cậu ta mượn? !

Lúc trước băng bó hay bôi thuốc vẫn có thể gói gọn trong cụm “tình thầy trò”, nhưng “lấy áo mình đắp cho người ấy sợ người ấy ngủ say sẽ bị cảm lạnh” có phải hay không đã vượt qua phạm vi hoạt động? Lê Kiều ngủ trên giường, bên cạnh không phải đã có chăn bông rồi sao!

Lỗ tai nhỏ dựng lên như ăng-ten, nghe Thẩm Phong nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không lạnh, em mới ngủ dậy rất dễ bị cảm, sau khi xuống xe đưa cho tôi cũng được. "

Mấy đôi tai nhỏ:.........việc giẫm lên vách đá này thật mơ hồ!

Diệp Du Ca tay nắm chặt ghế ngồi. Y không chỉ không nhìn thấy hình ảnh mà mình mong đợi, còn nhận ra mình đã bỏ lỡ một điều quan trọng!

Thời gian gần đây Lê Kiều rất nổi tiếng, vì vậy sự chú ý của y đều đổ dồn vào cậu ta, dường như bản thân y đã quên mất Thẩm Phong - một mục tiêu quan trọng khác của mình, vừa hạ quyết tâm thu phục Thẩm Phong, lại phải vờ như gần như xa với Triệu Trạch Dục, nhưng tình hình hiện tại...

Với thất bại liên tiếp diễn ra, Diệp Du Ca cảm thấy mọi thứ đều trở nên rối ren, nghĩ thầm mình phải thật nhanh hạ gục "thứ đó", lần nữa kéo Thẩm Phong trở lại bên mình!

Trong lòng y ngập tràn toan tính, vô ý thức nhìn chằm chằm về hướng Thẩm Phong, lại thấy Thẩm Phong trong lúc vô thức quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của y. Đôi mắt đó khi nhìn Lê Kiều thì dịu dàng ân cần nhưng khi quay đi lại giống như vực sâu không đáy, mang theo vẻ lạnh lùng âm trầm không thể diễn tả.

Diệp Du Ca tim đập thình thịch, nhất thời giống như bị người nhìn thấu, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

*

"Chủ nhân, đại ngôn sữa chua bị Diệp Du Ca cướp mất rồi kìa!" Hệ thống phẫn nộ, "Dựa quan hệ đi cửa sau, nhổ vào mặt hắn!!"

Lê Kiều trở lại chỗ ngồi, đối với chuyện này phản ứng rất bình thản. "Tao đã sớm đoán được, không thể nói hắn lừa gạt người ta được, số lượng người hâm mộ của hai người bọn tao chênh lệch quá lớn, không thắng cũng không sao, chỉ là không hoàn thành được nhiệm vụ mà thôi."

Nhiệm vụ phụ này bao gồm một loạt các chuỗi nhiệm vụ nhỏ, khi hoàn thành đều sẽ nhận được điểm thưởng, cho nên trước đó Lê Kiều cũng kiếm được rất nhiều, tuy rằng nhiệm vụ cuối cùng có thể thu về nhiều điểm nhất nhưng Lê Kiều cũng không tham lam, khả năng chưa tới thì cũng không miễn cưỡng.

"Không không không, chủ nhân" hệ thống vội vàng xua xua đôi bàn tay mũm mĩm, tại không gian thần thức vẽ ra một cái màn hình lớn, nói: "Cậu mau nhìn xem, hiện tại trên mạng có rất nhiều người vì cậu mà bất bình, tốc độ tăng fan bên siêu thoại đã vượt qua Diệp Du Ca rồi!"

Ban đầu, những người bất bình cho Lê Kiều phần lớn là người hâm mộ đã xem phát sóng trực tiếp, bọn họ thấy rõ ràng nửa sau của chương trình một mình Lê Kiều cân tất, căn bản chả thấy ai lú mặt ra, giờ thành quả chiến thắng còn bị người khác ăn cắp, không phải có điều mờ ám à?

Hiện tại, người xem liên tiếp bình luận công nhận về lòng dũng cảm và vẻ ngoài điển trai của Lê Kiều, tuy nhiên đám fan của Diệp Du Ca sau khi bị phàn nàn quá nhiều bắt đầu cảm thấy bị xúc phạm, âm dương quái khí hướng về phía đối phương mà khai chiến " Quy tắc nói rõ rồi, đây chính là lấy nhân khí đè áp các người nghe rõ chưa, chua ngoa cũng vô ích, người qua đường chính trực tức chết rồi, hehe”, “Không thể nào, không thể nào, trên đời này còn có người cho rằng lá gan lớn là có thể làm đại sứ thương hiệu sao? [Nghi hoặc]”, “Đấu không lại chính là đấu không lại, đám phế vật vô dụng”...

Cư dân mạng bị weibo chính thức của sản phẩm sữa chua đả kích một hồi, lại bị fan của Diệp Du Ca dẫm trên mặt mà nhục mạ, rốt cuộc không nhịn nổi nữa:

"Được rồi, vô tình đi ngang thôi nhưng  giờ phải nghiêm túc bỏ phiếu rồi, cứ chờ xem!"

"Nhân khí chỉ là nhất thời, tư chất của Lê Kiều tốt hơn Diệp Du Ca rất nhiều, có ngày bị vượt mặt cũng đừng khóc nhá!"

"OK thôi, tôi tuyên bố rằng tôi đã trở thành fan trung thành của Lê Kiều. Bà đây trong giới fan kpop bao năm không biết thứ gọi là zqsg* rồi, nhưng năng lực làm số liệu vẫn có đấy nhé."

(真情实感 - Zhēnqíng shígǎn: tình cảm chân thành, tình cảm thực sự, cũng có thể chỉ thái độ thực sự nghiêm túc, chú tâm.)

"Vòng Jpop cũng ở đây, hehe, cũng không có gì nhiều, chỉ cần là có thể nạp tiền ~"

"Tao làm hội trưởng hậu viện hội của một đỉnh lưu đã hai năm nay rồi, không quen nhìn đám fan cuồng dựng ngược lên vì thể loại như Diệp Du Ca đâu. Nếu cần làm kế hoạch tiếp ứng cho Lê Kiều thì cứ tìm tao!"

"Trước kia tôi từng kiểm soát tầm 500 mống để đăng bào trên quảng trường. Vừa hay thời gian này mới nghỉ việc nên rất rảnh rỗi. Không biết có thể giúp gì cho các bạn không."

...

Sau vài lần thoát vòng, sự chú ý của "Idol Live 101" đã tăng lên rất nhiều, thu hút khán giả khắp mọi nơi theo dõi. Lần này, người qua đường thực sự bị chọc ra lửa giận, số lượng fan trên siêu thoại và trang chủ weibo của Lê Kiều nhanh chóng tăng vọt, con số này so với thời kỳ Diệp Du Ca từng trải còn cao hơn gấp mấy lần.

Hơn nữa sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, hậu kỳ lão sư nhanh tay biên tập cắt nối, hình ảnh Lê Kiều một thân sườn xám, khuôn mặt sắc lạnh tay cầm trường đao tùy tiện được dân cư mạng chuyển phát kèm theo dòng tweet "chuyển phát hình ảnh Lê Kiều, bảo đảm ngươi tránh khỏi xui xẻo, tà khí bất xâm" không khác gì cẩm lý chính hiệu. Thu hút rất nhiều người qua đường không quan tâm đến giới giải trí nhiệt tình tham gia.

Weibo của các thực tập sinh được tổ chương trình quản lý thay. Sau buổi phát sóng trực tiếp, đều được nhân viên đăng một bài tuyên truyền. Cho đến thời điểm này, trung bình một thí sinh có hơn 10.000 bình luận. Các thí sinh nổi tiếng như Diệp Du Ca, Triệu Trạch Dục, Thời Thuấn có hai ba mươi nghìn, nhưng dưới Weibo của Lê Kiều, đã có hơn 100.000 bình luận!

Bình luận đứng đầu là: "Kiều Kiều, hãy tin rằng chúng tôi sẽ mang đến cho cậu điều tốt đẹp hơn ngày hôm nay gấp trăm ngàn lần."

Lê Kiều suýt chút nữa nổi da gà vì danh xưng "Kiều Kiều" này, nhưng sau khi trượt xuống, không hiểu sao lại lướt về, chậm rãi đọc mấy lần.

"...Lê Kiều."

Lê Kiều bị vỗ vai, ngẩng đầu liền phát hiện là Lộ Sài Gia.

Lộ Sài Gia hình như có chút khó chịu, ánh đèn vàng hai bên xe buýt tỏa ra luồng nhiệt ấm áp khiến gò má y phiếm hồng, mồ hôi lấm tấm, cắn môi nói: "Cậu, cậu biết rồi sao?"

Lê Kiều thấy y một tay đỡ lấy lưng ghế, một tay cầm điện thoại di động, đoán chuyện y muốn nói là việc về đại ngôn sữa chua, liền đáp "Có chuyện gì sao?"

"Kỳ thực cái kia cũng không có gì tốt! Sữa chua là đồ ăn nhanh, không hấp dẫn, danh hiệu cũng không cao, tùy tiện bán một sản phẩm cũng có danh xưng đại sứ!" Lộ Sài Gia khẳng định nói, đôi mắt sáng ngời "Sau này cậu tùy tiện lấy ra một cái so với nó đều tốt hơn cho coi!"

Đây là lần thứ hai trong quãng thời gian ngắn ngủi y dùng câu này để an ủi Lê Kiều, chọc Lê Kiều cười ha ha.

Không biết có phải Lộ Sài Gia cố ý nói cho Diệp Du Ca nghe hay không, đem Diệp Du Ca lộng thành bộ dạng tức giận, trên mặt không giữ nổi nụ cười thường ngày nữa, cười lạnh nói: "Kể cho các cậu chuyện cười nè, một số người thi không đậu Thanh Bắc* liền nói Thanh Bắc như vậy đấy."

(Thanh Hoa và Bắc Đại)

Tự mình lưu lại chút thể diện, không xé nát mặt người nọ, Lê Kiều dứt khoát giả bộ không hiểu cười tủm tỉm kéo Lộ Sài Gia ngồi xuống: “Không sao, tôi xem xong còn chưa có hỏi, mà trông anh còn quan tâm hơn cả tôi ấy nhỉ? "

Diệp Du Ca:...càng tức!

Lộ Sài Gia nghe vậy không nhịn được bật cười, mắt cún con cong thành con tằm xinh đẹp, không nói gì nữa. Xe buýt tiến thẳng đến cổng công viên điện ảnh và truyền hình rồi chậm rãi dừng lại, ngoài cửa sổ truyền tiếng nháy máy quen thuộc cùng tiếng la hét "ca ca" thất thanh của đám trạm tỷ, đây cũng là lần đầu tiên Lê Kiều nghe thấy có người gọi tên mình.

Cậu vén rèm xe buýt, bắt gặp cô gái trong đám người vừa hô lớn tên mình. Tóc ngắn, đeo kính, bởi vì bị gió đêm thổi quá lâu nên mái tóc trở nên rối bù, nhưng đôi mắt đó tức khắc rực rỡ khi nhìn thấy cậu.

"Này, Lê Kiều ——" Trình Hiểu Âu đặt điện thoại xuống, quay đầu chào hỏi Lê Kiều "Lát nữa đừng về ký túc xá, đến tòa nhà công vụ một chuyến đi."

Lê Kiều chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, tùy ý nói: “Đến đó làm gì?” Nếu như lại thêm một đám huyền học đại sư gì đó đến làm phiền, cậu sẽ không đi.

"Nhà tài trợ lớn nhất của chương trình, hãng điện thoại BULO muốn ký kết hợp đồng thương vụ với cậu, cần cậu đến đó xác nhận thônh tin." Trình Hiểu Âu nói, "Tôi không biết tại sao lại gấp như vậy, hợp đồng đã được gửi tới phòng làm việc của tôi rồi!"

Cả xe: "..."

“Oa!” Hệ thống đắc ý nói, “Chủ nhân, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn rồi!”

BULO, tiếng vang đầu tiên của thương hiệu điện thoại di động Hoa Quốc, một công ty lớn được mọi người biết đến với hàng ngàn cửa hàng trải dài toàn bộ đất nước, mà khoản soát mặt phải gọi là như soát thần khí, người phát ngôn chỉ tìm những ngôi sao nổi tiếng nhất tại thời điểm hiện tại, nó chính là chiếc bánh ngon mà tất cả người hâm mộ đều mơ ước.

Bây giờ nó rơi trên đầu Lê Kiều.

"Nhị thiếu gia của BULO thế mà lại đăng ký ẩn danh tham gia tuyển tú nha." Lê Kiều nhéo mặt Lộ Sài Gia, nhìn trái nhìn phải, "Năm nay chúng ta thực sự là ngọa hổ tàng long."

Lộ Sài Gia không biết là bị Lê Kiều nhéo hay là xấu hổ, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng: “Không có mà, tôi trốn nhà đi đó, muốn lên banner của BULO cũng không ai thèm để ý đâu. Tôi cũng không giúp được gì nhiều... Tôi vừa mới gọi về, liền nghe anh tôi nói đã tính toán chuyện mời cậu rồi."

Lê Kiều cũng coi như đã giải quyết được một bí ẩn chưa rõ ràng trong cốt truyện. Sở dĩ Lộ Sài Gia mềm mại và dễ thương như vậy, mà vẫn có thể ở cạnh pháo hôi công và làm bia đỡ đạn cho hắn là bởi y có bối cảnh vững chắc, nhà tài trợ lớn nhất của chương trình chính là gia đình y, một khi kết nối lại với họ, quyền lên tiếng so với Triệu Trạch Dục còn muốn lớn hơn.

Hệ thống cũng lẻn vào BULO để kiểm tra chi tiết, hóa ra người phụ trách BULO là anh trai cùng cha khác mẹ của Lộ Sài Gia.

Người anh này là một đệ khống, thích an bài cho Lộ Sài Gia hết thảy, cho đến khi anh ta sắp xếp cho nhóc con này đi xem mắt, Lộ Sài Gia cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, quyết tâm bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này. Bởi vì Triệu Trạch Dục trước đó đã hoạt động với tư cách là một rapper nổi tiếng, Lộ Sài Gia nhất thời bốc đồng chạy theo thần tượng mà đăng ký tham gia chương trình, nghiêng nghiêng ngả ngả một đường đi tới hiện tại.

Hai người đi vào ký túc xá của lớp F. Lê Kiều dựa vào cửa phòng tắm, nhìn Lộ Sài Gia nhặt một chậu quần áo lớn khác lên, hỏi: "Cậu tính tìm Triệu Trạch Dục?"

Bản thân lười xen vào chuyện của người khác, nhưng Lộ Sài Gia đã giúp cậu rất nhiều lần, sau chuyến phiêu lưu tại mật thất này, Lê Kiều thực sự cảm thấy Triệu Trạch Dục không tốt lành gì cho cam, cậu không muốn Lộ Sài Gia bị mắc kẹt trong hố lửa này mãi.

“Tôi đi trả đồ cho anh ấy.” Không ngờ Lê Kiều còn chưa kịp đề cập, Lộ Sài Gia đã chủ động nói: “Tôi hoàn toàn nhận ra, anh ấy chính là người như vậy, chỉ là trước kia tôi nhìn anh ấy qua lăng kính tự tạo mà thôi."

“Ồ” Lê Kiều vui vẻ an ủi hắn, “Trên đời làm gì có cỏ…”

"Hà tất yêu đơn phương một cành hoa?" Lộ Sài Gia ôm lấy thay giặt đồ, đột nhiên bật cười "Cậu cho rằng tôi thích anh ấy sao? Không đâu, tôi chỉ tôn thờ và thích những bài hát trước kia của anh ấy mà thôi."

“A, vậy hả?” Lê Kiều thật sự không biết nó có gì khác biệt nữa, xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó đổi chủ đề, đưa tay vuốt tóc Lộ Sài Gia “Tóc của cậu thật dài…”

Trên mặt Lộ Sài Gia nổi lên hai rặng mây hồng hồng, âm thầm liếc nhìn ngón tay mảnh khảnh của Lê Kiều, nuốt nước bọt nói: "Kiểu tóc này cũng là bắt chước Triệu Trạch Dục, hiện tại không muốn để nữa, cậu có thể giúp tôi cắt nó đi không?"

Tuy nói rằng mình không giúp được gì nhiều, nhưng Lê Kiều biết rõ, với tư cách là một thực tập sinh trẻ tuổi chưa ra mắt, cậu có thể nhận được đại ngôn sản phẩm mới của BULO không thể không kể đến việc bản thân đã chiếu cố tốt em trai của tên đệ khống nào đó.

Lê Kiều gật đầu: "Được, ngày mai cùng nhau đi."

Lộ Sài Gia nhẹ đáp "Ân!", đôi mắt nhìn cậu ánh lên tia hưng phấn nho nhỏ, nhưng Lê Kiều lại không biết điều này.

Đệ khống quả nhiên làm việc hiệu suất. Sau khi Lê Kiều ký hợp đồng, BULO bắt đầu gấp rút chế tạo poster tuyên truyền ngay trong đêm.

Bởi vì Lê Kiều còn chưa đi chụp ảnh tuyên truyền, bọn họ liền tự mình cắt ảnh Lê Kiều trong buổi phát sóng trực tiếp lần trước rồi photoshop, kỹ xảo siêu phàm, vừa nhét điện thoại di động mới vào tay Lê Kiều, còn ghi được tiêu đề và dòng khẩu hiệu bên cạnh: Người phát ngôn của sê-ri BULO N97, Lê Kiều - ánh sáng rất gần, tương lai không xa.

Sáng sớm hôm sau, weibo chính thức của BULO canh chuẩn số giờ là ngày sinh của Lê Kiều 07:25 đăng bài, bài viết cũng được tổng tài đương nhiệm của BULO - Mục Thừa chuyển tiếp, vừa lên đã đánh thẳng vào mặt dân cư mạng thích ăn dưa.

[Mẹ nó, tôi hoa mắt rồi à?]

[Người phát ngôn lúc trước của họ là Thẩm Phong đó. Nhà này luôn chọn đỉnh cấp lưu lượng cơ mà?? Sao Lê Kiều làm được vậy????]

[Người phát ngôn thương hiệu vẫn Thẩm Phong, Lê Kiều nhận đại ngôn chi nhánh, danh hiệu vẫn bị ngài cố vấn lấn át, nhưng có thể nhận được thương vụ này mà không cần cạnh tranh, chắc là thực tập sinh đầu tiên làm được rồi?]

[Xem xem, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, BULO cũng không sợ thâm hụt tiền!]

(* thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy)

[Ăn thua gì. Hôm qua đám bạn của tôi chửi như điên. Cảm thấy nhà đồng tài trợ của chương trình đã đưa ra một vài quyết định nội bộ vớ vẩn nào đấy. Có người còn nói sẽ không bao giờ mua sữa chua của Triệu thị nữa. Hôm nay BULO công bố sản phẩm mới, nếu ai có nhu cầu đổi điện thoại thì ủng hộ liền đi nào ú~ ]

[Diệp Du Ca vừa được tuyên thì Lê Kiều cũng ngay lập tức nhận được đại ngôn khủng. Hôm qua, tôi còn chứng kiến mấy bạn fan mới nhà cậu ấy thề thốt sẽ dành cho idol mình những điều tốt đẹp nhất, kết quả chính chủ tự mình tranh đấu, đánh thẳng mặt mấy bạn nào đấy 23333]

Tất nhiên, một số người lại phản đối:

[Người qua đường thuần túy, đây không phải là phần thưởng đã được chuẩn bị từ trước rồi sao? Ấy vậy mà tối qua còn có người kêu oan hộ Lê Kiều, tiểu Diệp chỉ là nhận sớm hơn hắn một chút, các người liền mắng cậu ấy thành như vậy!]

[Người qua đường bị kỹ nữ tâm cơ Lê Kiều xoay mòng mòng, suy cho cùng, chỉ có tiểu Diệp cùng Diệp Lục Tố thảm thôi. Người qua đường không thể chịu đựng được nữa. [hehe]]

[Trời trở lạnh rồi, mời "người qua đường chân chính" mặc thêm quần áo, cái đám người qua đường cứ tiểu Diệp tiểu Diệp đâu rồi? Đầu tiên, nếu thực sự có hai phần thưởng, tại sao lần quảng bá này chỉ có sữa chua của Triệu thị xuất hiện, còn đồng tài trợ là BULO thì đi làm việc thiện tích đức không để lại tên tuổi à? Thứ hai, ảnh thông báo chính thức của Diệp Du Ca là chụp trước, ảnh của Lê Kiều thoạt nhìn liền biết là photoshop tạm thời, không rõ ai đã chuẩn bị từ trước đâu ha, trợn mắt nói dối cái con mẹ chúng mày!]

[Nhiều sơ hở vậy mà cũng dám mở mồm thay Diệp Du Ca cùng fans hắn ta kêu oan được à? Da mặt của người qua đường coi bộ cũng tốt quá hen. Trà ngữ cấp bậc quốc gia khiến tui bật cười.]

[Tôi nghĩ BULO không nên coi thường sức mạnh của trà xanh, còn Lê Kiều - người đêm qua ký kết với họ đã làm rất tốt.]

[Báo cáo! Tôi đã kiểm tra Weibo của chủ tịch BULO, anh ấy thậm chí còn thả phiếu bình chọn cho Lộ Sài Gia 233333 chắc là lại có chương trình gì mới rồi]

[Thừa nhận biểu hiện của Lê Kiều lần này rất xuất sắc, dùng thực lực lấy đại ngôn để thuyết phục người khác khó như vậy sao?]

...

Cuộc tranh luận sôi nổi giữa cư dân mạng vừa kết thúc, họ đang chuẩn bị tản ra tiếp tục ăn dưa thì đột nhiên có người phát hiện, Lê Kiều có trạm tiếp ứng mới mở tên "Bình minh mộng mơ", trạm tỷ này ở siêu thoại đăng lên một bộ ảnh, nói đây là ảnh đi làm hồi sáng của cậu ấy.

Vị trạm tỷ này chụp ảnh rất giỏi, dưới ánh nắng ban mai, Lê Kiều mặc áo hoodie trắng, bên ngoài khoác áo bóng chày phối xanh đỏ, bên trong quần jean sáng màu, đi một đôi giày thể thao vẽ graffiti, miệng còn ngậm bánh bao cắn dở bốc hơi nghi ngút. Cậu vô tình quay đầu nhìn vào máy ảnh, đôi đồng tử nâu trà dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh lưu động như hổ phách.

Chỉ mười phút sau khi bộ ảnh này được gửi đi, bình luận ở bài đăng đã vượt quá một nghìn:

[Đẹp trai quá, dễ thương quá TTTTTT]

[Tui có thể, trông dễ thương quá này, giống nam chính trong truyện tranh thiếu niên ghê á, ai đó ở độ tuổi hai mươi tốt nghiệp đại học rồi vẫn được coi là em bé, còn Lê Kiều suốt ngày bị mắng, trà xanh mưu mô gì đó đều nghe qua hết lần này đến lần khác, nhưng em ấy năm nay mới mười tám tuổi [rơi lệ][rơi lệ]]

[Tôi nghĩ bộ trang phục nữ kia đã tuyệt lắm rồi, không ngờ trái tim yếu đuối này lại bị bắn trúng, sao có người vừa quyến rũ lại vừa đáng yêu như vậy chứ aaa, mới sáng sớm mà muốn chết đi sống lại!]

[Mẹ của Kiều Kiều QAQ đến rồi đây, sao bé con mặc ít thế? Oa, không lạnh sao!]

[Trọng tâm của fan mẹ đúng là khác biệt, ai cũng quan tâm hắn đẹp trai không, chỉ có ngươi lo lắng hắn có lạnh không 23333]

[Hôm nay ở Vô Tích rất lạnh, nhiệt độ dưới 0 độ C! Nhìn áo khoác lông vũ của người xung quanh liền biết, thằng nhãi này lại tự mình chơi một kiểu.]

[Ê, nhắc mới nhớ, các bạn biết người bên cạnh em ấy là ai không? Cậu ấy trông dễ thương quá, nhưng tôi không nhớ ra đấy là ai hết.]

[Tôi để ý anh ấy từ lâu rồi! Hôm nay còn đi mò hết đống weibo của tất cả các thực tập sinh, kết quả phát hiện mẹ nó đấy là Lộ Sài Gia!!!]

[? ? ? Lộ Sài Gia lớn lên trông như này sao? Tôi không nghĩ anh ấy đẹp trai như vậy [Sốc] ]

[Anh ấy cắt tóc rồi. Vóc dáng vốn không cao lại có khuôn mặt bầu bĩnh nữa. Nếu để tóc đuôi sói thì trông còn thấp với mập hơn vì vậy trước đây các người không để ý cũng đúng. Nhìn bức ảnh hôm nay trạm tỷ đăng xem, ngoại hình của anh ấy đỉnh của chóp luôn ạ! [Hình ảnh] [hình ảnh]]

[Chết tiệt thực sự là vậy! Bây giờ trông cậu ấy thật giống tiểu mỹ nhân thanh tú mềm mại như sữa, cùng vẻ mặt kia của Lê Kiều, tôi [liếm màn hình]]

[Các người có cảm thấy Lê Kiều ngày càng đẹp không?]

[Không chỉ càng ngày càng đẹp, còn đem nhan sắc người bạn cạnh mình khai quật, đây không phải đẹp người đẹp nết thì gọi là gì được nữa hả, muốn nhắc hai cậu này cùng nhau đi chơi nhiều hơn quá đi!]

[Cộng 1 ý kiến, tôi đã không vừa mắt kiểu tóc của cậu ấy từ lâu rồi.]

...

Kỳ thực không riêng gì trên mạng, sau khi Lê Kiều cùng Lộ Sài Gia đi cắt tóc, đem cậu trai nhỏ được tạo hình gọn gàng xuất hiện trước mặt mọi người, người nào người nấy một bộ kinh ngạc nhìn qua.

Đặc biệt là sau khi Mục Thừa phô trương thanh thế gửi đến một đống đồ, thân phận của Lộ Sài Gia theo đó bị bại lộ, những người trước đây từng chế nhạo y càng hối hận hơn, ảo não chính mình mù hay sao mà nhìn không ra lão Phật gia đang ở trước mặt.

Họ nghĩ đến đại ngôn mà Lê Kiều mới nhận được, chắn chắn là do nhị thiếu gia tập đoàn BULO này chỉ định, nếu bọn họ cũng đưa tay giúp đỡ Lộ Sài Gia lúc y gặp khó khăn thì đại ngôn đó mình cũng có phần rồi.

Bất quá lần này khi họ quay lại lấy lòng Lộ Sài Gia, người ta căn bản một cái liếc mắt cũng không cho, cười hì hì chạy qua chơi cùng Lê Kiều.

Nhóm người này gặp phải thất bại, một bên oán trách Lê Kiều tâm cơ một bên đội cho Lộ Sài Gia cái nồi. Nếu trước đó y không hành động như kẻ yếu đuối hèn nhát thì làm sao họ có thể thả con cá lớn này đi chứ? Giả heo ăn thịt hổ, thật ghê tởm!

Lộ Sài Gia nghe những người này sau lưng mình nghiến răng nghiến lợi. Điều họ không biết y chỉ là con trai của người vợ thứ năm, và người cha Mục Nhiêu này hơn mẹ y những 30 tuổi, trong Mục gia hai mẹ con chỉ như những sủng vật nhỏ bé sống nơm lớp trong lo sợ. 

Trong mắt Mục Nhiêu chỉ có Mục Thừa, thậm chí việc cùng y xuất hiện trước công chúng cũng là điều xa xỉ.

Từ khi còn là một đứa trẻ, Lộ Sài Gia đã biết mình không được coi trọng, không xứng thấy ánh sáng mặt trời ngoài kia, y không thích tranh đua với người khác, có thói quen thu mình lại... Nhưng có lẽ do sống trong bóng tối của gia đình quá lâu khiến y càng khao khát một lần được chạm vào thứ ánh sáng đẹp đẽ đó, muốn tìm cho mình một cọng rơm cứu mạng.

Triệu Trạch Dục là minh chứng cho việc khi tuyệt vọng bủa vây thì điều gì cũng có thể làm. Y biết Triệu Trạch Dục khác với những gì bản thân tưởng tượng, nhưng y vẫn vì hắn mà đâm đầu vào mộng tưởng. Bởi vì nếu không đi theo Triệu Trạch Dục, y thật sự không biết mình sẽ đi đâu về đâu nữa.

——Nhưng giờ thì khác rồi.

Lộ Sài Gia nhìn Triệu Trạch Dục ở phía đối diện, người đang cố gắng giải thích. "Lúc đó không phải là tôi không muốn giúp cậu, nhưng thực sự chỉ có mình cậu phù hợp thôi. Tôi vốn định đợi cậu mặc đồ xong sẽ cởi áo khoác cho cậu mượn mà!"

Lời nói đầy kích động, hắn ta còn nghiêng người đè lên vai Lộ Sài Gia, đôi mắt đào hoa tràn đầy ấm áp, đường nét lạnh lùng dịu đi "Bỏ qua hiểu lầm nhé. Chúng ta về sau sẽ là bạn tốt của nhau. Không phải cậu muốn học viết lời và flow..."

"Không cần." Lộ Sài Gia nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Triệu Trạch Dục ra, dùng sự kiên định trước nay chưa từng có thoát khỏi cánh tay hắn ta "Không cần nữa."

Y quay đầu liếc nhìn Lê Kiều ngoài cửa kính đang dựa lưng vào tường, vừa quan sát các tuyển thủ trong phòng tập luyện, vừa chờ y. Cậu ấy đội một chiếc mũ lưỡi trai có chóp, nửa trên khuôn mặt chìm trong bóng tối, phần cằm cong cong còn lại được ánh mặt trời phác hoạ sáng bóng nhẵn nhụi.

Lê Kiều cùng hệ thống tán gẫu: "Hệ thống, mày cảm thấy Tiểu Lộ ở thế giới nguyên bản kết cục sẽ như thế nào?"

"Tính cách của cậu ấy không đủ quyết đoán, lại có bối cảnh vững vàng như vậy, là hoài bích kỳ tội*" Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cẩu huyết của hệ thống hơn Lê Kiều nhiều, "Pháo hôi công vì gia thế của cậu ấy chắc chắn sẽ treo đó dự phòng, nhưng người hắn ta yêu lại là thụ chính, một khi Tiểu Lộ tự cho rằng mình mới là nhân vật chính, đi gây sự với nhân vật chính, bối cảnh cường thế ức hiếp người điển hình của pháo hôi, bị nhân vật chính dễ dàng KO, rất nhiều người sẽ thay nhân vật chính vỗ tay ăn mừng."

(*Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội" câu tiếng Hán là "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội)

"Xì..." Lê Kiều đưa tay chỉnh lại vành mũ lần nữa nói: "Sau này vẫn để cậu ta tránh xa bọn họ ra thì tốt hơn, với tính cách này, toàn mới là quan trọng nhất."

...

"Sau này không cần tới tìm tôi nữa đâu."

Lộ Sài Gia rời mắt khỏi Lê Kiều, mặc dù đang nhìn về phía đối diện, nhưng khóe miệng y vẫn không nhịn được mà nhếch lên, cặp mắt ướt át sáng ngời hơi cong lại "Bởi vì tôi đã tìm thấy ánh sáng của mình rồi."

Hai ngày sau buổi ghi hình ngoại cảnh, nhóm thực tập sinh liền phải đối diện với lần đánh giá trực tiếp của các vị lão sư.

Vòng thứ hai là đánh giá vị trí, tức là trong cùng một hạng mục chọn người giỏi nhất, cũng có thể nói đây là trận chiến cá nhân, vì vậy việc người trong cùng một nhóm coi nhau là đối thủ, cạnh tranh công khai hay bí mật đều không có gì lạ.

"Lê Kiều, cậu xếp thứ 9 rồi kìa!" Lộ Sài Gia hưng phấn ở bên tai cậu nói nhỏ, "Rất nhanh thôi là ngồi được vào vị trí xuất đạo rồi!!"

Sự ủng hộ của mọi người sau những lần thoát vòng kia khiến đường đi của cậu dần trở nên thuận lợi, thu hút được cả người qua đường vì nhan sắc của cậu trở thành fan, điên cuồng bầu phiếu, số phiếu của Lê Kiều tăng vọt, phóng như tên lửa từ vị trí thứ 35 lên vị trí thứ 9 chỉ trong vài ngày. Từ hai chữ số trở thành 1 số đơn lẻ.

Lê Kiều trong miệng ngậm cây kẹo mút —— từ khi cậu cùng Lộ Sài Gia ghé thăm cửa hàng tiện lợi trong công viên điện ảnh và truyền hình, một thế mới như được mở ra trước mắt, kẹo mút, thạch, cola, khoai tây chiên... Càng là thực phẩm rác cậu càng thích, đây cũng là lần đầu tiên cậu thật lòng khen ngợi thời đại này ——

Lê Kiều cắn kẹo "cạch" một cái, thản nhiên nói: "Thật ra vẫn còn sớm."

Hiệu ứng về độ nổi tiếng này một phần là do người qua đường mang lại và việc người qua đường chuyển thành fan trung thành quả thực có thể làm nhân khí cậu tăng lên, nhưng mức tăng này cũng có giới hạn nhất định.

"Idol Live 101" dù sao cũng là chương trình tìm kiếm tài năng ca hát vũ đạo. Những khán giả chọn xem nó đều mong chờ một sân khấu tuyệt vời bùng nổ. Mọi thứ có thể điều chỉnh nếu hotsearch nổ ra, khiến họ tâm phục khẩu phục vì Lê Kiều mà bỏ phiếu, thậm chí từ bỏ pick của mình lúc trước chuyển sang Lê Kiều, vì vậy cần phải sở hữu năng lực chuyên môn không chê vào đâu được.

"Ít nhất hiện tại cậu đã lọt top trên rồi, biểu diễn tại hiện trường sẽ có ưu thế hơn." xếp hạng của Lộ Sài Gia cũng tăng lên khoảng mười bậc, hiện tại nhân khí tầm trung vị. Y sợ lạnh, chỉ hận không thể nhét cả người vào trong áo lông vũ, xoa xoa tay, ánh mắt lấp lánh nhìn Lê Kiều nói: "Đừng nản lòng, cậu nhất định sẽ thành công!"

Lê Kiều cười cười, xoa nhẹ tóc của y, nói: "Vào đi."

Các thực tập sinh đang luyện tập chăm chỉ trong tòa nhà huấn luyện, chuẩn bị cho bài kiểm tra của giáo viên vào ngày mai. Phòng tập có lớn có bé. Khi Lê Kiều và Lộ Sài Gia đến, phát hiện đại đa số thực tập sinh đang tụ tập ở căn phòng lớn nhất nghe Diệp Du Ca chỉ bài.

"Các cậu cần lắng nghe nhịp điệu, đúng rồi, chính là nó, cảm giác về tiết tấu và cảm âm rất quan trọng..." Diệp Du Ca vừa nói vừa nhảy.

Người của nhóm vocal và rap ngồi một bên, họ không cần phải nhảy, nhưng cũng không khỏi hâm mộ mà hướng về phía trung tâm phòng, nhỏ giọng nghị luận:

"Diệp Du Ca rõ ràng là vocal, không ngờ dance cũng tốt như vậy. Giỏi quá, đúng là idol toàn năng."

"Thực lực rất mạnh, người này cũng ấm áp thiện lương, không giấu diếm bí mật gì cả, hỏi liền trả lời, dễ dàng trích thời gian luyện tập ra để bồi người khác luyện tập!"

"Trông anh ấy bận quá đi, tôi cũng muốn hỏi anh ấy hát nốt cao như thế nào cho hay, nhưng mà người ta còn bận dạy nhảy, dành thời gian luyện tập nữa nên không chỉ được, lúc đó thấy anh ấy cười xin lỗi thôi mà tôi cũng ngại ngùng theo.."

"Hiểu rồi, nếu để một mình anh ấy dạy từng người, phải dạy mất bao lâu chứ? Phương pháp này chắc là hiệu quả nhất rồi, đồng thời có thể thu hút nhiều người hơn, cũng không dễ dàng gì..."

"Hạng một này tôi phục, không giống như một số người chỉ dựa vào lăng xê làm màu!"

...

Thực tập sinh nói lời này phàn nàn theo thói quen, không ngờ hắn liếc mắt một cái liền phát hiện ra vị thần chân chính trong lời mình nói đến đã nhập cuộc từ khi nào, đứng nghiêng người bên cạnh hắn!

Người này lần trước cũng xem phát sóng trực tiếp của Lê Kiều, tuy rằng tự an ủi bản thân tất cả chỉ là hiệu ứng, nhưng trong ký ức của hắn cảnh tượng Lê Kiều dùng đao chém người vẫn còn nguyên vẹn ở đó, đem thân mình co lại, kết quả va phải người ngồi cạnh cậu ta: "Ây da, cậu lộn xộn cái gì vậy hả?"

Thực tập sinh vội vàng lau mồ hôi, bịt miệng người kia lại, sợ kinh động đến Lê Kiều, cuối cùng dùng hết dũng khí ngẩng đầu lên, mới phát hiện Lê Kiều căn bản không để ý đến hắn, cậu đút tay trong túi áo khoác, trầm ngâm lẩm bẩm: “Popping.."

Đối phương đến liếc nhìn còn lười làm, đương nhiên sẽ không thèm để chú tới hắn, thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao cũng có chút thất vọng.

*

Diệp Du Ca tình cờ nhìn thoáng qua Lê Kiều, trong mắt hiện rõ vẻ mất tự nhiên, cắn chặt răng tiếp tục dạy thêm mười phút, sau đó vội vàng tắt nhạc kết thúc buổi học.

Đám thực tập sinh trong nhóm dance vẫn không muốn rời đi: "Nhanh như vậy?!", "Hình như thời gian không dài bằng ngày hôm qua?", "Diệp lão sư cũng phải luyện tập mà, sắp có bài kiểm tra rồi."

“Điều quan trọng nhất là kết hợp những gì tôi dạy vào buổi công diễn” Diệp Du Ca ho khan một tiếng, “Popping có thể tăng cường khả năng kiểm soát cơ thể, nếu có thể bắt đúng beat, thì động tác bạn thực hiện sẽ lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với khán giả."

Có thể thấy anh ta đã dùng biện pháp dạy học như này trong một thời gian dài, và với tư cách là thực tập sinh được yêu thích top một, các học viên đều tin lời anh ta nói, họ mạnh mẽ gật đầu: "Yên tâm đi Diệp lão sư, sau khi trở về tôi sẽ cố gắng luyện tập!", "Nhất định không làm Diệp lão sư thất vọng!"

Một tiếng "Lão sư" này không chỉ dùng để trêu chọc mà còn mang theo ý tứ kính trọng và ngưỡng mộ.

Diệp Du Ca mỉm cười, gật đầu rồi rời đi với chiếc áo khoác trên tay.

“Lê Kiều, tới đây luyện tập đi!” Tôn Hướng Dương hướng Lê Kiều hô lớn. 

Với tư cách là “Nhóm kéo dẫm”, mỗi người đều có tính toán của riêng mình, có người sợ Lê Kiều “ăn cắp” động tác của mình nên đề xuất từng người tập riêng trước, khi nào xong phần của mình thì ghép đội hình. Lê Kiều cũng sẵn sàng đáp ứng họ.

Vì vậy, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ luyện tập cùng nhau, đi đến một góc phòng tập, Trang Thành lấy điện thoại di động ra phát bài "Thi vị lão nhân", âm nhạc du dương chuẩn bị động tác.

"..." Hệ thống nhìn một hồi, tức giận nói: "Bọn họ đang lười kìa, cố ý nhảy không tử tế!"

Khóe miệng Lê Kiều cong lên: "Vậy chúng ta cũng lười đi."

Cho nên màn luyện tập này trông chả khác gì lập đàn hô mưa gọi gió, ngoại trừ sự quen thuộc trong bước chuyển đổi đội hình, còn lại tiết tấu thì yếu ớt, động tác quá mềm mại, làm cho người xem liên tưởng đến mấy cọng mì đang nhảy múa trong nồi lẩu thì đúng hơn.

Bài hát kết thúc, mấy nhóm thực tập sinh bên cạnh không nhịn được bật cười: "Ngày mai các cậu tính làm gì đây?"

Mọi người đều biết thực lực của Lê Kiều, nhìn người này im im không biết xấu hổ cũng chả nói gì, còn những người khác là muốn diễn kịch, nhưng sau khi bị người ta chế nhạo, nụ cười trên mặt cũng không thể giữ vững được nữa, Tôn Hướng Dương hét lớn: “Vừa rồi không nghiêm túc, tập lại!"

Lần nhảy này, đồng đội của Lê Kiều đã nghiêm túc hơn, động tác cũng đẹp lên không ít, nhưng Lê Kiều người duy nhất vẫn lười biếng thả động tác đầy hào phóng. Làm mấy tổ đang trộm nhìn xung quanh cười khúc khích.

Những lần phát sóng trực tiếp trước đó của Lê Kiều, Tôn Hướng Dương đều không có mặt ở hiện trường, nên hắn tin chắc cái danh xưng "huyền học đại sư" của Lê Kiều là do tổ tiết mục liên hợp giả thần giả quỷ thổi phồng lên. Đặc biệt sáng nay khi hắn nhìn thấy xếp hạng của Lê Kiều tăng lên vị trí thứ 9, mặt mũi tối sầm trong lòng diss cả đám chỉ biết marketing làm màu.

Hắn chính là kiểu người nói "Tôi có thể lười, nhưng bạn lười là do thái độ của bạn có vấn đề". Nhìn thấy Lê Kiều cố tình lười biếng không thèm quan tâm ai, hắn không khỏi tức giận, cho rằng người này vừa mới nhảy lên được hạng 9 mà đã khinh người như vậy rồi.

Nhưng hắn không dám trực tiếp đối đầu với Lê Kiều, đành ủ rũ quay sang Trang Thành: “Đội trưởng, tôi không muốn nhảy nữa.”

Trang Thành kinh ngạc, duỗi tay kéo hắn: "Mới tập có hai lần, còn có thời gian làm quen mà, sao không nhảy nữa?"

"Ghép đội hình cũng yêu cầu mọi người phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng!" Tôn Hướng Dương luôn lấy bộ dạng tiểu nãi cẩu dương quang ngời ngợi nhìn người khác, nhưng hiện tại hắn ta bĩu môi trừng mắt, tỏ ra vô cùng ủy khuất, hất tay Trang Thành ra "Mọi người đều là đàn ông, vì vậy tôi sẽ không giấu giếm gì vài lời này. Một số người đến cố gắng cũng không thèm cố, khác gì một tên ngốc thêm vào để lấp đầy chỗ trống chứ, tôi không muốn giúp loại người này."

Họ lời qua tiếng lại, thu hút sự chú ý từ mọi người xung quanh. Trước hầu hết ánh mắt của người có mặt trong phòng, Trang Thành tiến lên hai bước, nghiêm túc nói: “Không hẳn là do thái độ không tốt, một phần do nền tảng cậu ấy kém, cố gắng lắm mới có thể nhảy được như vậy. Chúng ta hãy thông cảm cho nhau đi!"

"Hắn nỗ lực hả, hắn có nỗ lực sao?!" Tôn Hướng Dương tức giận quay đầu lại, rống to "Nền tảng không tốt không phải nên dành nhiều thời gian luyện tập sao? Mấy ngày nay ở phòng luyện tập đến bóng hắn cũng chả thấy, nhìn Diệp Du Ca mỗi ngày đều tới chỉ người khác luyện tập, còn hắn một lần thôi cũng không thèm đến. Nếu hắn học được chút thái độ này của Diệp Du Ca, tôi cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy!"

“…Này!” Trang Thành bất đắc dĩ thở dài,  trong lòng tràn đầy hối hận cùng buồn bã không thể chối cãi.

Giọng điệu hai người bọn họ hùng hồn như vậy, người trong phòng làm sao không biết họ đang nói ai, có người hùa theo, có người im lặng, có người chỉ châm chọc liếc mắt nhìn Lê Kiều một cái.

Bị đồng đội công khai ghét bỏ như vậy, dám cá chỉ vài giây sau thôi cậu ta sẽ tức giận mắng chửi người, liệu có khóc luôn không nhỉ?

Làm tiêu điểm của những ánh mắt hả hê khi người gặp họa, Lê Kiều nhướng mày bình tĩnh hỏi: "Xong chưa?"

Tôn Hướng Dương & Trang Thành: "..."

Không được như này! Ngay cả khi cậu không cảm thấy xấu hổ hay thẹn thùng thì cũng nên tức giận cùng ủy khuất đi chứ, tốt nhất là giọng nói run rẩy luôn ấy. Bộ dáng “các người đang lãng phí thời gian của tôi để nói nhiều điều vô nghĩa đấy à?" này là sao?

“Không thể nào” khóe miệng Lê Kiều hơi nhếch lên, sau khi xem quá nhiều tin rác trên Internet mà hệ thống nhét vào thần thức, rốt cuộc cũng đến lượt cậu bày ra vẻ mặt âm dương quái khí “Đám người các ngươi thực sự nghĩ Diệp Du Ca dạy mình nhảy, là đang giúp đỡ hả?"

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play