Hứa Ôn Giảo không trả lời, không biết điều gì đã kích thích nàng không ngừng hôn lên làn da trần trụi của người con gái trước mặt.

Nàng há răng cắn vào phần xương nhô ra sau gáy, quấn lưỡi quanh đó và phát ra âm thanh mút vào mơ hồ.

Chỉ có ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa kính trong phòng, cánh cửa nặng nề ngăn cách mọi âm thanh.

Vẫn còn giữ được lý trí, Hứa Úc Liêm biết hành động của đối phương đã đi quá xa. Cô run rẩy, hoảng sợ vùng vẫy: "Hứa Ôn Giảo, không được."

Hứa Ôn Giảo co giật, lợi dụng tư thế của cô để ép cô vào cánh cửa đang bị đóng chặt.

Nàng ghé vào tai của Hứa Úc Liêm thì thầm: "Chị ơi, em đã nghe thấy hết rồi."

Nghe thấy Hứa Úc Liêm luôn miệng nhắc đến tên của người khác.

"Cô nghe thấy cái gì?" Hứa Úc Liêm choáng váng, không chú ý tới động tác của Hứa Ôn Giảo.

Chiếc váy liền áo này của Hứa Úc Liêm có một thiết kế nhỏ, dây kéo ẩn ở eo có thể tách phần áo và váy ra. Khi ra mắt, nhãn hàng bị chê là lòe loẹt nhưng giờ đây nó rất hữu ích đối với Hứa Ôn Giảo.

"Roẹt", một tiếng chói tai, váy nhẹ nhàng rơi xuống, phản ứng đầu tiên của Hứa Úc Liêm là bắt chéo chân, thở hổn hển vài tiếng.

Đầu ngón tay lạnh buốt xuyên vào trong vạt áo của cô, sờ lên trên làn da mịn màng mềm mại của người con gái giống một nắm gạo nếp.

Hứa Úc Liêm nghiêng cổ, bất lực dựa vào cửa.

Trước đây, cô luôn bị động đối với loại chuyện này, Hứa Ôn Giảo là người đã hướng dẫn cô, cũng là người chủ động đòi hỏi. Thế nhưng hành động vào lần này đột ngột đến mức khiến cô sợ hãi không ngừng.

Đầu óc của Hứa Úc Liêm hỗn loạn, trong lòng tràn ngập hoảng sợ.

Trong phòng nghỉ không có mở điều hòa, đêm hè nóng nực vô cùng, người của cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, có chút thở không ra hơi.

Phát giác được tay của Hứa Ôn Giảo ngày càng làm loạn, cuối cùng cô dùng hết sức lực đẩy nàng ra.

Hứa Úc Liêm xoay người, trong ánh sáng mờ ảo, các nàng không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau.

Cô dựa lưng vào cửa, hít một hơi thật sâu, cố gắng để nhịp tim ổn định trở lại.

Hứa Úc Liêm khó chịu vô cùng, vì thế mà giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: "Cô có biết mình đang làm cái gì không?"

Cô cảm thấy xấu hổ, cúi xuống nhặt chiếc váy trên mặt đất, run rẩy tìm nút khóa kéo.

"Em biết." Hứa Ôn Giảo đột nhiên mở miệng, thấp giọng nói: "Em vẫn luôn biết."

Nghe vậy, Hứa Úc Liêm tức giận đầy đầu. Biết vậy mà vẫn làm, nàng xem cô là cái gì?

Đối xử với chị của mình như thể mình còn là một đứa trẻ không biết gì, hơn nữa còn làm ra những loại chuyện như thế này thì thật chẳng ra làm sao cả. Nói đúng hơn là người không có đạo đức!

Cô mỉa mai nói: "Tôi đã nói rồi, thật kinh tởm..."

Đáp lại cô chính là nụ hôn của Hứa Ôn Giảo, cuồng nhiệt và mãnh liệt. Nàng giống như là không thể khống chế được, mọi cảm xúc đều tuôn ra. Hàm răng của Hứa Úc Liêm hơi hé mở, Hứa Ôn Giảo nhanh chóng đẩy lưỡi vào trong.

"Ưm."

Hương thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi, thoang thoảng mùi rượu còn chưa phai, lại có một chút ngọt ngào.

Hứa Úc Liêm giật cả mình, giơ tay đẩy vai của Hứa Ôn Giảo ra, để nàng cách xa mình ra một chút.

Hứa Ôn Giảo sờ lên đôi môi bị cắn phá dính đầy vết máu của mình, dùng giọng nói ấm áp mê hoặc hỏi: "Chị vẫn thấy ghê tởm sao?"

Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa của cô lao công: "Có ai trong đó không?"

Kỳ lạ, sao cửa lại bị khóa trái mà bên trong không bật đèn?

Đột nhiên có biến cố, Hứa Úc Liêm còn chưa chỉnh lại trang phục của mình cho ngay ngắn, chỉ một cử động nhỏ nhất cũng khiến cô sợ hãi.

Hai tay của Hứa Ôn Giảo vòng qua eo và hông của cô, cẩn thận vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể của cô, động tác không nhanh không chậm nhưng mang theo cảm giác chiếm hữu mãnh liệt.

Nàng vùi đầu vào cổ của Hứa Úc Liêm, nhẹ nhàng xoa xoa, liều mạng hỏi: "Chị, nếu bị phát hiện như thế này thì phải làm sao bây giờ?"

Hứa Úc Liêm chưa bao giờ dám thừa nhận rằng từ tận đáy lòng cô sợ con người hiện tại của Hứa Ôn Giảo. Bông hồng nhỏ trong đầu của cô đã biến thành loài hoa ăn thịt. Người em gái luôn yếu đuối và dịu dàng với tất cả mọi người ngày xưa đâu mất rồi? Bây giờ trước mặt cô là một con người hoàn toàn khác, những điều nàng đang làm giống như là muốn tuyên bố mối quan hệ của các nàng cho toàn thế giới biết trước khi ngày tận thế xảy ra vậy.

Thế nhưng Hứa Úc Liêm không thể vượt qua rào cản trong lòng, và cô không muốn sống chung như thế với Hứa Ôn Giảo.

Khóa cửa được vặn thử và phát ra âm thanh rung nhẹ. Hứa Úc Liêm hoảng sợ đến mức trở tay nắm lấy tay nắm cửa, cô nhắm mắt lại và run rẩy nhéo vào gáy của Hứa Ôn Giảo, giống như điều này sẽ khiến nàng im lặng và dừng lại hành động của mình.

Một lúc lâu sau, cô mới đổi giọng nói: "Xin lỗi, bên trong có người, không cần vào."

"Thật chẳng coi ai ra gì."

Cô lao công lầm bầm vài câu rồi mới rời đi.

"Bốp!"

Không lâu sau, trong phòng nghỉ vang lên một tiếng tát rất rõ ràng.

Hứa Úc Liêm bật công tắc đèn trong phòng, ánh sáng chói lóa chiếu sáng khuôn mặt đang nghiêng về một bên của Hứa Ôn Giảo. Rất nhanh, dấu tay xuất hiện ngày càng rõ ràng, từng vết ngón tay đỏ bừng phồng lên, khiến khuôn mặt trắng như băng tuyết kia trở nên vô cùng đáng thương.

Đây là lần đầu tiên Hứa Úc Liêm đánh Hứa Ôn Giảo, lực không mạnh lắm nhưng có thể nghe được.

Từ nhỏ Hứa Úc Liêm không phải là người có tính chịu đựng, nhưng cô vẫn luôn luôn bao dung Hứa Ôn Giảo. Dù sau này mối quan hệ trở nên tồi tệ, lời nói cũng gay gắt, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình thực sự sẽ làm như thế này với đối phương. Quả thực lần này cô bị kích động và không thể kiềm chế được tính nóng nảy của mình.

Có phải là bản thân đã ra tay quá nặng rồi không? Hứa Úc Liêm nắm lấy tay vừa đánh của mình, không thể tin được mình thực sự đã đánh đối phương.

Hứa Ôn Giảo đưa tay sờ lấy khuôn mặt bị tát của mình. Nàng quay đầu lại, thờ ơ cười cười với đối phương, con mắt cong cong, tất cả giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lửa giận bùng lên ngay lập tức, chút cảm giác tội lỗi cuối cùng của Hứa Úc Liêm đã biến mất. Cô chỉnh lại váy của mình, cúi đầu nói từng chữ một: "Hứa Ôn Giảo, khi còn nhỏ, tôi đã coi cô như em gái, trong mọi việc tôi đều nhường nhịn cô, luôn luôn cho cô một ít thể diện."

"Bây giờ hai chúng ta cũng không còn quan hệ gì với nhau, chỉ là một người xa lạ từng quen biết. Tôi vẫn nói những gì đã nói, sau này đừng làm những chuyện này với tôi nữa, hãy tìm một người thích hợp để yêu đi."

"Tôi sẽ bảo mẹ cho tôi đi nơi khác để làm việc."

Hứa Úc Liêm mở cửa phòng nghỉ và quay người rời đi.

"Từ nay về sau, cô hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play