Lời hẹn không thể thực hiện

Chương 1:Giây phút ngọt ngào bên em


1 tháng


Vào những năm tám mươi,cái thời mà kinh tế còn chưa phát triển,có cơm ăn là đã mừng.Thì tôi lại gặp được em,người con trai vô cùng  xinh đẹp.Lúc ấy tôi chỉ là một cậu trai quê mới bước chân lên Sài Gòn để vừa học vừa làm.Nhưng em lại là công tử của một gia đình giàu sang cao quý.Vậy tại sao chúng ta lại gặp được nhau nhỉ?Khoảng cách giàu nghèo lớn đến vậy mà?

Tôi cũng không biết nữa,chỉ là tình cờ thôi.Tình cờ đi trên đường,cũng vừa đúng lúc chiếc khăn của em bay vào người tôi.Một chiếc khăn trắng,nhỏ thêu hình hoa sen trắng,bông hoa tượng trưng cho sự thuần khiết ở tâm hồn lẫn tôn nghiêm.Nhờ vào chiếc khăn ấy mà tôi đã gặp được em.

Tôi nhớ rõ lắm,hình bóng nhỏ nhắn,trắng trẻo,mặc trên mình bộ đồ đang là trào lưu mới thịnh hành.Chạy hớt hải đến chỗ tôi,câu đầu tiên được nói ra từ đôi môi xinh đẹp đó,lại là:

-Anh gì ơi,ban nãy có chiếc khăn tay bay đến chỗ anh á,anh còn giữ không?

Thoáng chốc tôi đã tỉnh khỏi ảo tưởng do chính mình nghĩ ra

-À đây,của cậu đây!

-Mà tên của anh là gì thế,tôi muốn cảm ơn anh đã giữ chiếc khăn lại.Nó quan trọng với tôi lắm!

-Tên tôi là Nguyễn Văn Quang.

-Còn tôi là Hồ Chí Lâm.

Lúc em thốt ra cái tên ấy,trên gương mặt em xuất hiện nụ cười xinh đẹp .Tôi không chắc đó là cảm giác gì nữa,nhưng có thể là rung động nhỉ?Sau đó em còn mời tôi đi ăn,coi như đó là lời cảm ơn chân thành nhất của Lâm.

Tôi thích tính cách phóng khoáng,hoạt bát đó của em,nó khiến tôi mê mẫn không lối thoát.

Rồi từ từ tôi bắt đầu chủ động rủ em đi ăn,đi chơi qua những câu chữ trong thư.Nhanh thật,mới đó đã ba tháng rồi,trong những ngày tháng này, tôi thấy chúng tôi thật sự rất hợp nhau,như thể đây là định mệnh được sắp đặt vậy.Có lẽ đây là số phận mà ông trời đã định cho tôi.

Cứ thế đến tháng thứ sáu,tôi đã tỏ tình em.Các bạn có biết biểu cảm em ấy ra sao không?Biểu cảm từ ngạc nhiên chuyển sang hạnh phúc,chứ không hề có một sự ghét bỏ dù chỉ một chút.Tôi vui lắm,ôm em vào lòng,nâng niu như đang cầm một thứ dễ vỡ.

Chúng tôi đã hẹn hò được ba ngày,rồi năm ngày,một tuần và một tháng.Những ngày có em,tôi mới cảm nhận bản thân thật sự đang sống ở nơi thành thị ngột ngạt này.Em làm tôi cười,cũng làm tôi khóc vì những lúc em hờn giận,nhưng rồi chúng tôi lại như cũ.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play