Ăn sáng xong, Hứa Úc Liêm đến công ty làm việc.

Suốt chặng đường từ quầy lễ tân đến văn phòng, các nhân viên muốn nhìn cô nhưng lại không dám nhìn, ánh mắt của họ rất kỳ lạ.

Hứa Úc Liêm tự cổ vũ bản thân mình và bước qua đám đông với vẻ trang nghiêm và lạnh lùng. Cô chưa kịp đi xa thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau.

"Bởi vì người yêu của tiểu Hứa tổng không cho phép cô ấy xuất hiện trước mọi người, cho nên đã lâu như vậy rồi mà cũng không thấy người đến công ty."

"Mỗi ngày tôi đều hóng những chuyện mới về cô ấy."

"Tiểu Hứa tổng của chúng ta sẽ còn tiếp tục đi làm mà phải không? Yêu đương thì yêu đương nhưng sự nghiệp thì vẫn cần có."

"Này, tôi nhớ tiểu Hứa tổng quá."

Nghe thấy thế, Hứa Úc Liêm quay lại liếc nhìn Trương Viên Chi đang nhịn cười.

"Trợ lý Trương, hôm nay các cuộc họp bên ngoài công ty chúng ta bị dời lại phải không?"

Mặc dù là bịt tai trộm chuông*, giống như để người ở công ty khác đoán rằng người này nghiêm túc với công việc, nhưng nhìn dấu răng trên mặt của người đó là hiểu.

(*) Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người. Lý giải bởi có sự tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang. Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.

Trương Viên Chi ho nhẹ một cái: "Đúng vậy, hôm nay không có lịch họp với công ty khác. Tất cả đều hẹn vào ngày mai."

Cô ấy dừng một chút, tò mò hỏi: "Vậy bây giờ cô và Giảo Giảo, hai người chính thức ở bên nhau rồi đúng không?"

Trương Viên Chi gọi Hứa Ôn Giảo bằng biệt danh thân mật, thái độ của cô ấy khi hỏi chuyện này cũng không giống với những chuyện khác.

Điều kỳ lạ nhất chính là Hứa Úc Liêm lại im lặng rất lâu.

Mặc dù lời nói bên ngoài của cô rất mơ hồ, thể hiện ra rất nhiều hành động nghĩa trọng tình thâm, nhưng xem ra cô chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ ở bên cạnh Hứa Ôn Giảo giống như một người yêu thực sự.

Tình yêu nghĩa là gì? Hứa Úc Liêm cũng không biết.

Ngay cả những cảm xúc với Cố Vãn Tình trong những năm đầu cũng chỉ là sự tự lừa dối và ảo tưởng do muốn thoát khỏi mối quan hệ bất chính với Hứa Ôn Giảo.

Chỉ muốn chiếm hữu người kia, nhưng lại chưa bao giờ cho người ta một cái danh phận rõ ràng.

Trong suốt những năm quấn quýt nhau và những năm hiểu lầm dẫn đến xa cách, các nàng chưa bao giờ nói rõ ràng "bên nhau" hay "chia tay" một lần nào, và mọi thứ trôi qua trong mờ mịt.

Cho dù Hứa Ôn Giảo có hay không có sự mơ hồ "vương vấn không dứt được" với người khác, tất cả những gì mà cô vô thức nghĩ đến là...

Tình cảm của hai người họ có thể kéo dài được bao lâu?

Hứa Ôn Giảo có thể yêu đối phương nhiều đến mức nào?

Chẳng phải cuối cùng ai rồi cũng sẽ chia tay sao?

Thỉnh thoảng cô sẽ thầm nghĩ, chỉ cần Hứa Ôn Giảo vẫn còn ở Hứa gia, cô sẽ luôn luôn đặt nàng lên ưu tiên hàng đầu.

Việc một người chị can thiệp vào cảm xúc của em gái là điều bình thường. Tất cả những gì cô làm đều là nghĩ cho em gái của mình.

Cô không có sợ hãi, cũng không kiêng nể gì cả.

Nhưng Hứa Ôn Giảo thì nghĩ như thế nào?

Nàng muốn... trở thành người yêu của cô sao?

Hứa Úc Liêm tự bộc bạch nỗi lòng với chính mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cô ngượng ngùng nói: "Có vẻ như vẫn chưa."

Chưa thì nói là chưa, có vẻ như là thế nào?

Trương Viên Chi không nói nên lời, muốn mắng Hứa Úc Liêm là đồ cặn bã, nhưng đạo đức nghề nghiệp vững vàng khiến cô ấy phải nhẫn nhịn, vì vậy chỉ có khéo léo nhắc nhở đối phương mà thôi.

"Hiện nay, rất nhiều người ở thế giới bên ngoài đang chú ý đến mối quan hệ và chuyện tình cảm của cô. Không chỉ thế còn có rất nhiều phóng viên và báo chí muốn có một cuộc phỏng vấn với chúng ta. Hứa tổng, cân nhắc danh tiếng tốt và danh tiếng khó kiếm được của công ty, đề xuất của tôi là cung cấp cho công chúng một tuyên bố rõ ràng càng sớm càng tốt."

Trong khoảng thời gian mập mờ, hai người không được làm những chuyện gây hiểu lầm. Lỡ như người khác nói Hứa Úc Liêm chỉ chơi cho vui thì phải làm sao bây giờ? Hai người cái gì cũng đều làm cả rồi, người kia còn chưa chịu xác nhận quan hệ thì chẳng phải Hứa Ôn Giảo rất thiệt thòi hay sao?

Hứa Úc Liêm chậm rãi thở dài một hơi và suy nghĩ cẩn thận về những gì Trương Viên Chi đã nói.

Thang máy riêng lên đến văn phòng, khi họ bước ra khỏi thang máy, lập tức nhìn thấy một vị khách không mời mà đến ở bên ngoài.

"Hứa tổng, đã lâu không gặp."

Lý Vũ Hi đứng dậy khỏi ghế sofa và đưa tay về phía Hứa Úc Liêm với nụ cười trên môi.

Đôi mắt của cô ấy quét qua dấu răng rõ ràng trên khuôn mặt của Hứa Úc Liêm, ánh mắt dần trở nên u ám.

Người cắn dùng lực rất mạnh, ý muốn của người này được biểu đạt rất rõ ràng. Nếu như cô ấy đoán đúng thì một phần nguyên nhân là muốn nhắc nhở cô ấy rằng đây là hoa đã có chủ.

Thật thú vị.

Cô ấy còn tưởng rằng Hứa Úc Liêm là người thanh tâm quả dục*, hóa ra là cũng có một mặt khác như vậy. Hay nói cách khác người này theo chủ nghĩa chỉ có đối phương là ngoại lệ duy nhất, không thể tách rời với con gái nuôi của mẹ mình giống như lời đồn và sẵn sàng chiều theo những gì mà người con gái kia thích.

(*) Thanh tâm quả dục là lòng trong trắng và không ham muốn.

Tại sao Lý Vũ Hi lại tới đây?

Nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn và mềm mại, Hứa Úc Liêm đứng yên tại chỗ, trong mắt hiện lên sự khó chịu vì bị làm phiền, nhanh chóng rút tay của mình ra khỏi tay của đối phương.

"Lý tiểu thư, tôi nhớ ngày mai chúng ta mới gặp mặt. Cô tới đây để làm gì?"

Thái độ của Hứa Úc Liêm rất lịch sự nhưng cũng vô cùng xa cách.

Chỉ trong tiểu thuyết, người ta mới có thể tự ý xuất hiện và nói chuyện với những người lãnh đạo của công ty. Sau khi Hứa Úc Liêm trở thành tổng giám đốc, cô rất bực bội với những đối tác thường xuyên đến làm phiền mình như thế này, không hẹn trước cũng không thông báo trước mà cứ thế gặp mặt cô. Không tôn trọng phép tắc cũng dễ gây ra một số xung đột giữa đôi bên.

Nhưng lúc này, với tư cách là một bên B đang yếu thế, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Hứa tổng, cô không mời tôi vào uống nước sao? Tôi đã đợi cô cả buổi sáng đó."

Lý Vũ Hi dường như nghe không hiểu ẩn ý đuổi khách trong lời nói của Hứa Úc Liêm. Cô ấy tỏ ra vô tội, "Chẳng lẽ đây chính là cách đối đãi khách quý của công ty Hứa tổng sao?

Trong bông có kim, một câu mà có hai ý nghĩa.

Hứa Úc Liêm lại nhìn Trương Viên Chi. Hiểu được ý của đối phương, cô ấy tiến lên vài bước và mở cửa văn phòng.

"Lý tiểu thư, mời ngài."

Văn phòng vẫn như trước, đây là lần thứ hai Hứa Úc Liêm gặp mặt đối phương, cũng không có chủ đề gì để nói. Trên mặt vẫn không có chút cảm xúc, cô nhờ Trương Viên Chi pha cà phê, cầm nó lên và uống một cách lặng lẽ, chờ đợi đối phương lên tiếng.

Lý Vũ Hi nhìn vẫn là bộ dáng yếu đuối như cũ, nhẹ nhàng từ tốn nói: "Hứa tổng, thực ra thì tôi tới đây là muốn đưa tận tay cho cô một thứ."

Đôi khuyên tai bị mất đêm qua được đặt trên bàn, khúc xạ ánh sáng và cầu vồng xuất hiện trên pha lê.

Lý Vũ Hi giải thích: "Đôi khuyên tai của cô bị rơi dưới góc bàn vào tối qua. Tôi là người quen ở chỗ đó và nhân viên đã gọi cho tôi sau khi họ nhặt được nó. Hôm nay tôi tình cờ đi ngang qua đây khi trên đường đến công ty, nghĩ đến việc muốn đưa tận tay, không muốn để chủ nhân của đôi khuyên tai lo lắng."

Nếu như đó là đồ của mình thì Hứa Úc Liêm sẽ vứt nó đi và mua lại cái mới. Nhưng đây chính là đồ của Hứa Ôn Giảo đưa cho, cô vừa mới nhờ Trương Viên Chi phái người đi tìm thì Lý Vũ Hi đã đưa tới.

"Xin lỗi đã làm phiền đến Lý tiểu thư, cảm ơn cô." Hứa Úc Liêm cầm đôi khuyên tai lên và giữ chúng trong lòng bàn tay.

Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lập tức cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng khi nghe những gì mà Lý Vũ Hi nói đến.

Lý Vũ Hi ừ một tiếng, cười hào phóng tự nhiên: "Nếu Hứa tổng muốn cảm ơn tôi, sao không đãi tôi một bữa vào tối nay? Chúng ta cũng có thể tiếp tục nói chuyện hợp tác của tối hôm qua."

Đêm qua cô ấy nói đùa muốn Hứa Úc Liêm giúp một chuyện nhỏ là hoàn toàn nghiêm túc. Một thuật ngữ phức tạp được dùng để diễn giải chuyện này đó chính là "phân bổ nguồn lực". Cô ấy cung cấp diễn viên còn Hứa Úc Liêm cung cấp nền tảng phát sóng và bản quyền IP. Sau khi cuộc đàm phán này kết thúc, Lý Nham Tâm đương nhiên sẽ sẵn sàng đầu tư.

Sau khi nghe Lý Vũ Hi nói, Hứa Úc Liêm ngay lập tức biết rằng khoản đầu tư sẽ sớm được đàm phán thành công. Cái mà Lý Nham Tâm quan tâm đến chính là hiệu quả mà đối phương mang lại cho mình.

Đạo lý đối nhân xử thế trong nước chính là như vậy. Những bữa tối riêng tư ngoài giờ làm việc là điều cần thiết và rất nhiều sự hợp tác không được thực hiện trong phòng họp mà được thực hiện bằng việc nâng ly cạn chén.

Vẻ mặt của Hứa Úc Liêm trở nên hơi lạnh lẽo. Cô mím môi dưới và suy nghĩ một lúc.

"Lý tiểu thư, bữa ăn này là chuyện công việc hay chuyện cá nhân?"

Tất cả mọi người đều là người thông minh, Lý Vũ Hi không trả lời mà chỉ mỉm cười. Tiếng cười của cô ấy rất nhẹ nhàng, mang theo một chút tán tỉnh: "Dù là chuyện công việc hay chuyện riêng tư, tôi hy vọng bạn gái của Hứa tổng sẽ không ghen."

Bạn gái gì?

Hứa Úc Liêm cũng không biết cảm xúc của mình vào lúc này là như thế nào, nhưng cô cũng không bác bỏ cái danh xưng này.

Cô đưa tay sờ lên dấu răng trên mặt của mình, nhớ ra rằng mình đã gần một tuần không ăn cơm với Hứa Ôn Giảo. Sau một lúc im lặng, cô vẫn đồng ý với Lý Vũ Hi vì công việc và khoản đầu tư của công ty.

"Được thôi, tôi sẽ chọn địa điểm của nhà hàng. Tôi sẽ nhờ trợ lý đặc biệt của tôi liên lạc với cô sau."

Lý Vũ Hi lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, mở giao diện WeChat.

"Sao lại phải rắc rối như thế? Hứa tổng, chúng ta hãy kết bạn để sau này dễ liên lạc với nhau hơn."

Trước đây Hứa Úc Liêm chắc chắn là sẽ lạnh mặt từ chối. Nhưng hiện tại tài khoản cá nhân của cô chủ yếu dùng cho công việc, càng ngày càng có thêm nhiều đối tác làm ăn nên cũng không để tâm lắm về vấn đề này.

Cô mở điện thoại lên và bảo Lý Vũ Hi thêm mình vào bạn bè.

Sau khi thêm WeChat, Lý Vũ Hi chủ động rời đi, Hứa Úc Liêm đã nhờ người đưa đối phương xuống tầng dưới công ty.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play