Khuôn mặt hắn không tốt, ẩn chứa cơn giận, ánh nắng chiếu lên mặt hắn, sáng tối rõ ràng.
Ta thở nhẹ, hỏi: "Người mà tướng quân nhớ nhung ở kinh thành là ai?"
Lúc này, gió tuyết cũng im lặng, hắn không trả lời.
Ta tiến thêm một bước.
"Mùa xuân năm sau, ngài vì ai mà khải hoàn?"
Hắn vẫn không nói.
Trong ánh mắt của vạn người, ta xuống ngựa, nắm lấy dây cương, ngẩng đầu nhìn hắn, "Người dạy ta cưỡi ngựa là ai?"
Cổ tay ta bị kéo mạnh, ta như chiếc lá thu, nhẹ nhàng rơi lên lưng ngựa của hắn, bị Thẩm Kinh Mặc ôm chặt trong lòng.
Hơi lạnh giá bao phủ lấy ta, áo giáp lạnh cứng, không thể cản nổi sự ấm áp trong lòng ta.
Thẩm Kinh Mặc nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lặng lẽ vỡ vụn, tức giận siết chặt eo ta, "Ai cho phép nàng đến đây?"
"Ta tự đến."
Hắn cố gắng kiềm chế cơn giận, trán nổi gân xanh.
"Bạch Viên Hương, nàng đáng ghét đến cực điểm!"
"Nếu đã đáng ghét, Thẩm tướng quân hãy đánh c.h.ế.t ta, một lần dứt khoát."
Thẩm Kinh Mặc đã gần như bùng nổ. Ta cảm thấy, nếu không phải trước mặt bao nhiêu người, hắn nhất định sẽ trói ta lại và đánh một trận.
"Thẩm tướng quân đã dùng cổ trùng với ta phải không?"
Hắn lạnh lùng đáp, "Không có."
"Vậy giải thích thế nào về việc ta từng đuổi theo ngài không buông, giờ lại chẳng nhớ nổi ngài là ai?"
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
"Không cần nhớ! Nàng về thành kết hôn, ta trấn giữ phương Bắc, trăm năm yên ổn cho kinh thành!"
Nụ cười cuối cùng của ta cũng biến mất,
"Ta chỉ hỏi ngài lần cuối: ngài và ta có quan hệ gì? Thẩm tướng quân nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, đã nói ra thì không được hối hận. Nếu không liên quan, ta sẽ không quấy rầy nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT