Ta có chút mơ hồ.

Quả thật ta đã chặn ngựa, nhưng người trên ngựa là Thẩm Kinh Mặc…

“Thẩm tướng quân…” ta vô thức thốt lên.

Nụ cười của tên tiểu tư chợt tắt, sắc mặt dần trở nên khó coi:

“Bạch tiểu thư chẳng lẽ còn muốn mang cả ký ức này, rồi gán cho Thẩm tướng quân sao?”

Lộ Trạch Khiêm nhíu mày, nhẹ trách: “Lộ Thập!”

Tên tiểu tư tên Lộ Thập vô cùng kích động:

“Những chuyện khác không nói! Khi chủ nhân vào kinh, Bạch tiểu thư ba lần chặn ngựa, chủ nhân yêu nàng, từ đó trở nên khác biệt, tuân lệnh nàng. Giờ nàng tỉnh dậy, lại yêu người khác là sao? Ngài không ấm ức, nhưng tôi ấm ức thay ngài!”

“…Chỉ vì Thẩm Kinh Mặc là tướng quân, nên hắn phải cưỡi ngựa! Vậy chủ nhân vì Bạch tiểu thư, không dám chạm vào ngựa, đáng thương ngóng nàng!”

Đối diện với sự trách móc, ta có chút bối rối trong chốc lát.

“Xin lỗi…”

Từ khi tỉnh lại, xin lỗi đã trở thành thói quen của ta.

Họ nói ta mắc chứng cuồng loạn, nói ta không bình thường.

Nỗi đau lòng của cha mẹ, sự thất vọng cố giấu của Lộ Trạch Khiêm, ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Kinh Mặc, trở thành những nhát d.a.o cắm vào tim ta.

Ta vật lộn trong đau khổ, dùng sự hối lỗi để sống, không ngày nào yên ổn.

Ta ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hơi ướt của hắn, hỏi: “Huynh cũng biết cưỡi ngựa sao?”

Nỗi đau trong mắt Lộ Trạch Khiêm lóe lên:

“Nàng đã chặn ta ba lần. Lần thứ ba, ta đã đưa nàng cưỡi ngựa, nàng sợ đến khóc, từ đó ta không còn cưỡi ngựa nữa.”

Tâm trí ta chậm rãi, dần nhớ lại: Hắn dù là văn thần, nhưng khi hoàng thượng gặp nguy trong cuộc săn bắn, hắn đã cứu.

Hắn biết cưỡi ngựa, võ nghệ cũng không tệ.

Hình ảnh Thẩm Kinh Mặc trong ký ức dần nhạt đi, thay vào đó là Lộ Trạch Khiêm áo trắng, cưỡi ngựa.

Lần đầu tiên, hắn thờ ơ với ta, lướt qua vai nhau.

Lần thứ hai, mày kiếm hơi nhíu, nghiêm túc nhắc nhở: “Cô nương, mạng sống không thể coi là trò đùa.”

Lần thứ ba, hắn cũng đưa tay về phía ta, bất đắc dĩ thở dài: “Lên ngựa, ta đưa cô nương về nhà.”

Nhưng trên lưng ngựa, ta đã khóc, hôm đó Lộ Trạch Khiêm đến nhà, trước cha mẹ ta, cúi đầu thề:

“Viên Hương không thích ta cưỡi ngựa, sau này Trạch Khiêm sẽ không chạm vào ngựa nữa.”

Lòng ta chợt đau, luôn là Lộ Trạch Khiêm...

Là ta… nhớ sai rồi?!

Ta ôm chặt lấy hắn, “Xin lỗi, Trạch Khiêm. Là ta bệnh rồi…”



Bệnh của ta ngày một tốt hơn.

Thẩm Kinh Mặc dường như trở thành một tờ giấy vàng úa, chôn sâu trong ký ức, vùi vào trong bụi bặm.

Khi ta có thể gặp mọi người, là lúc Lộ Thu Nguyệt về thăm nhà.

Ta đứng xa xa trên bậc thềm, thấy Thẩm Kinh Mặc từ xe bước xuống.

Hắn mặc áo đen, thắt lưng buộc chặt, vẻ ngoài anh tuấn.

Giờ đây, mỗi sáng và tối uống một thang thuốc, tâm trạng ta ổn định hơn nhiều, nhìn họ đứng bên nhau, ta cũng không còn thấy chướng mắt nữa.

Lộ Thu Nguyệt theo sát phía sau, gọi một tiếng phu quân, khi Thẩm Kinh Mặc quay đầu, nàng đưa tay ra.

Hắn dường như không ngờ Lộ Thu Nguyệt làm vậy, ngẩn ra, đứng yên một lúc, ánh mắt dần dịu lại, nắm tay nàng, đỡ nàng xuống xe.

Không biết từ lúc nào, gió thu đã thổi, thời tiết dần lạnh.

Góc tường hoa hải đường nở rộ, từng chùm từng chùm.

Theo lời nha hoàn, vài tháng trước, Lộ Trạch Khiêm tự tay trồng, lúc đó hoa còn héo úa.

Gần đây bệnh của ta khá lên, hoa cũng đẹp hơn, ngụ ý ta và Lộ Trạch Khiêm hòa thuận, hạnh phúc.

Nghe vậy, ta cười nhẹ, “Hoa hải đường quá bi lụy, ta không thích.”

Nha hoàn không hiểu, mở áo choàng lớn khoác lên vai ta:

“Bạch tiểu thư, trời lạnh, công tử dặn dò người thêm áo.”

Áo lông hồ ly đỏ rực, khoác lên người rất ấm áp.

Lộ Trạch Khiêm không biết tìm đâu ra những thứ quý hiếm này, đều dùng hết cho ta.

Ta đứng yên, chầm chậm vuốt ve bộ lông mềm mại của hồ ly.

Thẩm Kinh Mặc quay người lại, nhìn thấy ta.

Từ xa, chỉ một cái nhìn, nhưng ta lại siết chặt tay. Chỉ trong khoảnh khắc đó, có một sự ngập ngừng nhỏ.

Đó là một chi tiết nhỏ mà vô tình, nhưng trong lòng ta lại dậy lên sóng gió.

“Hắn nhận ra ta.” Tim ta đập mạnh dưới lồng ngực.

Nha hoàn nghi hoặc nhìn ta, rồi nhìn theo hướng mắt ta,

“Thẩm tướng quân sao? Bạch tiểu thư là tẩu tẩu chưa vào cửa của Thẩm phu nhân, sau này đều là người một nhà, vốn dĩ nên nhận ra nhau.”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nàng không hiểu.

Cảm giác vi diệu này, chỉ ta mới biết.

Nếu ta không phải là bệnh tật nặng nề, thì chắc chắn còn có ẩn tình khác.

“Viên Hương, đứng bao lâu rồi?” Giọng Lộ Trạch Khiêm từ sau lưng truyền đến, có chút khàn khàn.

Cảm giác kỳ quái đó, theo sự xuất hiện của Lộ Trạch Khiêm, trở lại.

Ta quay lại, nở nụ cười rạng rỡ, “Hôm nay về sớm, sao lại từ cửa sau mà đến?”

Lộ Trạch Khiêm phong trần mệt mỏi, ngẩn ra, “Nàng đang… chờ ta?”

“Trên bếp đã hâm nóng canh, Thu Nguyệt bọn họ đến chắc chắn đã dùng rồi, nhưng huynh còn chưa dùng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play