"Bác sĩ Nguyên." Bạc Thận Ngôn duỗi cánh tay dài, né chỗ Nguyên Gia Dật bị thương, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, bờ môi dán bên vành tai cậu hỏi, "Bác sĩ Nguyên là chó con sao?"
Nguyên Gia Dật quay lưng về phía hắn, cuộn người như cái muỗng, bị hắn ôm cũng không phát ra âm thanh nào, giả vờ mình đang ngủ.
Bạc Thận Ngôn dùng chóp mũi cọ cọ phía sau gáy Nguyên Gia Dật, không nhịn được hôn một cái lên vành tai cậu, "Em đang có tâm sự gì đúng không?"
Nghe hắn hỏi vậy, Nguyên Gia Dật nhẹ nhàng mở mắt, lông mày áp vào gối, lông mi cọ cọ vào vải phát ra tiếng động khe khẽ.
Trong phòng không một tiếng động, một chút âm thanh nhỏ này cũng đủ khiến Bạc Thận Ngôn đang mải mê chờ đợi câu trả lời của Nguyên Gia Dật bắt quả tang cậu đang giả vờ ngủ.
"Không có."
Nguyên Gia Dật nghĩ về tất cả những gì đã qua, dứt khoát cắt ngang lời nói của Bạc Thận Ngôn.
Dù sao cậu và Bạc Thận Ngôn cũng sẽ chia tay, không cần để hắn nhúng tay vào mấy việc này, Bạc Thận Ngôn xứng đáng với tình yêu và sự quan tâm của Thịnh Lan hơn.
"Tại sao ông ấy lại đánh em."
"Đương nhiên là do ghét em rồi."
Nguyên Gia Dật khó chịu lật người, những vết thương ở dưới lớp băng gạc do Bạc Thận Ngôn đích thân quấn đã bắt đầu lên da non, lớp vảy cọ vào cái chăn thô ráp, đau đến mức khiến cậu nhăn mặt.
"Đừng cử động lung tung." Bạc Thận Ngôn duỗi tay đặt phía dưới cổ Nguyên Gia Dật để cho cậu kê đầu, "Nằm lên tay tôi sẽ tốt hơn."
Bị Bạc Thận Ngôn trêu chọc khiến Nguyên Gia Dật cảm thấy vừa chua xót vừa buồn cười, hưởng thụ sự dịu dàng của hắn nhưng cuối cùng lại không dám nói cho hắn bí mật trong lòng.
Niềm tin của cậu dễ bị lay động, và bây giờ nó không thể chịu nổi bất cứ đả kích nào nữa.
Nhưng nếu cậu không đưa ra một lý do hợp lý thì chắc chắn Bạc Thận Ngôn sẽ không bỏ qua cho cậu.
Nếu thật sự để hắn điều tra ra mọi chuyện, thì mạng sống của Nguyên Diểu ở trong tay Thịnh Giang Hà sẽ gặp nguy hiểm.
Tốt hơn hết cứ nói nửa thật nửa giả, để mọi người cùng yên ổn.
"Được rồi em sẽ nói cho anh biết."
Nguyên Gia Dật nhích đầu lại gần vai Bạc Thận Ngôn, gần như tham lam hít lấy hơi thở thuộc về riêng Bạc Thận Ngôn.
Bạc Thận Ngôn siết chặt cánh tay, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, yên lặng nghe cậu nói.
"Em là con riêng, điều này chắc Bạc tiên sinh cũng rõ."
"Mẹ em nghiện thuốc, luôn tìm cách đòi tiền của Thịnh gia, còn đẩy dì Tống đang mang thai từ cầu thang xuống, khiến cả đời này dì ấy không thể có thai nữa."
"Cho nên Thịnh tiên sinh rất ghét em, mỗi lần có chuyện gì bực tức đều bảo em về nhà, để ông ấy trút giận một lúc là được rồi."
"Đa phần đều dùng roi đánh, nhưng thật ra roi vẫn dễ chịu hơn bàn là nóng."
"Cứ coi như em chuộc tội thay mẹ mình."
"Còn chuyện hiến tủy mà em nói với anh lúc trước, là do em bịa ra thôi, thấy anh đối xử tốt với anh trai, em ghen tị nên mới nói vậy."
"Xin lỗi."
Cậu nói rất chân thật, khiến người khác không thể nghi ngờ, kết hợp với những gì xảy ra trước đó, quả thật rất trùng khớp.
Bạc Thận Ngôn hoàn toàn tin tưởng cậu, nghe xong chỉ muốn ôm Nguyên Gia Dật thật chặt và nhẹ giọng an ủi cậu, để cậu không còn lo lắng nữa.
Bạc Thận Ngôn vuốt ve mái tóc mềm mại của Nguyên Gia Dật, vòng tay ôm lấy cậu, bàn tay ở đằng sau lặng lẽ che đi đôi mắt hơi nóng lên của mình, trong lòng thầm tính toán.
Từ hôm xuất viện về nhà, Nguyên Gia Dật đã có thể đi lại bình thường, mấy việc nấu cơm giặt đồ không phải chuyện gì khó khăn.
Nhưng khi Bạc Thận Ngôn vừa họp ở công ty về, thấy cậu đang nấu cơm thì làm ầm lên, trực tiếp bế cậu về giường để nghỉ ngơi, còn bản thân mặc chiếc tạp dề, đứng trong bếp xào nấu.
Sống hơn hai mươi mấy năm, Nguyên Gia Dật chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc đời mình sẽ có một khoảnh khắc đẹp đến vậy.
Khi có Bạc Thận Ngôn bên cạnh, không khí dường như lúc nào cũng tràn ngập ánh nắng.
Nguyên Gia Dật chống cằm nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, tay trái cầm đồng xu lật qua lật lại giữa các ngón tay.
Bạc Thận Ngôn vừa dọn bữa xong, quay đầu thấy những ngón tay thoăn thoắt của Nguyên Gia Dật, cảm thấy rất mới mẻ.
"Tôi cũng muốn học."
Người đàn ông cao to nôn nóng chạy lại, nhất quyết ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn mà Nguyên Gia Dật đang ngồi.
Nguyên Gia Dật bất đắc dĩ nở nụ cười, dịch ra một chút tạo chỗ trống cho hắn, không ngờ Bạc Thận Ngôn lại bế cả người cậu lên, đặt lên đùi hắn, ngoan ngoãn nói, "Dạy tôi dạy tôi."
"Được rồi, đặt đồng xu ở ngón trỏ, ngón giữa, sau đó đưa ngón áp út lên." Nguyên Gia Dật đùa nghịch những ngón tay thon dài cứng cáp của Bạc Thận Ngôn, nhưng không hề biết Bạc Thận Ngôn chẳng hề tập trung, "Đúng rồi, sau đó ngón út áp vào, rồi dùng ngón cái đỡ lấy đồng xu, làm như ban nãy một lần nữa, cứ như thế lặp lại liên tục."
Từ trước đến nay, mỗi khi đối diện với chuyện mình am hiểu, Nguyên Gia Dật đều để lộ ra nụ cười vừa ngại ngùng vừa tự tin, khiến người khác...khó kiểm soát.
Muốn hôn cậu. Một cách mạnh mẽ.
"Oa, bác sĩ Nguyên giỏi thật." Bạc Thận Ngôn lộ ra nụ cười vui vẻ, vụng về học theo Nguyên Gia Dật, vẻ mặt dần trở nên đau khổ đáng thương, "Bác sĩ Nguyên, đầu tôi đau quá, học cái này mệt lắm, em có thể xoa đầu giúp tôi được không?"
Nghe được mong muốn của hắn, nụ cười trên môi Nguyên Gia Dật hơi cứng lại.
Cậu biết ngay.
Dạy gì mà dạy, dạy lên cả giường luôn.
Suốt mấy ngày nay, lần nào cậu cũng cẩn thận, không để cho Bạc Thận Ngôn đụng vào máu của mình.
Tuy khả năng âm tính đã là 99%, nhưng chưa qua thời kỳ cửa sổ thì không ai dám đảm bảo.
Nhưng cậu không dám nói cho Bạc Thận Ngôn biết, lo lắng hắn sẽ sợ hãi, chỉ có thể liên tục lừa hắn đi kiểm tra sức khỏe, tuy biết rằng cách này không ổn, nhưng ngoài cái này ra cậu không tìm được cách nào khác.
Bạc Thận Ngôn đã nhận được "món quà" mà hắn mong muốn từ sáng, nhìn nhím con mệt đến mức ngủ say, hắn đựng dậy đi vào phòng tắm, dùng khăn lông nhúng nước ấm lau người giúp Nguyên Gia Dật.
Bình nóng lạnh của căn phòng này đã vô cùng cũ, lần đầu tiên hắn qua đêm ở đây, muốn tắm rửa một lượt, vừa mở vòi hoa sen suýt nữa khiến hắn lên đường.
Để lau người cho Nguyên Gia Dật thì phải sử dụng nước đun nóng, hòa thêm nước lạnh ở bồn rửa mặt mới đạt độ ấm vừa đủ.
Sau khi lau đến những ngón chân cuối cùng của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn hài lòng đứng dậy, khom lưng hôn lên trán người đang say ngủ kia.
"Ngủ ngon nhé, tôi đi ra ngoài xử lý vài việc, khi nào về sẽ mua bánh trứng cho em."
- ---------------------
Bạc Thận Ngôn đi vào phòng, thong thả đóng cửa lại.
"Bác trai, vết thương của bác thế nào rồi?"
Thịnh Giang Hà nhìn người đàn ông đứng ở cửa, vội dùng tay che bả vai lại, tay còn lại che đùi, sợ hãi rụt người về phía đầu giường.
"Tôi muốn làm phiền ông một chút."
Nhìn dáng vẻ của Thịnh Giang Hà, Bạc Thận Ngôn hơi nhếch khóe miệng, lễ phép gật đầu với ông một cái, tiếp tục nói.
"Tôi muốn hỏi, ông có nhớ mình đã đánh bác sĩ Nguyên bao nhiêu roi không?"
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, giống một giáo sư đang giải đáp câu hỏi của học sinh, thong dong phong độ.
Thịnh Giang Hà gần như muốn hét lên, nhưng cách một bức tường là mấy người giúp việc, khiến ông phải nhịn xuống không dám kêu.
"Tôi đang hỏi ông đấy."
Bạc Thận Ngôn hơi nhấc mũi chân, chiếc giày da thủ công tinh xảo của Italy đạp lên sàn nhà, từ từ đi về phía ông, tiếng cộp cộp phát ra khiến Thịnh Giang Hà cảm tưởng như tiếng dao của đao phủ đang đi đến, khiến ông lạnh cả người.
"Mày, mày tới đây làm gì?"
Người đàn ông trên giường dường như đã già đi rất nhiều, vẻ mặt tiều tụy như sắp chết.
"Không phải ông nên trả lời câu hỏi của tôi sao?"
Bạc Thận Ngôn ngồi ở chiếc ghế gần giường, cầm lấy quả táo đỏ trên bàn, ánh mắt nhìn Thịnh Giang Hà, một tay cầm dao gọt, lòng bàn tay đẩy một cái, vỏ dao tuột ra, cạch một tiếng rơi xuống đất.
Thịnh Giang Hà run rẩy.
Còn người khiến ông run rẩy thì làm như chẳng có chuyện gì, con dao trong tay hắn lóe lên dưới ánh sáng, thay đổi hướng, gọt quả táo ngược chiều kim đồng hồ.
Có lẽ nhận ra Thịnh Giang Hà đang nhìn chằm chằm con dao trong tay mình, Bạc Thận Ngôn ngước mắt nhìn ông ta cười một cái, còn lộ ra chút xấu hổ, "Gần đây tôi đang học cách gọt táo và lê, bác sĩ Nguyên dạy tôi nhiều thứ lắm, nhưng tôi làm chưa tốt lắm, khiến bác trai chê cười rồi."
Thịnh Giang Hà không dám di chuyển ánh mắt, như thể chỉ cần nhìn chằm chằm Bạc Thận Ngôn, hắn sẽ không thể làm hại ông.
Sau tai và thái dương liên tục đổ mồ hôi, Thịnh Giang Hà chịu đựng cơn ngứa, không dám đưa tay lên lau.
Bạc Thận Ngôn đã gọt được một nửa quả táo, tò mò nhướng mày, "Bác trai vẫn chưa nhớ ra câu trả lời sao?"
Đôi mắt của Bạc Thận Ngôn rất đẹp, hình dáng sắc bén, rõ ràng mắt hắn là kiểu đào hoa ẩn chứa tình cảm, nhưng lại mang theo ý lạnh, xộc thẳng vào lồng ngực của người khác.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng lưỡi dao cọ vào quả táo trở nên cực kỳ rõ ràng.
Thịnh Giang Hà chưa từng sợ hãi Bạc Thận Ngôn đến vậy.
Ông luôn cho rằng Bạc gia sẽ dung túng cho họ mãi mãi, sẽ luôn biết ơn họ giống cái đêm nhận được tủy đó.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, rõ ràng đang mặc một bộ tây trang cắt may tinh xảo, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ đứng đắn, nhìn qua giống như vừa rời khỏi một bữa tiệc nào đó, lúc này cũng chỉ ghé qua đây để thăm một người thân đang nằm viện mà thôi.
"Ông đang nhìn gì vậy?"
Giọng của Bạc Thận Ngôn nhẹ nhàng, lúc nói chuyện ánh mắt không nhìn Thịnh Giang Hà, chỉ cúi đầu ngắm kiệt tác của mình, quả táo ban nãy to gần bằng nắm tay của hắn, sau khi gọt xong thì chỉ còn nhỏ như nắm tay của Nguyên Gia Dật.
Nhớ đến con nhím nhỏ kia, nếu cậu thấy hắn gọt táo như vậy chắc chắn sẽ tiếc của lắm, còn không chịu cho hắn vứt vỏ táo vào thùng rác, lén cầm đi rửa lại bằng nước, sau đó gặm phần thịt quả trên vỏ.
Hắn không nhịn được bật cười một cái, làm Thịnh Giang Hà sợ đến mức run lên, suýt nữa tè ra quần.
"Tôi không cười ông." Hắn lắc lắc quả táo, "Tôi đang nghĩ nếu bác sĩ Nguyên thấy quả táo này, chắc chắn sẽ trách tôi lãng phí."
Bạc Thận Ngôn biết rõ, những việc hắn làm bây giờ đối với Thịnh Giang Hà mà nói như thể đang lăng trì ông ta từng phút một.
Cứ tiếp tục như vậy, chưa tới nửa tiếng hắn sẽ khiến Thịnh Giang Hà bị dọa đến phát điên.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
"Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn."
Bạc Thận Ngôn cắn quả táo, tùy tiện ném con dao về phía bàn, hướng của mũi dao chĩa về phía cổ Thịnh Giang Hà.
Lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.