Chỗ tên đầu trọc đang lẩn trốn truyền đến vài tiếng súng.
Bạc Thận Ngôn che chắn cho Nguyên Gia Dật, nghiêng đầu nhìn ra đằng sau.
Đoạn Phù dùng tay che miệng và mũi, sắc mặt tái nhợt ho nhẹ, đi ra từ đằng sau cửa, nhíu mày quệt đi vệt máu dính trên ngón tay cầm súng.
Y khóa chốt an toàn, đặt súng lên bàn, ánh mắt liếc qua vết thương bị súng bắn trên tay Nguyên Gia Dật.
Y khuỵu một chân xuống ngồi trước mặt Bạc Thận Ngôn hỏi.
"Bạc tổng, xe cứu thương đang...khụ...khụ đang đến rồi, để tôi giúp bác sĩ Nguyên cầm máu trước được không?"
Bạc Thận Ngôn cẩn thận ôm lấy Nguyên Gia Dật, nhỏ giọng nghẹn ngào, "Cậu, cậu nhẹ tay một chút."
Đoạn Phù gật đầu, thuận tay lấy một túi băng gạc mới ở bên trong túi quần tây, mở chai cồn đổ lên tay mình để sát trùng, sau đó nâng tay Nguyên Gia Dật lên, động tác lưu loát xử lý vết thương cho cậu.
"Súng glock44, vết thương do đạn xuyên qua." Đoạn Phù nhìn miệng vết thương, tâm trạng căng thẳng đã thả lỏng đôi chút, "Đạn cỡ nòng 22, miệng vết thương không quá lớn."
"Tay em ấy...Có thể bình phục như cũ không?"
Bạc Thận Ngôn không dám nghe đáp án.
Đoạn Phù cụp mắt tập trung vào từng động tác, không trả lời câu hỏi của hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát, Đoạn Phù cũng vừa kịp xong, chống tay vào bàn đứng lên, dùng tay che mũi và miệng, giải thích với Bạc Thận Ngôn.
"Có lẽ tên đầu trọc kia không có ác ý với bác sĩ Nguyên, hắn cố tình bắn vào phần hổ khẩu*, nên dù viễn đạn có xuyên qua cũng chỉ là vết thương trên da thịt, dựa...khụ...khụ dựa theo phán đoán của tôi, thì không hề ảnh hưởng tới xương bên trong."
*Hổ khẩu: Chỗ khe nằm giữa ngón cái và ngón trỏ.
Cửa kho hàng truyền đến tiếng "rầm", Ốc Trạch mặc phục cảnh dẫn đầu xông vào, đầu tiên là ngồi xổm trước mặt Nguyên Gia Dật, xem qua vết thương đã được Đoạn Phù cầm máu, sau đó đứng dậy đi về phía mấy tên bắt cóc bị Đoạn Phù hạ ban nãy.
"Đại thiếu gia..."
Sau khi thấy Ốc Trạch, khí chất mạnh mẽ ban nãy của Đoạn Phù gần như giảm một nửa, y bước từng bước nhỏ theo phía sau hắn, dường như không dám quá thân thiết với hắn.
"Mẹ nó đầu óc của cậu có vấn đề à?"
Ốc Trạch cởi găng tay, chát một cái quăng lên mặt Đoạn Phù, đá một cái vào bụng y, giận dữ mắng, "Dùng súng của nhà mình bắn chết người? Lát nữa cảnh sát đến thu thập phân tích vỏ đạn thì cậu giải thích thế nào?"
Đoạn Phù bị hắn đạp một cái ngã nhào trên mặt đất, y ôm ngực, há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch xin lỗi, "Xin lỗi thiếu gia, lúc đó tình hình khẩn cấp...Tôi không kịp nghĩ nhiều đến vậy."
Phía thi thể của tên đầu trọc truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ, Ốc Trạch nheo mắt lại, móc khẩu súng ở thắt lưng ra, dán chặt lưng vào tường đi về phía đó.
Hắn nâng cánh tay trái giữ súng, tới khúc cua thì nhanh chóng xoay người, hướng họng súng về phía xuất hiện tiếng bước chân.
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Hu hu..."
Thịnh Lan ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thê thảm gào khóc.
Ốc Trạch đang cầm súng của cảnh sát, không thể tùy tiện bắn, hắn vừa thấy mặt Thịnh Lan đã ghét không lý do, cộng thêm việc biết được toàn bộ sự thật qua lời kể của Bạc Thận Ngôn, toàn bộ hảo cảm đối với Thịnh Lan đã mất sạch.
Hắn cất súng lại sau thắt lưng, tay áo xuất hiện một nếp gấp do ban nãy cầm súng, chân đi đôi giày da bóng loáng được đặt làm riêng, bước đến cạnh Thịnh Lan, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt dù dính máu vẫn vô cùng xinh đẹp của y.
"Cảnh sát..." Ngón tay Thịnh Lan run rẩy ổm lấy đôi chân dài thẳng tắp của Ốc Trạch, mặt áp vào ống quần hắn khóc lóc kêu, "Cứu tôi với, tôi còn đang bị bệnh..."
Ốc Trạch cúi người đẩy cánh tay Thịnh Lan ra, ngồi xổm xuống mặc kệ giày da bị cong lại, nắm lấy cằm Thịnh Lan híp mắt nhìn chằm chằm y.
"Cứu tôi với...chú cảnh sát..."
Thịnh Lan biết rõ ưu thế của mình là gì, miễn là có một chút hy vọng, y đều không từ bỏ mà lộ ra bản tính câu dẫn người khác, thấy Ốc Trạch đang yên lặng nhìn mình, y lập tức nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, yếu đuối đáng thương rơi nước mắt.
Ốc Trạch hít sâu một hơi, đầu ngón tay đang nắm cằm y hơi dùng sức, sau đó giơ tay cho y một cái tát.
"Mẹ kiếp."
Trước khi được thăng chức lên làm đội trưởng đội điều tra tội phạm, Ốc Trạch thường được huấn luyện dùng súng bắn tỉa và súng trường hạng nặng, giờ tát một cái lên mặt Thịnh Lan gần như là muốn tiễn y đi.
Thịnh Lan đau đến mức không kịp kêu lên, cứ thế ngất đi.
Ốc Trạch đi đến bên cạnh Đoạn Phù, cầm lấy khẩu súng của y, dùng găng tay lau đi vân tay, sau đó đi về phía mấy thi thể bị bắn một viên chí mạng ban nãy, vô cùng chuyên nghiệp dựng lên hiện trường thanh toán lẫn nhau một cách cẩn thận, sau đó lại cúi xuống, nhét khẩu súng vào trong tay Thịnh Lan.
Một lúc sau nhân viên cứu hộ mới vội vàng mang cáng đi vào, nhanh chóng đưa Nguyên Gia Dật đưa lên xe cứu thương, Bạc Thận Ngôn cũng không rảnh xem Đoạn Phù như này, giơ tay lau nước mắt, cùng cậu đi lên xe cứu thương.
Vừa rẽ được hai khúc cua, một chiếc Ferrari 812 đỏ sậm đã đuổi theo ngay phía xe cứu thương, tiếng động cơ đinh tai nhức óc của nó như kéo Bạc Thận Ngôn về thực tại, hắn liếc mắt nhìn qua cửa kính xe.
Đoạn Phù yếu ớt rũ đầu nằm ở ghế phí lái, ngồi ở ghế lái là người được cả Ốc gia nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đứa em trai kiêu ngạo của Ốc Trạch - Ốc Dã.
Cậu vừa lái xe vừa dùng một lọ dầu để ở gần mũi Đoạn Phù, khuôn mặt điển trai lộ ra nét giận dữ, hình như đang liên tục mắng Đoạn Phù giờ đã gần như hôn mê.
Chưa bao giờ Bạc Thận Ngôn cảm thấy ghen tị đến vậy.
Bàn tay phải của Nguyên Gia Dật ở trong tay hắn không có chút hơi ấm nào, giống như tất cả máu đã chảy cạn, chỉ còn lại một vết thương đau đớn.
"Gia Gia...Gia Gia..."
Bạc Thận Ngôn như đang rơi xuống nước, giãy giụa sắp chết thì vớ được một cái thân cây, hắn cứ nắm chặt tay Nguyên Gia Dật, không dám buông ra một giây phút nào, cúi đầu nằm sát cạnh eo của cậu, nỉ non gọi tên Nguyên Gia Dật.
Nguyên Gia Dật cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rất lâu.
Lâu đến mức cậu nhìn thấy toàn bộ ký ức của cuộc đời mình.
Thấy khuôn mặt tươi cười tràn trề sức sống tuổi trẻ của Nguyên Diểu, sau khi đón cậu tan học thì vui vẻ hỏi cậu muốn ăn món gì trong bữa tối, mặc dù cậu không thích đồ ăn lề đường nhưng bà vẫn mua cho cậu một xiên thịt, rắc lên loại ớt mà bà thích, sau đó bật cười nhìn cậu cay đến mức mặt đỏ bừng bừng, vẫn gắng ăn cho hết.
Khi còn nhỏ Nguyên Gia Dật đã không thích để lộ ra dáng vẻ yếu ớt của mình, cay đến mức nước mắt nước mũi tèm lem cũng không chịu bỏ, cuối cùng vẫn là Nguyên Diểu đau lòng, ôm cậu vào lòng cho cậu uống nước.
Khi đó Nguyên Diểu yêu Thịnh Giang Hà sâu đậm, ngày nào cũng đau lòng khóc vì ông ta, nhưng khóc thì cũng đâu thể làm gì.
Bà không hề có ý định tán tỉnh Thịnh Giang Hà, nhưng Thịnh Giang Hà lại chủ động tìm tới, nói muốn ở bên bà, hứa hẹn sẽ cho bà một mái nhà ấm cúng.
Bạc Thận Ngôn vẫn luôn túc trực bên giường Nguyên Gia Dật, ngón tay đặt trên cánh tay của câu, để cậu hạn chế cử động tay trái, không dám dùng sức quá mạnh, nhưng cũng không dám buông tay.
Nguyên Gia Dật cứ ú ớ, lông mày nhíu chặt, không biết cậu đang mơ thấy gì.
"...Hu...hu..."
Nước mắt cậu theo đuôi mắt chảy xuống gối, Bạc Thận Ngôn lau đi một giọt, giọt khác lại chảy ra.
Mắt của Bạc Thận Ngôn cũng bị hắn quệt đến đỏ bừng.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Nguyên Gia Dật, nước mắt hắn đã không thể dừng lại.
Cho đến khi Nguyên Gia Dật ra khỏi phòng phẫu thuật, Bạc Thận Ngôn liên tục tìm hỏi vị giáo sư mà hắn mời đến, muốn biết xem liệu bàn tay của Nguyên Gia Dật có khôi phục lại như cũ không.
Nhưng giáo sư vẫn kiên quyết giữ nguyên kết luận, không hề sợ sự áp bức của người nhiều tiền, nói với Bạc Thận Ngôn, tuy rằng vết thương trên tay Nguyên Gia Dật không chạm vào xương của cậu, nhưng sau khi ông xem qua phim chụp thì khuyên hắn nên chuẩn bị tâm lý, muốn bình phục lại như trước thật sự rất khó, thế nhưng nếu chăm chỉ luyện tập thì có lẽ vẫn còn cơ hội.
Bạc Thận Ngôn rất muốn chui vào giấc mơ của Nguyên Gia Dật, mặc kệ tất cả ôm lấy cậu, hôn lên bờ môi cậu, để cậu không phải sợ hãi nữa.
Nhưng hắn không thể, hắn không làm được, cũng chẳng còn tư cách mà làm.
Hắn chỉ có thể nhìn Nguyên Gia Dật không ngừng giãy giụa trong giấc mơ, đau đớn muốn chết nhưng lại không thể thoát ra.
Nguyên Gia Dật ngủ liên ba bảy tiếng, hai nghìn hai trăm hai mươi phút, và một trăm ba mươi ba nghìn hai trăm giây.
Trong suốt khoảng thời gian đó, ánh mắt Bạc Thận Ngôn chưa từng rời khỏi cậu, ngay cả khi chớp mắt cũng lại nhảnh chóng mở ra nhìn.
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh mắt Nguyên Gia Dật ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng xóa, đờ đẫn nháy đôi mắt, như không cảm nhận được đau đớn trên tay, chống tay trái xuống muốn ngồi dậy.
Bạc Thận Ngôn thấy Nguyên Gia Dật mở to mắt, nhưng không dám nói một câu nào.
Hắn chỉ có thể vô thức vươn tay ấn chiếc chuông ở đầu giường, sau đó tham lam nhìn người trước mặt vẫn còn sống, chớp chớp đôi mắt, thở chung một bầu không khí với cậu.
Nhìn thấy Nguyên Gia Dật không nói gì định ngồi dậy, Bạc Thận Ngôn sợ tới toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy ngăn cậu lại.
"Gia Gia, em nằm xuống đi, em chưa ngồi dậy được đâu, cầu xin em..."
Nước mắt Bạc Thận Ngôn không ngừng rơi, vừa nói xong đã nghẹn lại không thể nói gì nữa.
Nguyên Gia Dật nương theo lực đỡ của hắn nằm xuống giường, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang ngăn cậu ngồi dậy, không nói câu nào.
"Gia Gia, em có khát không, để anh chấm chút nước lên môi em, bây giờ em có đau ở đâu không, nói với anh..."
Tay Bạc Thận Ngôn run run nắm lấy tay cậu, khóc lóc quỳ một chân trước giường, giọng nói cũng run rẩy theo.
"Em mắng anh đi, Gia Gia, em mắng anh đi... Chờ em khỏe lại... Em giết anh cũng không sao cả... Cầu xin em đừng như vậy..."
"...Tôi..." Cổ họng Nguyên Gia Dật cảm nhận được vị tanh của máu, lúc này nói một câu thôi cũng đủ đau đớn, nhưng cậu vẫn dùng sức nuốt xuống, "...Mẹ của tôi đâu..."
Bạc Thận Ngôn khó khăn mở lời, "Anh đã đưa mẹ đến một nơi vô cùng an tĩnh."
Nguyên Gia Dật chậm chạp gật đầu, "Vậy...Bạc tiên sinh ở đây...làm gì vậy?"
"Anh...anh yêu em, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ rời xa em, cho dù là một giây một phút cũng không rời xa em." Bạc Thận Ngôn hôn lên những đầu ngón tay của cậu, nước mắt không ngừng rơi, "Anh yêu em..."
"Bạc tiên sinh, tôi chẳng có cái gì cả."
"Tình yêu của anh đối với tôi..."
Nguyên Gia Dật mệt mỏi nhắm mắt lại, khẽ động ngón tay đã gần như tê liệt.
"Không còn giá trị."