17
Tạ Kỳ An cũng không phải là một người nương tay nhân từ.
Nhất là lúc đoạt đích, hắn cũng không hề lưu tình đối với mấy vị hoàng huynh kia.
Cho nên Tạ Kỳ An thượng vị xong, kẻ nào cần g.i.ế.c thì giết, cần biếm thì biếm.
Còn lại không nhiều, mấy vị vương gia kia mặt ngoài cung kính, thực tế đều mang tâm tư riêng.
Mở nhà trọ liền có nhiều lợi ích như vậy đấy.
Rất nhiều loại người ở mọi tầng lớp thường lui tới, cũng nghe được nhiều tin tức hơn người thường.
Lại thêm Lục Trì Vân là người của Tam vương gia.
—— Ta đem ngọc bội bên thân của Tạ Kỳ An đưa cho hắn.
Tạ Kỳ An lẳng lặng nhìn ta.
Nụ cười trên mặt một từng chút thu hồi. Hắn lại biến trở về bộ dạng trước kia. Nhưng hốc mắt đã ửng đỏ, vằn tơ máu.
Yết hầu hắn nhấp nhô, mở miệng, thanh âm khàn khàn: "A Thư vào đêm hôm đó liền đã phát hiện."
Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Ta không có trả lời.
Thế là Tạ Kỳ An thấp giọng nở nụ cười: "Nàng lại gạt ta. Bốn năm trước nàng gạt ta rằng nàng đã chết, bây giờ bốn năm sau nàng vẫn còn muốn gạt ta ——"
Thanh âm đang lên cao đột nhiên dừng lại. Tạ Kỳ An đưa tay che mặt, ho khan vài tiếng.
Mỗi chữ mỗi câu đều như là khóc ra máu:
"A Thư, nàng chưa hề tha thứ cho ta, bây giờ kể cả lừa gạt cũng không muốn lừa dối ta nữa sao?"
"Ta tại sao phải tha thứ cho ngươi?"
Ta nghiêm túc hỏi hắn: "Khi ta bị rơi xuống nước ngươi cũng chưa từng ngó ngàng đến ta, hôm đó ta kém chút c.h.ế.t chìm, lại suýt chút nữa bị người ta lăng nhục. Ngươi biết rõ ta bị thương sốt cao, nhưng lại vẫn như cũ cho mấy nha hoàn kia cản trở, ngay cả một đại phu đến xem bệnh cho ta cũng không có. Về sau ngươi nói muốn dẫn ta rời đi, nhưng lại mang theo Chu Từ Tuyết đào hôn, hoàn toàn không đi nghĩ ta bị bỏ lại sẽ phải chịu đững những khốn khổ gì."
"Tạ Kỳ An, ta lúc trước vẫn luôn rất tin tưởng ngươi. Thế nhưng là lúc tin ngươi ta gặp nạn khắp nơi, ngược lại là không tin ngươi, ta mới tìm được con đường sống." Tạ Kỳ An bị ta chặn họng, nửa chữ cũng không nói ra nổi. Hắn đột nhiên che miệng ho khan. Không kiềm chế nổi mà ho ngày càng dữ dội hơn, khóe môi có huyết châu lưu lại.
Nhưng hắn vẫn như cũ nhìn chằm chặp ta, lại vươn tay về phía ta.
Ngữ điệu ôn hòa nói: "A Thư, chúng ta vẫn là vợ chồng."
"Nàng cùng ta trở về, ngôi vị hoàng hậu ta vẫn luôn giữ lại cho nàng. Nếu nàng là còn tức giận, đánh ta cũng tốt mắng ta cũng được, ta đều nhận. Chỉ là A Thư à, nàng dù sao cũng nên về thăm nhà một chút."
Rất lâu trước đó, ta vẫn luôn chờ mong có thể có một ngôi nhà của riêng mình.
Tạ Kỳ An cũng đã nói sẽ mang ta rời đi.
Nhưng ta không tin.
Cho nên ta lắc đầu: "Ngươi lúc trước lừa ta, nhưng ta cũng chuyện đào hôn của hai người giả c.h.ế.t thoát thân, tính ra chúng ta hòa nhau."
"Không phải như vậy."
Còn chưa hết câu có người hướng phía Tạ Kỳ An đ.â.m tới.
Hắn mặc cho đao kiếm đ.â.m vào thân thể, trở tay bẻ gãy cổ thích khách kia, thái độ vẫn ôn hòa như cũ.
Chỉ khi nhìn về phía ta, cặp mắt đen kia lại trở nên vô cùng nặng nề.
"A Thư, ta nợ nàng quá nhiều, nàng hẳn là nên đòi lại."
Một cỗ hàn khí khó hiểu.
Ta mấp máy môi, nghĩ thầm Tạ Kỳ An hẳn là đã thay đổi rất nhiều.
"A thư ——"
Tạ Kỳ An muốn đi về phía ta.
Nhưng mới đi hai bước, sắc mặt của hắn đột nhiên liền trở nên cực kì khó coi.
Ta đã hạ độc hắn.
Ta lại nhìn về bóng người sau lưng Tạ Kỳ An, đột nhiên nở nụ cười:
"Tạ Kỳ An, ngươi nhìn đi, ngươi cũng chưa từng tin vào ta mà."
Người của Tạ Kỳ An đến rồi. Tam vương gia đã định sẵn kết cục thất bại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT