11

Ta ngàn vạn lần không nghĩ tới Tạ Kỳ An sẽ tới tìm mình. Lại càng không có nghĩ tới hắn sẽ tìm được mình nhanh như vậy.

Hắn che kín mắt ta nhưng lại ôm ta thật chặt, ngay tiếp theo thân thể đều kịch liệt run rẩy.

Một lần lại một lần kêu tên của ta:

"A Thư, A Thư......"

Bộ dạng này thật giống một kẻ si tình. Ta có chút không kiên nhẫn, đưa tay đẩy hắn: "Xin lỗi ——"

Lời muốn nói đột ngột bị giữ lại tại yết hầu.

Ta dùng khí lực rõ ràng không tính là lớn, nhưng một người tập võ lâu năm như Tạ Kỳ An lại bị ta dễ dàng đẩy ra. Thậm chí còn suy yếu lảo đảo mấy bước, cuối cùng bị người khác đỡ lấy.

Ta khiếp sợ nhìn hắn, chau mày:

"Ngươi đang khóc cái gì?"

Từng giọt nước mắt lớn theo gương mặt lăn xuống. Tạ Kỳ An nhìn ta, hốc mắt đỏ bừng.

Môi hắn ngập ngừng mấp máy, ủy khuất mà bất lực: "Nương tử, nàng làm đau ta."

Ta:???

Người này ai?

"A Thư cô nương."

Cuối cùng là thuộc hạ của Tạ Kỳ An ho nhẹ, có chút lúng túng giải thích:

"Bệ hạ...... Trúng độc mất trí nhớ."

12

Nói mất trí nhớ. Chẳng bằng nói là mất trí thì đúng hơn..

Bây giờ Tạ Kỳ An ngoại trừ nhớ kỹ ta là phu nhân của hắn, hắn muốn tìm nương tử của hắn ở bên ngoài, những cái khác một mực đều không nhớ rõ.

Còn nói là trên đường đến tìm ta bị người ác độc gài bẫy.

"Cho nên?" Ta bị tức cười, cảnh giác nhìn chằm chằm những người trước mặt này, "Ta cùng bệ hạ của các ngươi cũng không có bất cứ quan hệ nào, hắn bây giờ trúng độc mất trí nhớ cũng cùng ta không quan hệ gì nốt. Nói câu khó nghe, năm đó ta còn bởi vì Tạ Kỳ An chịu không ít khổ cực, các ngươi liền không sợ ta thừa cơ gây bất lợi cho hắn hay sao?"

Giết thì cũng không dám giết. Dù sao Tạ Kỳ An cũng là đương kim thiên tử.

Nhưng ta luôn là có biện pháp để tra tấn một kẻ mất trí ngày đêm quanh quẩn bên mình..

Thuộc hạ của Tạ Kỳ An đanh mặt lại.

Có người quát lớn: "Lớn mật! Ngươi có biết ——"

Nhưng người này lời còn chưa nói hết liền bị Tạ Kỳ An đạp tới.

Hắn vội vàng ngăn tại trước mặt ta, thần sắc hung ác nham hiểm: "Không cho phép ngươi bắt nạt nương tử của ta!"

Ngược lại là có mấy phần thượng vị giả ngoan lệ.

Nhưng một giây sau, Tạ Kỳ An lại quay đầu nhìn ta, mặt mày cong cong: "Nương tử, ta sẽ bảo vệ nàng."

Người này mất trí một cái liền tính tình cũng đại biến. Ta không có lên tiếng, chỉ lãnh đạm cách Tạ Kỳ An xa một chút.

Hắn sững sờ, thần sắc trong nháy mắt cô đơn.

"A Thư cô nương."

Người dẫn đầu đoàn phái giống như là thở dài, nhưng thái độ cường ngạnh:

"Lúc bệ hạ thanh tỉnh đều nói muốn tìm cô nương về để Ngài ấy chăm sóc, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc nên làm thôi.

"Bất quá còn xin A Thư cô nương suy nghĩ mọi việc cho thật kỹ, dù sao bệ hạ lần này trúng độc cũng chỉ là nhất thời, nhưng bệ hạ cũng vẫn âm thầm che chở cho cô, còn chúng ta còn lâu mới có được lòng khoan dung như Ngài ấy."

Ta nghe rất rõ ràng sự uy h.i.ế.p trong lời nói của hắn.

Lửa giận trong lòng bừng bừng lên, cuối cùng vẫn là bị đè ép xuống.

Ta mặt lạnh nhìn về phía Tạ Kỳ An đang cố gắng xích lại gần mình, nhíu mày không kiên nhẫn:

"Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play