6
Ta không biết mình đã trở về nhà bằng cách nào.Bánh ngọt vốn dĩ làm cho Tạ Kỳ An đã nguội lạnh..
Ta lẳng lặng đánh giá bốn phía.
Đột nhiên phát hiện nơi này có rất ít đồ vật của hắn. Ít đến mức nếu ngày nào đó hắn không nguyện ý ở nơi này nữa, chỉ một thân một mình rời đi cũng được.
Vậy tại sao hắn lại cho ta một lời hứa hẹn như thế?
Bởi vì thương hại?
Ta ngồi tại bên cạnh bàn, mờ mịt mà suy nghĩ xuất thần.
Ngay cả Tạ Kỳ An lúc nào trở về cũng không biết. Hắn khi trở về lại là toàn thân mang theo vết thương.
Vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Gặp ta đang nhìn, Tạ Kỳ An vô ý thức giải thích:
"Là ta hộ vệ bất lực để tiểu thư bị thương, phải chịu phạt."
Ta nhẹ gật đầu.
Đại khái là ta lãnh đạm khác hẳn thường ngày làm Tạ Kỳ An có chút không quen.
Lại có lẽ là bởi vì thấy chột dạ. Hắn do dự một chút, thả mềm giọng nói: "Lại muốn làm phiền ngươi."
Tạ Kỳ An không thích ngoại nhân đụng vào người mình. Ngay cả ta đã cùng hắn thành hôn, cũng rất ít khi được đụng tới hắn.
Nhưng tiểu thư lại là tùy thời tùy chỗ có thể lưu dấu ấn riêng của nàng.
"Đau không?"
Nhìn những vết sẹo trên lưng hắn, ta nhẹ giọng hỏi.
Hắn luôn bởi vì tiểu thư mà bị thương.
"A Thư."
Tạ Kỳ An không có trả lời ta.
Hắn quay đầu nhìn ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy thái độ nghiêm túc: "Qua một thời gian ngắn nữa chúng ta liền rời đi đi."
Ta thay hắn bôi thuốc dừng tay lại. Không vui vẻ như lần đầu tiên nghe thấy những lời này nữa. Chỉ không hiểu sao xông lên đầu một nỗi bất an.
Vô ý thức muốn bật thốt lên hỏi một câu "Tiểu thư thì sao" nhưng bị ta tận lực đè ép xuống.
Đại khái là gặp ta chậm chạp không trả lời, Tạ Kỳ An không hiểu nhìn ta: "Thế nào?"
"Không có gì, " Ta lắc đầu, lại đột nhiên mở miệng, "Hôm đó ta bị thương phát sốt, cô mẫu nói bà ấy không thể tìm nổi một đại phu."
Vừa dứt lời, cơ bắp của hắn đột nhiên căng cứng.
7
Ta muốn hắn cho ta một câu trả lời.
"Tiểu Điệp cũng nói nàng đi đi tìm chàng."
Ta nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Kỳ An, bướng bỉnh: "Chàng vì sao không cùng nàng ấy trở về, cho dù là trở về liếc lấy ta một cái cũng được?"
"Hắn làm gì có chuyện không biết ngươi bị thương? Ta đi cầu xin hắn, nói chỉ cần một đại phu tới xem một chút cũng được, nhưng Tạ Kỳ An lại nói muốn chờ đại tiểu thư tỉnh lại. Hắn rõ ràng chính là chưa từng đem ngươi để ở trong lòng!"
Lời của Tiểu Điệp hôm đó lại vang ở bên tai.
Ta tận lực lãng quên, chỉ ta là tin Tạ Kỳ An.
Tin đây chẳng qua là chức trách của hắn.
Tin rằng Tạ Kỳ An một lòng che chở tiểu thư như vậy chỉ là bởi vì nàng là chủ tử.
Nhưng hôm nay từng câu chói tai của bọn họ dội lên trong tâm trí ta.
Một chút sự việc nhỏ vốn đã lãng quên cũng đột nhiên bị ta nhớ lại.
Tỉ như lúc nhàn rỗi Tạ Kỳ An thường thường nhìn qua phía Tây Nam ngây người. Kia là phương hướng viện lạc của tiểu thư.
Lại tỉ như ta từng một lần tình cờ thấy Tạ Kỳ An cầm một cây trâm màu đỏ. Ta vốn cho rằng trâm kia là hắn muốn đưa cho ta. Ngay tại khi ta vô cùng vui vẻ muốn thử một chút lúc, Tạ Kỳ An lại nổi giận. Hắn cẩn thận từng li từng tí đem châu trâm thả xuống, lại tại quay người nhìn, luc thấy ta hơi sững sờ.
"Thật có lỗi."
Tạ Kỳ An thấp giọng cùng ta xin lỗi, lại giải thích nói đây là đồ vật của người khác. Ta nhẹ gật đầu, trong lòng vốn có chút áy náy.
Nhưng sau đó cây trâm hắn quý như vậy bỗng nhiên biến mất. Vào ngày thứ hai sau sinh nhật của đại tiểu thư..
Bất quá khi đó Tạ Kỳ An bị thương.
Ta lo lắng cho hắn, liền không có nói ra chuyện này, về sau càng là trực tiếp quên đi.
Bây giờ lại nghĩ tới.
Tạ Kỳ An rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Hắn tránh đi tầm mắt của ta:
"Tiểu thư bị sợ hãi, những tên thủy phỉ kia lai lịch không rõ, bên người nàng ấy nhất định phải có một người nhất mực che chở.
"Chu đại nhân cũng không tin những người khác. Ta.. ta kỳ thật có trở về nhìn qua ngươi......" Giọng Tạ Kỳ An càng ngày càng thấp, lại không nhắc tới chuyện đại phu một lời nào.
Ta không lên tiếng, chỉ an tĩnh nhìn hắn.
Nhìn xem hắn không tự giác nắm tay thành nắm đấm, thần sắc càng khó được như bình thường, trên mặt mang không ít bối rối.
"Ta lúc ấy......"
Tạ Kỳ An mím chặt môi: "A Thư, việc này là ta không đúng."
Trong lòng ý lạnh dần dần lan tràn.
Ta thu hồi ánh mắt, giật giật khóe miệng: "Không có quan hệ gì với chàng. Tiểu thư thân thẻ như bạc vàng, chàng lo lắng chút cũng là bình thường. Ta bất quá chỉ là hạ nhân, cũng ——"
"Không phải như vậy!"
Chẳng biết tại sao, Tạ Kỳ An đột nhiên cắt ngang lời ta. Ngữ khí gấp rút. Hốc mắt không hiểu sao có chút đỏ lên.
Có thể thấy được ta mờ mịt nhìn lại, hắn ngừng miệng.
Ánh mắt rơi vào vết sẹo trên mặt ta.
Tạ Kỳ An xoay người.
Hắn đưa tay, động tác cứng ngắc mà lạnh nhạt chạm đến vết sẹo. Mấp máy môi, nhẹ giọng cùng ta cam đoan: "A Thư mới là nương tử của ta, ta sẽ thay ngươi xoá đi vết sẹo này, ta cũng sẽ đối với ngươi rất tốt rất tốt."
Những lời này Tạ Kỳ An nói qua rất nhiều lần.
Tại mỗi lần hoan hảo.
Tại khi hắn nói chuẩn bị tích lũy bạc mang ta rời đi.
Bây giờ ngẫm lại, nói là cam đoan, chẳng bằng nói là cường điệu cùng nhắc nhở.
Ta quay đầu chỗ khác tránh đi ánh mắt hắn, ngữ khí tùy ý:
"Kỳ thật cũng không sao, ta cũng đã quen rồi."
"A Thư."
Nhưng Tạ Kỳ An lại nhíu mày lại.
Hắn không để ý động tác lớn ảnh hưởng tới vết thương, vô ý thức nắm tay của ta. Lại nhìn chằm chằm mắt ta, mỗi chữ mỗi câu nói rõ:
"Ta sẽ trị khỏi tổn thương cho ngươi.
"Chờ thêm chút thời gian nữa, chúng ta liền rời chỗ này."
Đáy mắt mang theo cấp bách. Nắm lấy tay của ta dùng sức đến là đau đớn.
Ta nhìn Tạ Kỳ An một hồi. Tại ánh mắt vội vàng xao động của hắn, ta cười cười. Ngữ khí vẫn như trước đó trấn an:
"Được."
Thế là Tạ Kỳ An thở phào một hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT