Nói là đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, thế nhưng Hứa Úc Liêm không có biết đường đi.

Cô đứng ở hành lang không có người nào qua lại, đặt đồ ăn bằng ứng dụng trên điện thoại di động, đồng thời nhờ người giao hàng đưa đến tận cửa trước khi mang vào trong.

Lần này Hứa Úc Liêm không nhìn thấy thứ mà mình không nên nhìn thấy nữa.

Hứa Ôn Giảo ăn mặc chỉnh tề, chờ ăn sáng cùng cô, nàng vẫn im lặng không nói lời nào.

Sau khi ăn sáng xong, Hứa Úc Liêm mấy lần muốn bắt xe đi đến công ty mà không muốn đi cùng Hứa Ôn Giảo, nhưng cô lại nhìn thấy dáng đi của nàng không được tự nhiên.

Lần này Hứa Úc Liêm không có lý do nào để từ chối đi cùng Hứa Ôn Giảo, cô đành chấp nhận đi với nàng và cố gắng giữ khoảng cách càng xa càng tốt.

Bãi đậu xe ở dưới đất, Hứa Úc Liêm nhìn thấy chiếc xe đang đỗ, bỏ Hứa Ôn Giảo sang một bên rồi đi thẳng đến chỗ ghế lái phụ.

Hôm qua cô đi làm, còn phàn nàn rằng ngồi ở ghế lái phụ không thoải mái, bây giờ cô mới nhận ra nó dễ chịu đến nhường nào.

Cô vừa mở cửa đã nhìn thấy Trương Viên Chi, người mà vốn dĩ sẽ được đón ở giữa đường cũng có mặt ở đó. Cô ấy cười nhưng bên trong không chào đón cô: "Trợ lý Hứa, đêm qua cô ở đâu? Tôi đã gọi cho cô suốt cả đêm đấy."

Hứa Úc Liêm không muốn nhắc đến chuyện cũ nên đổi chủ đề: "Trợ lý Trương, cô không ngồi ở đằng sau sao?"

Trương Viên Chi nói: "Ngồi ở phía trước sẽ không bị say xe."

Hứa Úc Liêm khéo léo ám chỉ: "Thật ra ngồi ở ghế sau cạnh cửa sổ không dễ bị say xe. Chức vụ của tôi ở hiện tại không thích hợp để ngồi cạnh một sếp lớn, cô thấy có đúng không?"

Trương Viên Chi cười lạnh: "Cô cho rằng là tôi muốn..."

Thế nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô ấy dừng lại: "Thôi quên đi, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa. Mau lên xe đi!"

Tại sao người trợ lý đặc biệt này lại bướng bỉnh như vậy? Hứa Úc Liêm do dự không biết nên ngừng vùng vẫy hay đơn giản là bỏ chạy nữa.

Đúng lúc này, Trương Viên Chi đột nhiên nheo mắt lại, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Phong cách ăn mặc của Hứa Úc Liêm vào hôm nay rất khác so với ngày hôm qua. Cô đã thay đổi từ một chiếc váy dài sang trọng thành một bộ trang phục công sở nghiêm túc để đi làm.

Hứa Úc Liêm mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay có thắt nơ ở cổ và phần dưới là quần ống đứng màu đen, thế nhưng rõ ràng bộ trang phục này không vừa với thân hình nhỏ gọn của cô.

Nếu theo trí nhớ của Trương Viên Chi là chính xác thì đây hẳn là bộ quần áo mà Hứa Ôn Giảo hay mặc. Nếu nhìn kỹ hơn một chút nữa, có phải phấn đắp trên cổ là để che dấu hôn?

Liên tưởng đến trước đó Hứa Úc Liêm nói với mình rằng cô ngủ chung giường với Hứa Ôn Giảo, Trương Viên Chi đoán đây chính là nguyên nhân khiến một người cuồng công việc như Hứa tổng đến muộn hai ngày liên tiếp, và người này cũng có thể là người đã tấn công Hứa Ôn Giảo vào lần trước.

Trương Viên Chi là một người có tính chính trực, công và tư đều rất rõ ràng. Cô ấy khó chịu nhìn Hứa Úc Liêm giống như đang nhìn một người có thói hư tật xấu chắc chắn sẽ dạy hư trẻ nhỏ. Cô ấy ghét muốn chết nhưng không thể nói thẳng ra: "Trợ lý Hứa, tốt nhất là cô nên làm việc của mình cho thật tốt và đừng có nảy sinh ra ý đồ xấu."

Tự nhiên bản thân bị mắng không rõ nguyên nhân, Hứa Úc Liêm không nói nên lời: "?"

Câu này nên tặng cho cấp trên của cô thì hơn!

Không thể thuyết phục được Trương Viên Chi, Hứa Úc Liêm cắn răng bước vào xe.

Nằm ngoài dự kiến của cô, Hứa Ôn Giảo không nói gì nhiều với cô trên đường đi. Nàng có vẻ rất bận rộn và luôn đọc thông tin trên máy tính bảng.

Lúc sắp xuống xe, Hứa Úc Liêm không muốn cùng đi vào công ty với người kia, cô không thích bị mọi người nhìn chằm chằm. Hứa Ôn Giảo không nói gì, nàng vẫn vui vẻ đồng ý.

Dù lần này không đi cùng Hứa Ôn Giảo nhưng Hứa Úc Liêm vẫn nhận được rất nhiều sự chú ý của các nhân viên trên đường.

Cô thực sự quá xinh đẹp, trong một công ty làm ở lĩnh vực giải trí và văn hóa, cho dù mặc bộ đồ công sở bình thường như bao người khác nhưng trông cô còn nổi bật hơn những nghệ sĩ hợp đồng của công ty.

Rất nhiều người thì thầm to nhỏ với nhau, hóa ra lúc trước họ không được nhận vào làm vị trí trợ lý của Hứa tổng là do nhan sắc của bản thân không đủ đẹp.

Hứa Úc Liêm hoàn toàn không biết gì về những cuộc thảo luận này. Khi cô trở lại văn phòng và ngồi xuống, Trương Viên Chi đã gửi cho cô một liên kết mời đến nhóm làm việc của công ty.

[ Đặc trợ Trương ]: Cô vào nhóm, đổi tên và chào mọi người ở trong nhóm đi.

Hứa Úc Liêm đã tham gia vào nhóm.

[ Trợ lý của tổng giám đốc - Hứa Úc Liêm ]: Xin chào mọi người.

Sau khi tin nhắn này được gửi đến, mọi người trong nhóm đều im lặng khoảng mười giây, Hứa Úc Liêm lúng túng chạm vào chóp mũi của mình.

Kết quả là giây tiếp theo trong nhóm đều tràn đầy những chiếc phong bì màu đỏ độc quyền được gửi đến. Hầu hết mọi người đều gửi cho cô một chiếc phong bì lì xì màu đỏ "Chào mừng tham gia", toàn bộ quá trình kéo dài khoảng vài phút.

Đây là lần đầu tiên Hứa Úc Liêm đè xuống mong muốn nhấp vào từng phong bì lì xì màu đỏ này. Bây giờ cô đã chính thức đi làm, tất nhiên phải cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói hằng ngày.

[ Trợ lý của tổng giám đốc - Hứa Úc Liêm ]: Cảm ơn vì những phong bì lì xì màu đỏ của mọi người, nhưng lẽ ra tôi mới là người gửi chúng cho mọi người.

[ Tổng giám đốc - Hứa Ôn Giảo ]: Trợ lý Hứa, đây là truyền thống chào mừng người mới của công ty.

Hàm ý là sẽ không có vấn đề gì nếu cô nhận nó.

Hứa Ôn Giảo cũng gửi một phong bì lì xì màu đỏ may mắn: "Chào mừng trợ lý Hứa gia nhập công ty."

Hứa Úc Liêm quay đầu lại nhìn Hứa Ôn Giảo đang ngồi ở bàn bên cạnh. Nàng vừa đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn cô và nói với giọng điệu đặc biệt dịu dàng: "Chị có thể nhận những phong bì lì xì màu đỏ này, điều đó sẽ rất tốt cho chị khi gia nhập vào công ty."

Không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng Hứa Úc Liêm có thể cảm nhận được sự cưng chiều đặc biệt trong lời nói của Hứa Ôn Giảo.

Hứa Úc Liêm không quá thoải mái cúi đầu nhận phong bì lì xì màu đỏ của mọi người, từ mười hai mươi tệ đến năm trăm tệ.

Hứa Úc Liêm xem số dư trong ví của mình và vui vẻ gửi ảnh chụp màn hình tài khoản ngày hôm nay cho Lý Ý Nhã.

[ Đại tiểu thư ]: Cậu có thấy không? Hôm nay mình có rất nhiều tiền.

Ở phía bên kia, Lý Ý Nhã vừa bỏ ra hàng trăm nghìn tệ để chọn một chiếc túi, gần như không cầm được điện thoại, trong lòng rất bực mình.

[ Ý Nhã ]: Hứa Úc Liêm, chỉ trong vài ngày mà cậu đã sa sút như thế này. Số tiền ít ỏi này còn không đủ để boa tiền cho nhân viên bán hàng nữa.

[ Ý Nhã ]: Tối hôm qua cậu say rượu và cứ đòi mình chở cậu về nhà em gái của cậu. Bây giờ cậu ổn chứ?

[ Đại tiểu thư ]:...

[ Đại tiểu thư ]: Không sao đâu, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa.

Chỉ cần cô giả vờ mất trí nhớ và không ai nhắc đến thì sự việc sẽ kết thúc.

Khi Trương Viên Chi bước vào cửa, cô ấy lập tức bắt gặp Hứa Úc Liêm đang chơi điện thoại trong giờ làm việc. Cô ấy chỉ hừ nhẹ một cái với vẻ khinh thường và đi về phía Hứa Ôn Giảo với tập tài liệu: "Hứa tổng, Cố tổng từ Mậu Nguyên đã đến đây. Vẫn là chuyện đầu tư giống như lần trước, cô ấy đang đợi ở trong phòng họp."

Cố tổng của Mậu Nguyên, Cố Vãn Tình.

Hứa Úc Liêm nghe thấy cái tên này, máu lạnh từ đầu đến chân. Sau đó cô nghe thấy Hứa Ôn Giảo nói với cô: "Trợ lý Hứa, đi cùng tôi đến gặp Cố tổng."

Hứa Úc Liêm giật mình, gào thét liên tục ở trong lòng: Cô ta bị điên rồi sao? Cô ta dám dẫn người đã ngủ cả đêm với cô ta đi gặp bạn gái hiện tại luôn sao? Rõ ràng không phải cô ta không biết mối quan hệ giữa mình với Cố Vãn Tình. Chắc hẳn cô ta cố tình làm như vậy để khi ba người gặp nhau sẽ không biết nên làm thế nào giống như bị đặt vào cùng một sàn đấu mà chỉ có một người duy nhất thắng cuộc.

Vậy mới có chuyện để nói, có những người sinh ra là đã có vấn đề về mặt tâm lý, thích nhìn người khác đau khổ và toàn làm những việc không có đạo đức.

Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khó đoán của đối phương, nàng khẽ mỉm cười: "Có vấn đề gì sao? Hay là trợ lý Hứa không thể làm được công việc này?"

Có hai câu mà người khác nói khiến cho Hứa Úc Liêm rất ghét từ khi còn nhỏ. Câu đầu tiên là "bạn không thể làm được" và câu thứ hai là "bạn không thể thắng".

Cô trợn mắt, cầm máy tính bảng lên và giận dữ nói: "Chỉ là đi cùng cấp trên của mình đến phòng họp thôi mà, có gì mà không thể làm được? Mời Hứa tổng đi trước."

Cô phỏng đoán ý muốn của Hứa Kiều là tạm thời bà không có ý định công khai cô và Hứa Ôn Giảo không có quan hệ huyết thống với nhau, cũng sẽ không ai biết chuyện này, vì vậy Cố Vãn Tình sẽ không nghi ngờ gì về cô và Hứa Ôn Giảo.

Vết thương trên môi của người nào đó còn chưa lành, đợi một lát nữa xem ai mới là người phải xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play