*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nguyên Gia Dật bị hắn hôn đến mức thở gấp, nước trong miệng không kịp nuốt xuống, theo khóe miệng chảy ra ngoài.

"Uống, ưm, uống đủ rồi..."

Bạc Thận Ngôn vẫn còn nuối tiếc, nhưng xét đến tình trạng hiện tại của Nguyên Gia Dật, cả cơ thể và tâm lý đều không phù hợp với các hoạt động mạnh, cho nên hắn muốn dùng lời nói.

"Nhưng tôi thì chưa, bác sĩ Nguyên không thương tôi sao..."

Đôi mắt lấp lánh nước của cậu ngây ra, mê man nhìn hắn, "Kia...trên bàn có nước, có thể...uống ở đó...không cần uống của em...."

Lời nói của cậu nghe qua có vẻ tùy tiện, nhưng lại mê người một cách kỳ lạ.

Bạc Thận Ngôn thật sự không kìm nén nổi sự yêu thích của mình, chỉ muốn nuốt trọn cậu vào bụng, nhưng nhìn cặp mắt hơi ngấn nước của cậu, hắn nghĩ giờ chỉ hôn thôi cũng đủ rồi.

Có lẽ dáng vẻ giả vờ đáng thương của Bạc Thận Ngôn vô cùng thật, khiến tình yêu của Nguyên Gia Dật dâng tràn, mím môi muốn gật đầu, định ngầm đồng ý cho hắn làm càn, nhưng lại quên mất Bạc Thận Ngôn vẫn đang chuyên tâm hôn mình.

Nhìn thấy đôi mắt e thẹn và ngại ngùng của cậu, Bạc Thận Ngôn hít sâu một hơi, khó khăn nuốt nước miếng, rời khỏi giường bệnh của Nguyên Gia Dật.

Thật sự...

Thật sự điên rồi.

Sao cậu dám nhìn hắn như vậy.

"Bạc tiên sinh?"

Nguyên Gia Dật cố gắng nghiêng đầu, dựa vào gối nhìn người đàn ông đứng chống nạnh ở cửa sổ, quay lưng về phía cậu.

Có chuyện gì vậy?

Không phải đã cho phép hắn hôn tiếp rồi sao.

Nguyên Gia Dật luôn lo sợ bản thân vụng về khiến người khác không vui, cho nên bây giờ rất bối rối, cậu cắn môi muốn chống tay ngồi dậy, kéo lấy góc áo phẳng phiu của người đàn ông, không muốn để hắn giận.

Bạc Thận Ngôn đang nhắm mắt trấn an trái tim mình, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt đằng sau, lập tức quay đầu lại nhìn thử.

Một cái liếc mắt này cũng đủ dọa chết hắn.

"Em nằm im cho tôi!"

Băng gạc sau lưng Nguyên Gia Dật được quấn cẩn thận, nhưng con người vốn mềm, đặc biệt là Nguyên Gia Dật, so với người khác cơ thể còn mềm mại hơn.

Vừa cử động, băng gạc trên người đã tuột ra một chút.

Bình thường không dễ tuột như vậy, nhưng hắn không biết vật nhỏ này cử động thế nào, nút thắt gạc ở đầu vai đã bị tuột ra.

Nghe tiếng quát khẽ của hắn, người Nguyên Gia Dật cứng đờ, cắn môi quay đầu, đầy hối lỗi cười với Bạc Thận Ngôn, "Bạc tiên sinh, em lo anh giận..."

Bạc Thận Ngôn thở dài, ấn chuông đầu giường, nhân lúc bác sĩ và y tá chưa tới, cúi đầu hôn lên đôi môi đã bị hắn hôn đến hơi sưng đỏ của Nguyên Gia Dật.

"Nguyên bác sĩ ngốc thật đấy."

Mặc dù được một người lắm tiền như Bạc Thận Ngôn giúp đỡ, Nguyên Gia Dật vẫn cảm thấy bối rối khi ở đây.

Một mình một phòng, phòng tắm riêng, rèm cửa tự động, cùng với cái TV còn to hơn cái máy hút mùi ở căn phòng mà cậu thuê.

Đây không phải bệnh viện Nhân dân thành phố mà cậu làm việc, có lẽ Bạc Thận Ngôn không muốn mang rắc rối đến cho cậu, khiến người khác bàn tán cho nên đã đưa cậu đến bệnh viện khác.

Mặc dù bệnh viện thành phố tốt, nhưng hơi xa chỗ này.

Hai bệnh viên chuyên về lĩnh vực khác nhau, bệnh viện Nhân dân thành phố thì chủ yếu tập trung phẫu thuật lâm sàng, bệnh viện này thì chú trọng các bệnh nội khoa, phục hồi sức khỏe và chức năng, bởi vậy không có nhiều bệnh nhân mà môi trường cũng rất tốt.

Nguyên Gia Dật lo lắng nhìn đống danh sách kiểm tra không cần thiết, chỉ biết thở dài.

"Bạc tiên sinh, anh bỏ bớt mấy mục kiểm tra đi...Cơ thể em không sao cả, lãng phí lắm..."

Bạc Thận Ngôn đang ngồi trên ghế sofa gọt táo, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nhìn, "Không nói nữa!"

Nguyên Gia Dật bị mắng, xấu hổ cúi đầu, tiếp tục nhìn mấy hạng mục kiểm tra.

Lưỡi dao cọ vào vỏ táo, nghe qua không khác tiếng gọt hoa quả bình thường là bao, Nguyên Gia Dật tùy tiện liếc mắt nhìn hắn một cái, mắt lập tức thấy đau.

"Này, lãng phí quá, không được đâu." Nguyên Gia Dật chỉ vào quả táo trong tay Bạc Thận Ngôn, nôn nóng đến mức muốn nhảy khỏi giường, "Quả táo này 14 tệ 9 một cân, không để thế được."

Bạc Thận Ngôn liếc nhìn cậu, ừ một tiếng, động tác gọt cũng từ tốn hơn nhiều, nhưng vẫn chẳng khác nào đang chặt củi cả.

"Hay để em làm cho, Bạc tiên sinh?"

Nguyên Gia Dật xót đến mức ngực thấy khó chịu, đã vươn sẵn tay ra, muốn lấy quả táo và con dao trong tay Bạc Thận Ngôn.

Cứ để hắn gọt như vậy, lát nữa quả táo chỉ còn hột.

Tên họ Bạc nào đó trăm phương ngàn kế chỉ chờ đến lúc này.

Hắn nhìn Nguyên Gia Dật thò tay qua, quay ngược dao lại, để cán cầm hướng về phía Nguyên Gia Dật, tránh cho cậu cầm nhầm, nhưng cũng lo lắng cậu duỗi tay quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương, cho nên đứng dậy, đến ngồi bên mép giường của Nguyên Gia Dật.

Không đợi Nguyên Gia Dật chạm vào quả táo, Bạc Thận Ngôn đột nhiên cầm quả táo ồ lên một tiếng.

Nguyên Gia Dật tò mò, cũng vươn cổ lại gần hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"Bác sĩ Nguyên, em nhìn xem, đây có phải là con sâu không?" Bạc Thận Ngôn vừa nói vừa ghé sát gần Nguyên Gia Dật, dáng vẻ sợ sệt, "Có phải sâu không vậy...a...."

Suy nghĩ bảo vệ Bạc Thận Ngôn trỗi dậy, Nguyên Gia Dật nheo mắt dựa gần vào bả vai Bạc Thận Ngôn, nhìn chằm chằm quả táo trong lòng bàn tay hắn.

Khóe miệng Bạc Thận Ngôn hơi nhếch lên, cầm quả táo nhích dần lại gần ngực mình, quả nhiên con nhím nhỏ cũng di chuyển đầu theo quả táo.

Ngon đến mức làm người khác muốn chảy nước miếng.

Hắn tiếp tục lùi về sau, quả táo đã sắp chạm vào cổ áo rồi, mãi cho đến khi thấy cái trán kia đã đến cạnh môi mình, Bạc Thận Ngôn mới đột ngột xuất kích, dẩu miệng hôn lên trán Nguyên Gia Dật một cái.

Nguyên Gia Dật bị dụ dỗ, nháy mắt đã nhận ra Bạc Thận Ngôn trêu chọc mình.

Cậu sờ sờ nơi vừa bị hôn, hơi lùi người lại, không muốn tiếp tục đưa qua đẩy lại với Bạc Thận Ngôn nữa.

Cảm giác miệng bị sưng đã khó tiếp nhận rồi, thật sự không làm được nữa.

Mới vừa rụt lại chưa đến hai mươi cm, cằm đã bị nắm lấy, ngay sau đó miệng bị nhét nửa quả táo vào.

"Ăn như này sẽ ngọt hơn một chút đấy." Bạc Thận Ngôn vươn đầu lưỡi, đẩy miếng táo vào trong miệng Nguyên Gia Dật, hơi rũ mắt nhìn cậu ngoan ngoãn nhai miếng táo, hài lòng hôn lên cánh môi dưới của cậu, "Ừm, quả nhiên ngọt hơn hẳn."

Nguyên Gia Dật đỏ mặt, nuốt miếng táo có cả nước miếng của Bạc Thận Ngôn, xấu hổ đến mức muốn trốn đi.

"Hầy...Lát nữa phải làm kiểm tra cả dịch tiết của tuyến tiền liệt*..."

*Kiểm tra dịch tiết tuyến tiền liệt là một hạng mục khám đối với các bệnh lý tiết niệu nam khoa, mục đích chính là để kiểm tra xem có hay không các tế bào máu trắng / hồng cầu, khối u tế bào, amyloid, vi khuẩn..v.v...

Bạc Thận Ngôn hơi đảo mắt, nhìn thấy Nguyên Gia Dật đang thở dài nhìn tờ giấy chứa hạng mục kiểm tra.

Khi hắn định thủ thỉ gì đó bên má của Nguyên Gia Dật thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Bạc Thận Ngôn ngẩng đầu nói.

Vừa dứt lời, một y tá nhỏ nhắn đáng yêu đi vào.

Đây là lần đầu tiên cô vào phòng bệnh khu này, cô rất ngạc nhiên khi thấy trong phòng có hai người đàn ông, đột nhiên quên mất mình sẽ nói gì.

"Tôi...thật ngại quá tôi quên mất, để tôi kiểm tra lại." Nữ y tá nhìn danh sách trong tay, đôi mắt nhìn về phía Nguyên Gia Dật, "Bệnh nhân Nguyên Gia Dật đúng không, hôm nay có buổi kiểm tra dịch tiết tuyến tiền liệt lúc 1h40 chiều..."

Nguyên Gia Dật xấu hổ đến mức muốn nhảy lầu, nhưng đây vẫn chưa phải việc khiến cậu mất hết mặt mũi.

Nữ y tá tiếp tục nói, "Trong vòng năm ngày qua anh có quan hệ lần nào không?"

Nguyên Gia Dật: "......o(╥﹏╥)o!!!"

Bạc Thận Ngôn: "...(^o^)/..."

Nhìn biểu cảm khác nhau một trời một vực của hai người, nữ y tá như nhận ra điều gì, cô quay mặt lén nở nụ cười, sau đó xoay lại nói, "Tôi sẽ đi báo với bác sĩ thay đổi lịch, ba ngày nữa mới kiểm tra, được không ạ?"

Nguyên Gia Dật ảo não quay mặt đi, giọng điều rầu rĩ, "Ngày mai là được..."

"Vâng, hai anh chú ý thời gian nghỉ ngơi, ngày mai kiểm tra xong có thể làm gì tùy ý ạ. Tôi xin phép đi xếp lịch khám mới cho anh."

Cô xoay người đi ra ngoài, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bạc Thận Ngôn bày ra dáng vẻ không hiểu gì, quay về phía sofa ngồi xuống, bắt chéo chân ăn nốt nửa quả táo ban nãy, để lại một Nguyên Gia Dật đang tức đến mức đầu bốc khói.

"Có chuyện gì vậy bác sĩ Nguyên?"

"..." Nguyên Gia Dật muốn trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng lại thôi, dù sao Bạc Thận Ngôn cũng vì tốt cho cậu nên mới hẹn kiểm tra nhiều mục như vậy, "....Mục kiểm tra kia ngày mai mới làm được."

"Tại sao vậy?"

Bạc Thận Ngôn biết rõ còn cố tình hỏi, muốn nghe từ chính miệng cậu.

Mặt Nguyên Gia Dật đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Từ trước đến nay cậu là người đứng đắn chính trực, chẳng ngại che giấu gì, cảm thấy kiểm tra chỉ là kiểm tra, không có gì khó nói cả, nhưng khi bản thân rơi vào trường hợp này...

Thì...

"Bác sĩ Nguyên?"

Bạc Thận Ngôn thúc giục cậu.

Nguyên Gia Dật vùi đầu vào gối, giọng nói nhỏ như thể đang che miệng, "...Trong vòng năm ngày không được quan hệ."

"Bác sĩ Nguyên nói gì tôi không nghe rõ." Bạc Thận Ngôn đã quá vô liêm sỉ rồi.

Thấy hắn cố tình đùa giỡn mình, Nguyên Gia Dật đơn giản ngồi thẳng dậy, xốc chăn lên, nói lớn tiếng.

"Em...vì bốn ngày qua em có quan hệ, cho nên không làm kiểm tra được, ngày mai mới làm được."

"Xin phép làm phiền, tôi...tới đưa đơn mới."

Nguyên Gia Dật vừa dứt lời, giọng nói của nữ y tá ban nãy lại vang lên phía sau lưng cậu.

Cô gần như không nhịn được cười, âm cuối còn hơi run rẩy vì kìm nén, đặt tờ đơn kiểm tra ở chân giường, sau đó che miệng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bác sĩ Nguyên cả đời anh minh, bây giờ mất mặt đến thảm hại.

Cậu tức giận nhìn Bạc Thận Ngôn, tuy vẫn không dám bày tỏ thái độ gì nhiều với người đàn ông này, nhưng tức giận trong lòng thì không có nơi để trút.

Còn tên đầu sỏ đã chạy khỏi tầm mắt của cậu, lúc này hai tay đút túi quần đứng cạnh cửa sổ ngắm cảnh, miệng còn vui vẻ huýt sáo.

"Em...em muốn xuất viện."

Không thể để như vậy nữa.

Nguyên Gia Dật ôm bả vai muốn xuống giường xỏ dép.

"Được rồi được rồi, bác sĩ Nguyên, tôi sai rồi." Bạc Thận Ngôn nghe thấy tiếng loạt soạt của áo bệnh nhân và ga giường cọ vào nhau, vội xoay người chạy lại đỡ cậu, "Em muốn xuống giường cũng được, nhưng tôi chỉ cho phép em đi vệ sinh thôi, đừng nghĩ đến việc xuất viện, trừ khi em đánh ngất tôi, hoặc khiến tôi..."

Nguyên Gia Dật híp mắt, thoạt nhìn rất mong chờ câu nói tiếp theo của hắn.

Bạc Thận Ngôn nhân cơ hội cúi người hôn cậu, nói ra câu tiếp theo.

"Ép khô!"

- -----------

Editor: Mọi người đừng để mấy đoạn ngọt ngào này lừa:) vì ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây:(



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play