Cuộc đàm phán vào buổi chiều với Lacrima thuận lợi hơn so với những gì mà Hứa Ôn Giảo mong đợi.
Chu Tĩnh Bạch sẽ là đại sứ thương hiệu của Lacrima trong một năm, với mức phí nhận được là tám triệu. Việc có gia hạn hợp đồng hay không còn tùy thuộc vào hiệu quả của việc hợp tác.
Bình thường, mức phí chi trả hàng năm của các thương hiệu lớn bắt đầu từ mười triệu, nhưng nếu Chu Tĩnh Bạch muốn thành công giành được vị trí này, Hứa Ôn Giảo phải nhượng bộ bên đối tác, lợi nhuận sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Mức giá này là giải pháp tối ưu cho cả hai bên.
Sau khi ký kết chính thức và một số thủ tục, thương hiệu có thể đưa ra thông báo chính thức.
Phía thương hiệu mời nhóm của Hứa Ôn Giảo đi ăn. Nàng không thể từ chối cho nên đã cùng người của thương hiệu đến một khách sạn lớn ở địa phương.
Lãnh đạo của cả hai bên đều là nữ, họ không chú ý nhiều đến hình thức nâng ly mời rượu, không nói chuyện công việc trong bữa ăn, và không khí khá thoải mái.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, Hứa Ôn Giảo ra ngoài để đi vệ sinh, rửa tay xong cũng không vội quay lại bữa tiệc. Nàng đứng ở một góc khuất của hành lang, bấm điện thoại một lúc.
Không có tin nhắn nào từ những người có trong danh bạ WeChat, chỉ có tin nhắn đến từ nhóm trò chuyện của công ty, mọi người vẫn sôi động như thường lệ.
[ Buổi sáng tốt lành! ]
[ Em còn đang bận sao? ]
[ Em đã ăn gì chưa? ]
[ Công việc của em như thế nào rồi? ]
......
Hứa Úc Liêm đã gửi cho nàng vài tin nhắn từ sáng, thời gian của tin nhắn cuối cùng là khoảng hai tiếng trước.
Hứa Ôn Giảo chỉ trả lời đối phương đúng một câu "Chào buổi sáng".
Nàng nhìn chằm chằm vào hàng loạt tin nhắn mà mình chưa trả lời, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười và có chút bất lực.
Cho dù trước đây nàng có gửi bao nhiêu tin nhắn cho Hứa Úc Liêm thì cuối cùng cũng chỉ nhận được vài tin nhắn với cách trả lời hời hợt. Nhưng bây giờ, thay vì phớt lờ như ngày trước thì đối phương lại háo hức muốn biết tin tức về nàng.
Người xưa nói đúng, thứ tốt nhất luôn là thứ mà mình không thể có được.
Nếu như nàng nhường nhịn giống như những lần trước, thì Hứa Úc Liêm sẽ không bao giờ nhận ra được rằng chỉ khi những gì mà mình có được bị mất đi thì mới biết trân trọng.
Hứa Ôn Giảo suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Em đang dùng bữa với đối tác, chị cũng nhớ ăn tối."
Hứa Úc Liêm trả lời ngay lập tức: "Họp xong chị sẽ ăn."
Ồ?
Dù đang họp nhưng đối phương lại trả lời tin nhắn của nàng rất nhanh.
Hứa Ôn Giảo nghĩ đến cái gì đó rồi mỉm cười, sau đó thoát khỏi trang trò chuyện và đăng một nội dung mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, kèm theo hình ảnh bó hoa nhài trắng do khách sạn gửi vào buổi sáng.
Kế tiếp, nàng mở weibo lên và chỉ đăng một câu.
"Một ngày vui vẻ."
Trong phòng họp, Hứa Úc Liêm nghe các nhân viên báo cáo về các cách sắp xếp khác nhau cho hội nghị đầu tư, đồng thời lướt qua WeChat Moments và weibo của Hứa Ôn Giảo.
Cô không thể ngừng suy nghĩ.
Hai bản cập nhật vô nghĩa này có ý nghĩa gì? Hứa Ôn Giảo không phải là người thích chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình và phương hướng của nàng rất mơ hồ.
Chẳng lẽ nàng đã có người khác sau khi tuyên bố độc thân? Hứa Ôn Giảo đi công tác, chắc hẳn người kia cũng đi theo nàng.
Hứa Úc Liêm càng nghĩ, mặt càng đen.
Nhìn thấy lãnh đạo của mình chau mày, các nhân viên mặt mày tái mét.
Tổ trưởng vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, một lúc sau, người này gần như không thể chịu được áp lực quá lớn, giọng run đến mức gần như sắp khóc và nhìn sang Trương Viên Chi bằng ánh mắt cầu cứu.
"Hứa tổng." Trương Viên Chi thấp giọng nhắc nhở, "Ý của ngài như thế nào?"
Hứa Úc Liêm đang bị phân tâm, được trợ lý nhắc nhở mới có thể tập trung lại được. Cô tiếp tục nói về một số điểm cần cải thiện mà không hề ngẩng đầu lên vì xấu hổ.
Danh sách mời và sơ đồ chỗ ngồi cần được người quản lý của nghệ sĩ xác nhận lần cuối. Tuyệt đối không được kéo đối thủ lại gần nhau chỉ để tăng nhiệt của chương trình. Người hâm mộ sẽ chỉ trích công ty thừa nước đục thả câu, điều này sẽ không tạo ấn tượng tốt cho nghệ sĩ.
Tổ trưởng nhanh chóng viết lại, hội nghị đầu tư đang đến gần, mấy ngày nay tình hình rất căng thẳng và tất cả mọi người đều không muốn phạm bất kỳ sai lầm nào.
Đã hơn chín giờ, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng như ban ngày.
Màn đêm buông xuống, không thấy một ngôi sao hay mặt trăng nào xuất hiện trên bầu trời. Những cơn gió lạnh khiến lá cây rung rinh, điều hòa trong xe Porsche được chỉnh nhiệt độ lên cao, cảm giác ấm áp như mùa xuân.
Hứa Ôn Giảo đắp áo khoác lên, đang chuẩn bị chợp mắt.
Bỗng nhiên, một cuộc điện thoại bất ngờ vang lên.
Giọng nói của người phụ nữ vẫn bình tĩnh như trong ký ức của nàng, không thể nào biết được bà ấy đang vui hay là đang tức giận.
"Giảo Giảo, con giải quyết xong công việc chưa?"
"Mẹ..." Tim của Hứa Ôn Giảo thắt lại, nàng nghịch nghịch đôi khuyên tai, nhẹ nhàng nói: "Con giải quyết xong rồi, hiện tại con đang trên đường về khách sạn."
Có lẽ là nàng có thể đoán được Hứa Kiều muốn nói gì với nàng.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp: "Khi con trở về thành phố A, con và Úc Liêm về nhà dùng bữa với mẹ."
Kể từ khi Hứa Úc Liêm chuyển ra khỏi nhà, cả hai hiếm khi quay trở lại. Mỗi lần Hứa Kiều gặp các nàng, hầu như cả hai luôn ở công ty hoặc bệnh viện.
Hứa Ôn Giảo nói bằng giọng điệu vâng lời: "Vậy khi hội nghị đầu tư kết thúc, con sẽ bảo chị ấy cùng nhau về nhà ăn tối với mẹ và đón năm mới với nhau."
Hứa Kiều ậm ừ và không nói gì, tựa hồ có điều gì muốn giấu.
Hứa Ôn Giảo nắm chặt áo khoác, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Có một dòng chảy ngầm vô hình dâng trào trong sự im lặng chung.
"Chúng ta sẽ đến thăm mẹ của con vào ngày đầu năm mới."
Cuối cùng, Hứa Kiều cũng tiết lộ mục đích chính của cuộc gọi.
Hứa Ôn Giảo cười trong im lặng, trong lòng vô cùng bi thương, giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn mà kiềm chế: "Con nhớ rồi."
Vào ngày này, nàng và Hứa Kiều sẽ đến nghĩa trang để thăm Ôn Thiện.
Chủ động tìm cớ cúp điện thoại, Hứa Ôn Giảo tắt máy, nhìn ánh đèn chiếu sáng ngoài cửa sổ. Cảm xúc bị đè nén của nàng bắt đầu dao động, cuối cùng từng cơn sóng ấy ồ ạt đập vào lòng nàng.
Trong những ký ức còn sót lại, nàng và Ôn Thiện sống trong một căn hộ lớn có thiết kế hai tầng ở một chung cư khi nàng ba tuổi.
Ôn Kiểu thích nhất là cầu trượt xoắn ốc, nó có thể trượt từ phòng ngủ của nàng đến phòng khách.
Nàng có rất nhiều quần áo đẹp và vô số đồ chơi xịn.
Khi thức dậy, mẹ của nàng làm bữa sáng cho nàng. Trưa và chiều, sẽ có một người dì khoảng bốn mươi tuổi đến làm công việc nấu nướng và dọn dẹp. Mỗi ngày nàng đều có trái cây tươi để ăn.
Luôn có một ông chú cao lớn mỗi tháng đến một lần, tặng quà cho nàng, ngồi trên ghế sofa một lúc rồi rời đi.
Mỗi lần đến, ông ta sẽ trò chuyện với mẹ về một người mà bà không quen biết.
Cái tên đó rất đặc biệt, Ôn Kiểu lặng lẽ nhớ kỹ.
Nhiều năm sau, Hứa Ôn Giảo ghép lại những mảnh ký ức mơ hồ này và phát hiện ra rằng mình cũng từng có một cuộc sống được nuông chiều.
Những điều này không hấp dẫn như thế giới bên ngoài mang đến cho một đứa trẻ.
Căn hộ này nằm ở tầng ba mươi và phòng ngủ chỉ có một cửa sổ sắt hàn. Ôn Kiểu nhìn thế giới bên ngoài thông qua cửa sổ kính trong suốt cao từ trần đến sàn của phòng khách. Vào ban đêm, có rất nhiều xe cộ và dòng người qua lại, căn hộ rộng này khiến nàng có cảm giác ở đây giống như một hòn đảo bị bỏ hoang.
Ôn Kiểu muốn ra ngoài chơi, nhưng nàng và Ôn Thiện không được phép tự tiện đi ra ngoài. Luôn có hai người đàn ông mặc đồ đen hung ác đứng ngoài cửa, nếu nàng muốn ra ngoài, họ sẽ ép nàng quay lại và khóa chặt cửa.
Vì vậy điều khiến nàng hạnh phúc nhất là sau bữa tối vào thứ năm hàng tuần, Ôn Thiện có thể đưa nàng xuống dưới để đi dạo. Mặc dù xung quanh có nhiều người đàn ông mặc đồ đen hơn, nhưng nàng đếm được thì có tầm khoảng tám chín người. Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông hung ác nhất đang đi về phía mình, Ôn Kiểu biết rằng hai mẹ con nàng nên quay lại.
Vào thời điểm đó, Ôn Thiện không có thiết bị điện tử như điện thoại di động hay máy tính, bà chỉ có thể dạy nàng về thế giới bên ngoài thông qua TV và sách.
Ôn Kiểu không phải là một đứa trẻ hiếu động, nhưng thỉnh thoảng nàng đứng trước cửa, nắm lấy tay nắm cửa mà thường ngày không thể mở được, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng.
Khi còn nhỏ, nàng không thể hiểu được nhiều điều.
Ôn Thiện luôn rơi nước mắt ở sau lưng nàng.
Người dì nấu ăn bị câm điếc nên không thể giao tiếp với hai người.
Nơi xa nhất mà nàng có thể đi đến là bồn hoa.
Có những vật màu đen kỳ lạ với những chấm đỏ nhấp nháy được lắp đặt ở bốn góc trần nhà.
Người đàn ông kia không phải là cha của nàng nhưng luôn luôn đến tìm mẹ của nàng.
"Mẹ ơi, sẽ thật vui khi con được chơi cùng các bạn ấy." Nàng đang đứng ở cửa sổ cao từ trần đến sàn của phòng khách, chỉ vào một đám trẻ con đang chơi đùa ở phía dưới, quay lại nói chuyện với Ôn Thiện bằng giọng ngọt ngào và ngoan ngoãn.
Ôn Thiện đi tới nhìn nàng, ngồi xổm xuống xoa đầu của nàng rồi ôm nàng vào lòng mà thì thầm.
"Kiểu Kiểu, chúng ta sẽ ra ngoài, con chờ mẹ thêm một chút nữa."
Ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT