Lộ Trạch Khiêm đêm đó đội tuyết trở về, khi tháo áo choàng, thuận miệng nói: "Viên Hương, ai cũng không được nói xấu nàng."
Hắn cười sảng khoái, tâm trạng của ta cũng trở nên tốt.
Lộ Trạch Khiêm giơ hai tay lên lò sưởi:
"Vài ngày nữa tuyết ngừng, Hoàng thượng muốn đi săn hươu ở núi Tùng Tử. Mấy năm trước ta từng tặng nàng thỏ tuyết, nàng rất thích, lần này lại bắt vài con về nuôi."
Ta gãi đầu, "Thôi... không cần đâu..."
"Tại sao?"
Ta nhăn mày, "Không ngon..."
Biểu cảm của Lộ Trạch Khiêm xuất hiện khoảng trống ngắn, sau đó không nhịn được cười lớn, "Viên Hương, đó là để nuôi..."
Một câu nói làm mặt ta đỏ bừng, quay đầu giận dỗi: "Huynh muốn tặng gì thì tặng..."
Lộ Trạch Khiêm ngừng cười, đến dỗ ta: "Nếu nàng thích ăn, ta sẽ bắt vài con thỏ xám."
Ngày lên núi Tùng Tử, tuyết vẫn chưa tan.
Đường núi trơn trượt, không thể đi ngựa, Hoàng thượng hứng thú, mọi người đành phải cùng đi bộ leo núi.
Ta mặc áo đỏ lựu, Lộ Trạch Khiêm đặc biệt dặn người thêm lớp lông hồ ly trắng vào cổ áo cho ta, có thể chống lạnh.
Hắn dắt tay ta, vừa đi vừa nói:
"Trong núi đất rộng người thưa, nếu bị lạc, cũng đừng cởi áo, ta sẽ tìm được nàng."
"Được." Ta đáp nhạt, ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y lạnh lẽo của Lộ Trạch Khiêm.
Lưng hắn cứng đờ, rồi từ từ thả lỏng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
"Tẩu tẩu." Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên.
Ta nhìn theo hướng âm thanh, Lộ Thu Nguyệt mặt đỏ bừng, vẫy tay với ta.
Thẩm Kinh Mặc đứng bên cạnh, như thường ngày trầm mặc ít lời, để mặc Lộ Thu Nguyệt kéo tay áo, dẫn lên núi.
Ánh mắt hắn lướt qua tay ta, rồi dời đi.
Lộ Trạch Khiêm dừng bước, quay đầu chắc chắn ta đang đứng nơi bằng phẳng, bắt đầu trò chuyện với Thẩm Kinh Mặc.
"Thẩm tướng quân năm sau sẽ xuất chinh phải không?"
Thẩm Kinh Mặc ừ một tiếng, "Đầu năm sẽ đi."
"Đánh trận mùa đông không dễ, trong kinh có điều vướng bận, Thẩm tướng quân hãy bảo trọng." Lộ Trạch Khiêm cười.
||||| Truyện đề cử:
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc càng khó đoán, hồi lâu, ừ một tiếng.
Chốc lát, thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng đến, chắp tay với Lộ Trạch Khiêm,
"Vừa rồi Hoàng thượng khen ngợi ngài trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn gặp ngài, đặc biệt sai nô tài đến mời."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Lộ Trạch Khiêm không kiêu ngạo, không hèn mọn nói: "Vi thần tuân chỉ."
Thái giám liếc qua, cười nói: "Ồ, phu nhân của Thẩm tướng quân cũng ở đây, thật đúng lúc cùng đi."
Lộ Trạch Khiêm phong thái ngời ngời, còn kéo theo cả Lộ Thu Nguyệt cùng thăng tiến, đây rõ ràng là cố ý nâng đỡ gia tộc họ Lộ.
Lộ Trạch Khiêm liếc nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ do dự: "Nàng giày tất ướt hết rồi, đừng chạy lung tung, chờ ta quay lại."
Ta dịu dàng trấn an: "Đi đi, ta sẽ đứng đây chờ huynh."
Gió lạnh rít qua, ta quấn chặt áo choàng, đứng dưới gốc cây thông, tuyết dày đè cành, bỗng một cụm tuyết rơi xuống đánh "bụp".
"Bạch tiểu thư khi nào thành thân?"
Thẩm Kinh Mặc nhàn nhạt mở lời, phá vỡ sự yên lặng.
Xung quanh dần thưa thớt người, chỉ còn lại đoàn vận chuyển hành lý.
Vì số lượng quá nhiều, họ thuê thêm vài con lừa để chở lên núi.
"Chắc là... sau tết." Ta đáp qua loa.
Thẩm Kinh Mặc nhích bước, đứng giữa ta và đoàn người, "Lộ Trạch Khiêm thật lòng với nàng."
Thẩm Kinh Mặc luôn dễ dàng khơi dậy cơn giận của ta, hắn nói như vậy, chẳng lẽ sợ ta cố chấp không lấy ai ngoài hắn?
"Ngài không nói ta cũng biết."
Ta rõ ràng lời mình hơi cay nghiệt, nhưng ta không quan tâm.
Hắn im lặng, quay đầu nhìn đoàn lừa đi ngang.
Vút!
Tiếng xé gió nhẹ nhàng phá tan sự tĩnh mịch của núi rừng.
Theo sau là tiếng thét thảm thiết, người vận chuyển bị b.ắ.n trúng giữa trán, c.h.ế.t ngay lập tức.
Thi thể đổ xuống tuyết, phát ra âm thanh trầm đục.
Chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngay sau đó, hiện trường hỗn loạn, tiếng hò hét vang lên khắp nơi.
"Huynh đệ! Làm xong vụ này! Ăn tết vui vẻ!"
Ta biết ngay, gặp phải thổ phỉ rồi.
Thẩm Kinh Mặc lập tức nắm cổ tay ta, "Chạy mau!"
Tiếng hô thô bạo phía sau vang lên: "Chặn đôi nam nữ đó lại! Những thứ quý giá nhất đều trên người họ!"
Tiếng bước chân phía sau dày đặc hỗn loạn, giày tất ta ướt đẫm, dù được kéo đi, cũng không thể chạy nhanh.
Đúng lúc nguy cấp, ta bất ngờ rút trâm cài tóc bằng vàng, ném ra xa.
Vàng, chỉ cần không phải kẻ mù, đều biết quý giá thế nào.
Trâm vàng rơi vào khe đá, tạm thời thu hút sự chú ý của bọn cướp.
Ta gắng hết sức chạy theo Thẩm Kinh Mặc, cành cây ven đường vô tình cào xước da thịt ta.
Chớp mắt, bóng lưng trước mắt, trùng khớp với một ký ức...
?
"Viên Hương, ta bị thương, không cầm cự được lâu."
"Nghe lời... ta sẽ che chắn cho nàng..."
"Chạy về phía trước... đừng quay đầu lại..."
"Viên Hương, đừng để ta c.h.ế.t vô ích..."