Lê Kiều lựa chọn đi WC, để lại tên cầm sườn xám kia dần trở nên ngại ngùng.

Bởi vì anh ta phát hiện ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình nhưng tuyệt nhiên không có ai đưa tay ra, rõ ràng bọn họ đang coi bộ quần áo này như củ khoai tây nóng hổi — thậm chí có người còn nháy mắt với anh ta, giễu cợt nói: “Trịnh Bân à, nếu cậu đã lấy nó ra rồi thì còn ngại gì mà không mặc vào?"

Trước ống kính, Trịnh Bân không muốn nổi giận nên vừa cười vừa trách mắng: "Lăn dùm, mau lăn, nếu cậu cảm thấy có hứng thú thì tự mà mặc!"

Nam nhân vội vàng xua tay: "Tôi không nói có hứng thú à nha, tôi lưng hùm vai gấu thế này, mặc vào thành thảm họa mất, tốt nhất là cậu tới đi!"

"Dạng người tôi cũng không quá gầy, nhưng mà mặc vào sợ nó chật rồi bung chỉ mất." Trịnh Bân cắn chặt răng "Để tôi xem lại thử xem, cũng không nhất định phải cho ai đó mặc, biết đâu còn có quần áo dự phòng?"

Kết quả họ đếm quần áo trong tủ, không hơn không kém, đúng chín bộ!

Hiện tại, mấy nam tử hán ánh mắt giao nhau trên không trung, hận không thể bắt xẹt xẹt ra từng tia lửa điện.

Khán giả có thể hiểu hoàn cảnh này. Bản thân có nguyện ý hay không còn phải dè chừng từng bước, đều biết fan bạn gái là những người máu chiến và có năng lực bình chọn cao nhất, vạn nhất mặc lên một thân nữ trang hở eo hở lưng khiến các cô bỏ chạy, thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Hơn nữa lần này có rất nhiều thí sinh nổi tiếng tham gia, khu bình luận tràn ngập tên họ, luôn là "ca ca là đáng yêu nhất", lúc này chứng kiến cảnh một đám con trai nhìn chằm chằm nhau, bọn họ không nhịn được mà xoát bình luận ngập màn hình.

[Hahahahahahahahahahahahahahahaha chơi đá bóng hay gì, dễ thương quá!]

[Tôi chỉ thích nhìn thấy bộ mặt bất đắc dĩ của mấy người thôi~]

[Hahahaha tôi thật sự muốn thấy Diệp Du Ca mặc nó! Cậu ta lớn lên trông thật giống mấy chị gái!]

[Bọn anti cút ra ngoài! Con mẹ mày mới là nương pháo &%*#...]

[Con lầu trên bị điên đấy à?  [Hoài nghi] Ở đây chả ai nói Diệp Du Ca là nương pháo cả! Ok? ]

[Còn không phải đám do đám anti mở mồm ra là chỉ biết nhắc về vấn đề này à? Trông như bị PTSD ý. Có bản lĩnh thì mở bình chọn ngay trong sóng trực tiếp đi nè. Ai thua thì phải mặc nó, nhưng mà tui vẫn vui vì biết chắc Diệp Du Ca chả phải là người mặc [rất vui] [rất vui]]

[Fan của Diệp Du Ca như mấy con dở người vậy, tổ tiết mục đừng để ý họ, tiếp tục rút thăm đi ạ.】

...

Tuy người chơi có mặt không nhìn thấy bình luận trên màn hình, nhưng họ vẫn có thể dễ dàng nghĩ ra được biện pháp tốt nhất đó là — rút thăm. Ấy thế mà cũng chả có ai nguyện ý đứng ra mở đầu cả, rút thăm là sự việc hoàn toàn ngẫu nhiên, nếu họ thực sự phải ôm lấy cục khoai nóng bỏng này thì sao đây? Khi đó, nếu nói không muốn, sẽ dễ bị phàn nàn là bản thân không tuân theo quy tắc!

“Đúng là bộ sườn xám này không phải ai cũng mặc được”  Triệu Trạch Dục ho khan một tiếng “Nếu không đúng dáng người, quần áo rất dễ bị sứt chỉ, vừa thiếu thẩm mỹ lại vừa cay mắt người nhìn. Chúng ta nên tìm một người thích hợp để mặc nó."

Gần đây thế lực mà Triệu gia gài vào tổ tiết mục bị đè ép nghiêm trọng, hôm nay toàn bộ nhân viên đi cùng gã đều không quen, biểu hiện của gã lúc này giống như ruồi không đầu, chỉ muốn trốn tránh tất cả những yếu tố gây rối, không ổn định.

Ngay khi gã nhắc đến hai chữ "phù hợp", tất cả các thực tập sinh đều trừng lớn hai mắt rà quét, tìm kiếm những ứng viên "mảnh mai, không quá cao và không quá cường tráng".

Diệp Du Ca khá phù hợp, nhưng anh ta đứng sau lưng Triệu Trạch Dục, ánh mắt liếc nhìn mọi người đầy lạnh lùng và cảnh giác, có thể nhìn ra anh ta không tình nguyện, sau khi nghĩ đến đám fan của người này, mấy tên còn lại âm thầm bỏ qua lựa chọn này.

Lộ Sài Gia nắm lấy vạt áo hoodie, lặng lẽ lùi lại, nhưng không cẩn thận đá vào chiếc ghế để chân ngay cạnh bàn, một tiếng "ầm" vang lên.

Đúng như dự đoán, những cặp mắt có mặt tại hiện trường ghim chặt về phía y.

—— "Này, không phải Gia Gia rất thích hợp sao!"

Một tiếng này lọt vào tai, Lộ Sài Gia tự nhiên thấy buồn nôn. Từ trước tới giờ y chưa từng được nghe họ gọi mình một cách trìu mến như vậy đâu, sao giờ nó lại trở nên thân mật thế nhỉ. Y lùi thêm một bước, nhưng lưng dưới lại chạm vào mép bàn, đám người sau khi tóm được ứng cử viên sáng giá nhất thì không thể nào để mất được, lần lượt tạo thành vòng tròn vây quanh y.

"Tôi không muốn..." Lộ Sài Gia khó khăn lên tiếng, nhưng lại bị giọng nói nhiệt tình của những người khác át đi.

"Ha ha ha, xấu hổ gì chứ, cậu thật sự rất thích hợp đó!"

"Ừ, cái sườn xám này chiều dài phù hợp với anh nhất rồi, em mặc vào chắc lộ mông mất!"

Trịnh Bân giống như một vị anh hùng dũng cảm khoa tay múa chân đặt bộ quần áo trên cổ ướm thử, nhưng mu bàn tay lại lặng lẽ đè lên vai y.

Lộ Sài Gia vô thức đưa mắt nhìn Diệp Du Ca để cầu cứu, nhưng lại thấy Diệp Du Ca hếch cằm lên như ra lệnh cho mình, ý bảo y đừng dây dưa nữa nhanh chóng "giải quyết" rắc rối này đi.

Lộ Sài Gia im lặng siết chặt tay áo một lần nữa nhìn Diệp Du Ca, Diệp Du Ca vốn không tiến lên để tham gia cuộc vui này nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của y, anh ta liền giả bộ như không biết gì mà nhìn về hướng tủ quần áo.

Trong lòng Lộ Sài Gia hoàn toàn lạnh lẽo, y muốn tránh sang một bên, nhưng người bên cạnh đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay của y, cười to nói: "Tôi bắt được cậu ta rồi, mau mau tới đổi quần áo cho cậu ta đi!"

Mấy người vừa cười vừa đè Lộ Sài Gia xuống, một người kéo căng sườn xám, vội vàng đem nó trùm qua đầu y rồi kéo xuống, Lộ Sài Gia thở không nổi, mặt đỏ bừng, vươn tay muốn giãy giụa, nhưng lại phát hiện có người nắm lấy tay hắn an ủi: "Cố lên đi, thử một chút thôi, không mất miếng thịt nào đâu, hahaha!"

Lộ Sài Gia dùng chút sức lực cuối cùng hất tay người đàn ông đè mình gần như muốn ngạt thở kia ra, mê man, lẩm bẩm: "Em sai rồi, anh..."

"Các người thật là nhàm chán."

Một giọng nói trong trẻo rõ ràng đột nhiên vang lên từ cuộc hỗn loạn.

Theo âm thanh đó, Lộ Sài Gia cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi, sườn xám trên đầu bị cởi ra. Y chỉ kịp ho khan hai tiếng, quay đầu lại, liền thấy Lê Kiều một tay nắm cổ áo Trịnh Bân từ phía sau, một tay lột cái váy vừa nãy, tùy ý ném lên bàn tròn.

"Mắt bị tật à, không nhìn thấy người ta không muốn sao? Còn cố ý bắt mặc vào?" Lê Kiều vừa từ phòng tắm trở về, tay còn ướt, liền hướng cổ Trịnh Bân mà lau, hắn ta thấy vậy cũng không dám phản bác. Lê Kiều lời nói khó nghe, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười làm cho người ta khó lòng phân biệt là cậu đang nói đùa hay thật.

Các thực tập sinh phản ứng không mấy khả quan, mùi thuốc súng trong không khí ngày càng nồng nặc, gần đây ngoại trừ sự trở lại của những người hâm mộ cuồng nhiệt Lê Kiều, hầu hết người hâm mộ còn lại đều là người qua đường đã từng bỏ phiếu cho cậu, trong khi fan nhà khác đã có kinh nghiệm chiến đấu. Nghe Lê Kiều có ý tố cáo ca ca họ, lập tức bật mic:

[Không phải đùa một chút thôi sao? Lê Kiều đang nói cái gì vậy? ? ]

[Mà sự thật là Lộ Sài Gia cái gì cũng không nói, người ta cần phải giả bộ làm con sói với cái đuôi lớn nha, chết cười mất!]

[Một đám nam sinh cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường, không có ý gì xấu đâu, quan hệ mọi người đều rất tốt mà. Lê Kiều cho rằng ai cũng có âm mưu giống hắn sao?]

[Ôi một khung cảnh thật vui nhộn liền bị phá hỏng khi cậu ta xuất hiện]

...

Bọn họ đang mắng chửi đến là hăng, đột nhiên nhìn thấy Lộ Sài Gia tiến lên một bước, ôm chầm lấy Lê Kiều: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn... Tôi nhất định sẽ báo đáp cậu!!"

Có thể thấy rõ ràng trong camera, Lộ Sài Gia hai mắt đỏ hoe, môi trắng bệch run rẩy, trông rất đáng thương, làn đạn trên màn hình hoàn toàn câm lặng, hồi lâu sau mới căng thẳng lướt qua một bình luận nhỏ bé: "Ha ha, thì ra là cậu ta thật sự đang kháng cự lại nha.."

Lê Kiều được Lộ Sài Gia ôm chặt, cậu đối với hành động này rất thưởng thức. Quả nhiên, lần đầu tiên gặp mặt liền khuyên cậu che giấu tài năng, đứa trẻ này bản chất vẫn thông minh lắm.

Về phần trả ơn, cậu căn bản không coi trọng, thản nhiên nói: "Không cần, có gì to tát đâu." Lê Kiều vẫn chưa quen bị người khác ôm, ho khan một tiếng, đẩy Lộ Sài Gia ra. Để chuyển hướng sự chú ý, cậu giơ tay với lấy sườn xám

"Bộ quần áo này đẹp như vậy, không biết các người đẩy tới đẩy lui làm gì nữa, tôi mặc."

Câu nói này khiến những người hâm mộ vừa định tìm chỗ để phàn nàn về việc Lê Kiều "chỉ giả vờ làm xxx mà không giải quyết được vấn đề" lập tức xấu hổ, nhanh tay xóa bình luận viết dở dang. Lại nghĩ đến vừa nãy ca ca nhà mình cố hết sức trốn tránh, bọn họ càng không dám chửi bậy.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, Thẩm Phong dẫn một nhân viên đi vào, trên tay người này cầm một chiếc túi phồng phồng — hóa ra Thẩm Phong đã dứt khoát đi tìm người lấy quần áo dự phòng.

Giống nhau là giải quyết vấn đề, nhưng Lê Kiều là lấy mận đổi đào, còn Thẩm Phong có thể từ đáy nồi rút bớt củi, giảm thiểu tối đa vấn đề, địa vị cao đúng là dễ dàng lợi dụng được quyền lực.

Lê Kiều liếc nhìn anh ta một cái, không ngờ bị bắt gặp ngay lập tức, Thẩm Phong ngước mắt lên nhìn cậu và nói: "Cậu có muốn mặc nó không? Không thì có thể đổi thành cái của tôi?"

Đường đường mặt mũi của ma tôn, lời cũng đã nói ra, hơn nữa sau khi Lê Kiều vươn tay lật xem đống đồ mà nhân viên đưa tới, tất cả các bộ quần áo có mặt ở đây đều ứng với kịch bản, cho nên cái gọi là quần áo dự phòng chính là bộ đồ bình thường của nhân viên công tác. Chắc là lột từ người xấu số nào xuống rồi.

Lê Kiều nhất thời chán ghét: "Tôi không đổi, miễn việc không khớp vai diễn, tiết mục đã sắp đặt như vậy thì cũng nên có người mặc."

Mọi người đều bất ngờ trước giọng điệu thản nhiên của Thẩm Phong khi nói chuyện với cậu ta, càng đáng ngạc nhiên hơn khi Thẩm Phong thực sự gật đầu yêu cầu nhân viên thu hồi quần áo, không có bất kỳ dấu hiệu nào là bị xúc phạm. Làm người xem âm thầm líu lưỡi.

“E hèm!” Giọng nhân viên lại vang lên trên bộ đàm “…quần áo xử lý xong rồi, mọi người không đọc kịch bản sao?”

——Thật ra, nên đọc kịch bản trước để chọn nhân vật rồi mới tiến hành lựa chọn quần áo.  Kết quả một tên ngốc sau khi phát hiện bộ sườn xám liền kéo theo cả nhóm loạn thành một đoàn, không đọc kịch bản còn khiến bọn họ phải nhắc nhở quá trình, hạn hán lời rồi, chết tâm!

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mọi người vội vã đến bên chiếc bàn nhỏ, cầm lấy những cuốn sổ được quấn bằng sợi chỉ, mở ra cùng nhau nghiên cứu cốt truyện.

Đây đích thực là kịch bản Trung Hoa Dân Quốc, kể về câu chuyện một vị lãnh chúa lên núi đánh trận, sau đó gặp được mỹ nhân tuyệt sắc trong núi, liền muốn đem nàng cưới làm vợ, vợ lẽ. Người phụ nữ xinh đẹp này rất quyến rũ, xinh đẹp và cũng nhận được sủng ái vô vàn, thứ cô ấy thường mặc là bộ sườn xám bằng lụa đen, nhưng kết quả lại bị người vợ cả cùng gian phu của ả ta vu oan thành nữ quỷ, bị thiêu chết một cách oan ức.

Mục đích lần này của họ là giúp oan hồn của người vợ lẽ tìm thấy những vật dụng quan trọng được cất giấu sâu trong biệt thự, vì vậy chủ đề của kịch bản lần này mang tên "Bảo vật của nữ quỷ".

Xét thấy các thực tập sinh đều là con trai nên người vợ cả trong kịch bản đã bị loại bỏ, để lại lãnh chúa, con trai của lãnh chúa, kẻ ngoại tình của vợ cả, người lái xe và các vai khác, do các thực tập sinh tự do lựa chọn, còn nữ quỷ, đương nhiên là do Lê Kiều đóng.

Căn phòng này còn có một phòng thay đồ nhỏ, các thực tập sinh lần lượt đi vào thay quần áo rồi đi ra, khi đến lượt Lê Kiều, mọi người không khỏi nấn ná trong hai giây liếc nhìn thân thể và chiếc sườn xám trong tay cậu.

Lê Kiều không bận tâm lắm, cậu cảm thấy mặc quần áo nữ cũng không có gì to tát, ngược lại cậu rất thích bộ quần áo này. Chất liệu nhung đen sờ vào thoải mái, trên đó còn có mùi thơm tự nhiên, không biết nó đến từ đâu.

Chỉ mất chưa đầy ba phút kể từ khi Lê Kiều mở cửa bước vào và bước một cách hào phóng, kính mắt rớt đầy đất kìa.

Trên thực tế, ngoại hình của cậu cùng Diệp Du Ca không mấy khác biệt, thứ khác biệt ở đây chính là cậu sở hữu khí chất nam nhi hơn, vì vậy dù có mặc quần áo phụ nữ cũng sẽ không bị nhầm lẫn về giới tính.

Nhưng dáng người của cậu thật sự được hệ thống điều chỉnh rất tốt, tỷ lệ cực kỳ căng và đẹp, eo ra eo, mông ra mông. Chiều cao của cậu cũng hoàn toàn phù hợp, chiếc sườn xám vốn dài đến cẳng chân trực tiếp căng đến ngang đùi, chân dài thẳng tắp, trắng đến chói mắt.

Chờ Lê Kiều bắt chéo chân ngồi lên ghế, tròng mắt của mọi người gần như muốn rớt ra đổ dồn vào người cậu. Lê Kiều trợn tròn mắt không nói nên lời, chờ người cuối cùng từ phòng thay quần áo đi ra.

Người cuối cùng là Thẩm Phong.

Nhân vật anh đảm nhận là con trai của lãnh chúa, một du học sinh đọc nhiều thơ văn, anh mở cửa bước ra, trên mình khoác lên bộ âu phục trắng như tuyết, trong phút chốc khuôn mặt như chìm trong ánh sáng rực rỡ.

Ngôi nhà đầy bụi mịn rơi xuống như tuyết và mưa đá.

Lê Kiều đột nhiên hạ đôi chân yêu kiều đang vắt chéo của mình xuống, cảm nhận rõ ràng hai tai đang nóng lên.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play