Hứa Úc Liêm nhếch môi, đầu óc hỗn loạn, tay cầm tách trà không ngừng run rẩy.
Từ nhỏ cô đã biết rằng những người trong giới thượng lưu đều là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vì tình yêu mà họ kết hôn, tất cả đều là vì quyền lợi hợp tác của đôi bên. Khi cô vẫn còn tưởng rằng Hứa Ôn Giảo là đứa con ngoài giá thú của cha mình, bạn bè của cô đã nói rằng bất kỳ một gia đình giàu có nào trong xã hội thượng lưu đều như vậy. Chuyện ngoại tình là điều hiển nhiên, con ngoài giá thú nhiều lắm có thể nhiều đến mức thành lập luôn cả một đội bóng.
Lúc đó Hứa Úc Liêm còn cười đùa, con ma bệnh Hứa Ôn Giảo kia đến cùng có cái gì để tranh với cô?
Hóa ra lời nói dối của mẹ cô đã lừa dối cô cho đến tận bây giờ.
Hứa Úc Liêm không thể nào chấp nhận được.
Cô từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, khó khăn nói với hai người trong phòng khách một câu: "Xin hãy để con được yên tĩnh một mình, bây giờ con chỉ muốn được ở một mình mà thôi."
Hứa Úc Liêm quay đầu, khập khiễng đi về phía cầu thang.
Hứa Ôn Giảo đi theo sau lưng của đối phương, nhìn thấy người kia giơ tay lau gò má, nàng muốn đi theo lên, cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ, thu hồi ánh mắt khát vọng.
Trong phòng khách, Hứa Kiều trong lòng áy náy vô cùng nhìn Hứa Ôn Giảo mà nói: "Giảo Giảo, những năm này mẹ có lỗi với con, luôn luôn để con lấy thân phận con ngoài giá thú để sống ở Hứa gia."
Hứa Ôn Giảo hơi giật mình.
Nàng cúi đầu cầm tách trà đã uống dở của Hứa Úc Liêm lên, ánh mắt lưu chuyển: "Không có mẹ có lẽ con đã chết từ lâu. Cảm ơn mẹ đã nuôi dưỡng con, nhưng điều đó lại khiến cho trái tim của chị gái con bị tổn thương."
Hứa Kiều thở dài: "Mẹ nghĩ chị vẫn rất quan tâm đến con nếu không nó đã tức giận ngay tại chỗ rồi."
Hứa Kiều biết hai chị em đã tách nhau ra khi trưởng thành. Suy nghĩ đơn giản chính là con người khi trưởng thành sẽ có suy nghĩ khác, cũng không còn bám dính nhau như lúc còn là một đứa trẻ. Bà chỉ không hiểu tại sao tối nay Hứa Ôn Giảo lại bí mật yêu cầu bà nói cho Hứa Úc Liêm biết sự thật.
Hứa Ôn Giảo cũng rất kinh ngạc, thái độ của Hứa Úc Liêm vượt xa dự tính của nàng như thể người nọ đã lường trước được tình huống này.
"Con sẽ dỗ dành chị ấy thật tốt." Hứa Ôn Giảo dán môi của mình vào vệt son của Hứa Úc Liêm trên tách trà, hạ mi xuống.
Hứa Úc Liêm đi vào phòng ngủ như người mất hồn.
Cô cởi váy cùng nội y, cầm áo sơ mi trắng trên tay, còn chưa kịp tẩy trang đã ngã xuống giường, đầu óc tràn ngập muôn vàn suy nghĩ.
Chung sống hơn mười năm, đột nhiên nói với cô rằng Hứa Ôn Giảo không phải là em gái của cô, cũng đáng sợ như đột nhiên nói với cô rằng cô không phải là Hứa đại tiểu thư của Hứa gia.
Trước đó Hứa Úc Liêm đã nghi ngờ rằng có lẽ Hứa Ôn Giảo không phải là em gái ruột của cô, hai người họ trông không giống nhau lắm. Thế nhưng lời của người lớn nói như lời thề son sắt, cô cũng không có gì để nói.
Trong đầu của Hứa Úc Liêm tràn ngập những ký ức về quá khứ của cô với Hứa Ôn Giảo. Cô mệt mỏi đến mức gần như ngủ quên, một bóng người yểu điệu xuất hiện bên cạnh giường.
Là Hứa Ôn Giảo.
Hứa Ôn Giảo thay quần áo thường ngày, mặc đồ mát mẻ, mái tóc đen dài được xõa xuống.
Nàng mang canh giải rượu mà tự tay mình nấu đến cho Hứa Úc Liêm, thuận tiện nhắc nhở Hứa Úc Liêm xử lý vết thương. Cửa khép hờ nhưng nàng vẫn mở mà không gõ cửa.
Cuối phòng ngủ là chiếc giường nhỏ được cách tân kiểu mới, Hứa Úc Liêm nằm trên chiếc giường thêu, thật giống như một nàng công chúa ngủ trong rừng.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người của Hứa Úc Liêm nhẹ nhàng, ôm sát da, tôn lên những đường cong tuyệt mỹ. Cô không mặc quần, đôi chân thon dài trắng nõn tùy ý chồng lên nhau.
Ánh mắt của Hứa Ôn Giảo lướt qua từ nửa phần trên của người kia, dừng lại ở phần đùi lộ ra ngoài, cuối cùng nàng thật giống như bị lửa thiêu đốt, mau chóng thu tầm mắt lại.
Nàng đặt chén canh giải rượu xuống, quỳ xuống tấm thảm cạnh giường, nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi hé mở của Hứa Úc Liêm, đầu lưỡi chạm vào răng nanh, đè nén tia dục vọng trong lòng.
Hứa Ôn Giảo nói một cách chậm rãi, trong giọng nói mang theo một tia ấm áp: "Chị, chị tỉnh lại để em lau người cho chị được không?"
"Hứa Ôn Giảo?"
Tâm trí của Hứa Úc Liêm rối bời tựa như một khối bột nhão, cơ chế tự bảo vệ vẫn khiến cô theo phản xạ mà từ chối.
Cô cuốn chăn mền lên, co người lại: "Cô đừng chạm vào tôi."
Không thể chạm vào sao?
Hứa Ôn Giảo hạ mi mắt xuống, đè nén dục vọng, chậm rãi dỗ dành: "Chị, chị không ngửi thấy mùi gì sao?"
"Cái gì?"
Quả nhiên Hứa Úc Liêm trúng kế.
Hứa Ôn Giảo nhăn mặt, giả vờ ghét bỏ: "Mùi thuốc lá, mùi rượu còn có mùi mồ hôi bẩn, thật là khó chịu."
Thanh âm của Hứa Ôn Giảo quá mức mê hoặc, công phá ý chí nghị lực yếu kém của Hứa Úc Liêm.
Dường như Hứa Úc Liêm thực sự ngửi thấy mùi khó chịu trên người của mình.
Cô cố gắng mở mí mắt đang dính chặt vào nhau, muốn ra khỏi giường đi vào phòng tắm để tắm.
Hứa Ôn Giảo tay mắt lanh lẹ đỡ lấy người con gái không thể đứng vững kia, nàng kéo chiếc chăn mỏng đã bị đá đến cuối giường, đắp lên phần eo của Hứa Úc Liêm.
Hứa Ôn Giảo nhẹ nhàng nói: "Chị, chị nằm xuống đi, em đi lấy nước giúp chị lau sạch sẽ."
Hứa Úc Liêm nghe thấy nàng gọi mình một tiếng "chị", chán ghét nói:
"Cô không phải là em gái của tôi."
Bị lừa gạt nhiều năm như vậy đã làm trái tim của Hứa Úc Liêm bị tổn thương, cô thì thầm: "Cô đừng gọi tôi là chị, ai muốn làm chị của cô."
Không muốn làm chị thế nhưng cô là người đã chăm sóc Hứa Ôn Giảo nhiều năm qua.
Hứa Ôn Giảo im lặng một lúc lâu rồi rời khỏi giường.
Hứa Úc Liêm nhắm mắt lại, tức giận quay người lại khi nghe tiếng bước chân biến mất.
Hứa Ôn Giảo cũng không biết phản bác mình một chút sao?
Mặc dù mối quan hệ của chúng ta trong vài năm qua không tốt đẹp, nhưng cô thậm chí không thấy buồn một chút nào nếu cả hai không phải là người thân của nhau. Cô còn có lương tâm không, Hứa Ôn Giảo? Đúng là một con sói đáng ghét!
Hứa Úc Liêm càng nghĩ càng giận, cô giận đến mức không muốn mở mắt ra.
Có lẽ vì Hứa Ôn Giảo đã chọc giận cô trước khi đi ngủ nên đêm đó cô gặp ác mộng nhiều lần.
Cô mơ thấy mình làm trâu làm ngựa cho Hứa Ôn Giảo, mơ thấy mình châm trà đưa nước cho nàng, mơ thấy mình xuống âm phủ, Diêm Vương lấy ra sổ sinh tử và cùng cô phân tích như thế nào. Cô cần phải hầu hạ cho Hứa Ôn Giảo thêm nhiều năm nữa mới có thể chuyển kiếp.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Úc Liêm bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dì Lâm quản gia: "Đại tiểu thư, phu nhân gọi tiểu thư xuống lầu ăn sáng."
Thật không hổ danh là chủ tịch của một tập đoàn niêm yết, Hứa Kiều luôn luôn là người xem trọng giờ giấc. Chỉ cần bà có mặt ở phòng ăn sáng đúng bảy giờ ba mươi thì Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo đều phải theo kịp giờ của bà.
Hứa Úc Liêm buồn ngủ đến mí mắt cũng không mở ra được, miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt bởi vì say rượu mà trở nên nhợt nhạt, chưa trang điểm thoa phấn tô son thế nhưng vẫn đẹp đến mức không có gì so sánh được.
Khi chải tóc, Hứa Úc Liêm chậm lại, cô nheo mắt nghi ngờ và nhìn kỹ mình trong gương với ánh mắt dò xét.
Không đúng, không đúng, không đúng.
Tối hôm qua cô đâu có mặc bộ đồ này đi ngủ.
Hứa Úc Liêm bình tĩnh nhớ lại, không thể là dì Lâm hay mẹ cô, cũng không thể là cô mộng du, cũng không thể là người ngoài.
Cho nên là...
Hứa Úc Liêm không thể bình tĩnh được, cô vô thức nuốt kem đánh răng trong miệng, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ mở vừa to vừa tròn.
Quay ngược thời gian trở về đêm hôm qua.
Hứa Ôn Giảo quay lại lấy khăn ấm lau người của Hứa Úc Liêm từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài.
Hứa Úc Liêm nhột đến mức cười ra nước mắt, sơ ý làm đổ nước trong chậu.
Sau đó Hứa Ôn Giảo thay cho cô một bộ đồ ngủ, giúp cô tẩy trang trên mặt.
Cô còn kéo tay của Hứa Ôn Giảo, khóc lóc nói tại sao nàng không phải là em gái của cô, không những thế cô còn luôn miệng nói Hứa Kiều lừa dối cô.
Hứa Ôn Giảo ngồi ở bên giường bất lực nghe cô phát điên, cuối cùng nàng giống như là uy hiếp cô nếu không chịu uống canh giải rượu, nàng lập tức đút cô bằng miệng.
Hứa Úc Liêm sợ Hứa Ôn Giảo làm ra loại chuyện này thật, cô ngoan ngoãn uống lấy.
Nghĩ đến mọi chuyện xảy ra vào đêm qua, Hứa Úc Liêm tuyệt vọng phun ra bọt trong miệng, vội vàng rửa mặt bằng nước rồi quay lại phòng ngủ tìm chiếc điện thoại di động mà cô đã vứt đi tối qua.
"Này, Lý Ý Nhã, cậu dậy rồi đúng không?"
Hứa Úc Liêm ngồi ở trên giường, khuôn mặt vô hồn như người sắp chết.
Lý Ý Nhã khỏa thân nằm trên chăn khách sạn, dời điện thoại ra xa, xem tên của người gọi tới: Đại tiểu thư.
Cô nuốt lại lời chửi rủa sắp thốt ra, thở không ra hơi: "Đại tiểu thư của mình ơi, đại tiểu thư không biết bây giờ là mấy giờ sao? Bảy giờ mười, cái giờ này là giờ mình sắp đi ngủ rồi đó."
Cô ấy đã gặp một em gái xinh đẹp trong bữa tiệc sinh nhật của Hứa Úc Liêm vào tối qua. Hai người ngay lập tức có cảm tình và mây mưa trong khách sạn đến lúc nửa đêm.
Em gái xinh đẹp sáng sớm đã rời khỏi khách sạn để đi học, nghe nói cô ấy là sinh viên năm cuối của một trường điện ảnh và truyền hình gần đó, không biết ai đã đưa cô ấy đi dự tiệc sinh nhật để giao lưu mở rộng quan hệ, bé thỏ trắng thuần khiết này cũng không sợ bị sói gia ăn xong rồi bỏ.
Lý Ý Nhã còn đang nhớ lại cảm giác ấm áp của da thịt chạm vào nhau cho đến khi thamh âm bất lực của Hứa Úc Liêm vang lên: "Mình thực sự không thể ở trong căn nhà này nữa, mình đang chuẩn bị tìm cách rời khỏi nhà và trốn đi thật xa."
Chuyện bị Hứa Ôn Giảo nhìn thấy hết cơ thể của mình từ trên xuống dưới là một sự xấu hổ và tủi nhục lớn nhất trong đời. Hiện tại Hứa Úc Liêm không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó một chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT