Khoa Cấp cứu Bệnh viện Nhân dân thành phố.
Nguyên Gia Dật đeo sẵn khẩu trang, đóng cửa xe lại, ngay khi chân vừa chạm đất, hai đùi lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.
"Bác sĩ Nguyên, anh tới rồi!" Trần Luật, học viên bác sĩ nội trú vừa gọi điện thoại cho Nguyên Gia Dật khi nãy vớ lấy áo blouse trắng chờ ở cửa bệnh viện.
Nhìn thấy Nguyên Gia Dật xuống xe, cậu ta sải nhanh mấy bước đi tới đỡ lấy cánh tay cậu "Anh không sao chứ?"
"Không sao, nói sơ qua về tình trạng của bệnh nhân cho tôi đi" Nguyên Gia Dật nhận lấy áo blouse trắng từ tay học viên bác sĩ nội trú, nhanh chóng khoác lên, vừa đi vừa tự hỏi trong đầu rằng bác sĩ buổi hội chẩn tổng quát ngày hôm nay là ai, vạt áo blouse trắng tung bay đi về phía phòng cấp cứu.
"Bệnh nhân bị tắc ruột nên được chuyển đến đây, trên đường vào thành phố thì gặp tai nạn giao thông, xương đùi bên trái bị gãy, hôm nay lại đột ngột không liên lạc được với bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình, tình thế cấp bách mới phải liên lạc với anh.
Lúc đầu chuyển viện nhưng người nhà bệnh nhân lại nhất định đòi tự mình lái xe đến đây, không hiểu bọn họ nghĩ gì nữa..."
Trần Luật nhìn thấy Nguyên Gia Dật đã tới, tảng đá đè nặng trong đầu lập tức được thả xuống, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau khi giải thích sơ qua nguyên nhân phải tìm đến Nguyên Gia Dật xong, cậu ta bắt đầu tự cho rằng mình đã thân thiết với Nguyên Gia Dật rồi "Bác sĩ Nguyên, bệnh nhân này đúng là quá xui xẻo nhỉ"
"Không nên nói như vậy" Nguyên Gia Dật đang cài cúc áo, nghe cậu ta nói vậy thì liếc nhìn cậu ta một cái, nhận lấy hồ sơ bệnh án trong tay Trần Luật nhanh chóng xem qua, rũ mắt xuông nói "Cậu là bác sĩ cấp cứu, chỉ nên nói những chuyện cần thiết, không được làm chậm trễ thời gian của bệnh nhân"
"Xin lỗi, bác sĩ Nguyên"
Cậu ta biết sức nặng của Nguyên Gia Dật ở trong bệnh viện này, tuy rằng cậu ta không có cách nào nhờ cậy Nguyên Gia Dật giúp cậu ta được ở lại bệnh viện, nhưng cậu ta cũng tự hiểu, Nguyên Gia Dật có thể nhẹ nhàng khiến cậu ta không thể ở lại bệnh viện này.
Tất cả các thiết bị trong phòng cấp cứu đã được chuẩn bị sẵn sàng, bệnh nhân cũng vừa nằm trên giường cấp cứu, ở bên ngoài, bác sĩ chỉ đạo phẫu thuật Dương Minh đang thảo luận các vấn đề liên quan đến quá trình phẫu thuật với người nhà bệnh nhân, thấy Nguyên Gia Dật đẩy cửa đi vào thì gật đầu với cậu thay cho lời chào hỏi.
"Người nhà bệnh nhân xin hãy xem hai tấm phim chụp này.
Tình trạng phình đại tràng của anh ta cực kỳ nghiêm trọng, phổi bị nhiễm trùng, cộng thêm gãy xương đùi, nhưng cũng may là anh ta còn trẻ tuổi, có thể.....tôi chỉ nói là có thể thôi, anh ta sẽ vượt qua được cuộc phẫu thuật này, có điều người lúc nãy.....!vợ, là vợ anh ta đúng không? Phải, cô ấy đã quyết định không làm phẫu thuật phình đại tràng cho anh ta, lý do được đưa ra là vì anh ta có bệnh tim, sợ sau khi gây mê rồi tim của anh ta không thể chịu đựng được.
Bây giờ tôi đã nói hình huống của bệnh nhân cho mọi người biết rồi đấy, tôi chỉ đưa ra lời khuyên, còn quyết định cụ thể vẫn là do người nhà bệnh nhân quyết định, mọi người có thể bàn bạc lại một chút với vợ của bệnh nhân"
(Bệnh phình đại tràng là hiện tượng mà khi đó đại tràng bị giãn ra làm giảm nhu động; khi đó, ruột có nhiều thời gian tái hấp thu nước nên phân khô, đại tiện xuất hiện một số bất thường, đặc biệt là tình trạng táo bón kinh niên)
Nguyên Gia Dật lại thay khẩu trang và bao tay, cậu thoáng liếc nhìn qua vẻ do dự hiện lên trên mặt người nhà bệnh nhân, cảm thấy bọn họ nhất thời không thể đưa quyết định có nên phẫu thuật phình đại tràng không, thế nên cậu chỉ xử lý vết thương trên đùi trước.
Nếu còn không nhanh chóng xử lý chỗ xương bị gãy của bệnh nhân, lát nữa bệnh nhân phải trải qua hai cuộc phẫu thuật lớn thì đau đớn sẽ càng dữ dội hơn nữa.
Người nhà bệnh nhân đã tự mình lái xe chuyển viện cho bệnh nhân thì suy nghĩ chắc chắn khác với người bình thường, trừ khi có những lý do khuất tất gì khác.
Người vợ của bệnh nhân nhìn có vẻ là một người rất khó chịu, tuyệt đối không tin tưởng vào bất kỳ ai ngoại trừ bản thân mình.
Quả nhiên, người vợ của bệnh nhân đang ngồi trên ghế cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nghe thấy động tĩnh của Nguyên Gia Dật ở bên này, lập tức như phát điên mà lao qua, bị Trần Luật ngăn cản lại nên cô ta mới không thể chồm tới trước mặt Nguyên Gia Dật, cô ta chỉ vào mặt cậu chửi ầm lên "Tôi vẫn chưa đồng ý! Sao anh dám động vào chồng tôi hả!"
Nguyên Gia Dật sốt tới mức hai hốc mắt có chút nóng lên, lẽ ra cậu không nên cố gượng tham gia vào cuộc phẫu thuật này.
Có điều lúc trên đường tới đây, cậu đã lấy trong túi ra một gói thuốc hạ sốt hòa tan, dùng nước bọt tiết ra một chút để nuốt nó xuống, bây giờ tuy vẫn còn nóng sốt, nhưng so với lúc ở nhà đã đỡ hơn nhiều rồi.
Đối mặt với những lời nhục mạ điên cuồng từ phía vợ của bệnh nhân, Nguyên Gia Dật nâng vai lên dùng đầu vai chỉnh lại mắt kính, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào người vợ "Người nhà bệnh nhân, trong phòng cấp cứu còn bệnh nhân khác cần được nghỉ ngơi, xin hãy nói nhỏ tiếng lại, không ai động vào bệnh nhân cả, tất cả mọi quyền quyết định đều thuộc về người nhà bệnh nhân, bác sĩ chúng tôi chỉ đưa ra lời khuyên, hy vọng cô hãy giữ bình tĩnh"
"Tôi nói cho anh biết, tôi đã tra trên mạng rồi, chồng tôi chỉ bị táo bón thôi" Vẻ mặt đáng ghét của người phụ nữ khiến cho Trần Luật phải siết chặt nắm tay, cố gắng nhịn xuống lắm mới không xông lên đấm cho cô ta một cái "Tôi mua cho anh ấy thuốc nhuận tràng, anh ấy uống xong là hết thôi!"
Bác sĩ Dương Minh đang giải thích phương pháp phẫu thuật cho mẹ của bệnh nhân, nghe thấy tiếng ầm ĩ của người phụ nữ, anh ta thở mạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt người phụ nữ.
"Vậy ít nhất cô phải để chúng tôi xử lý cái chân của anh ta trước chứ?"
"Con trai tôi có bảo hiểm tai nạn, con đàn bà này đang cố tình muốn con tôi phải chết mà"
Bà cụ cúi đầu lau nước mắt.
Dương Minh nổi sùng lên, vén tay áo định tranh cãi, Nguyên Gia Dật lập tức cởi bao tay giữ lấy cổ tay anh ta, kéo anh ta về phía sau "Cậu đừng cãi nhau với người nhà bệnh nhân, cẩn thận trong vòng 5 năm không thể lên chức được đấy"
Nghe tới "lên chức", Dương Minh nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, oán hận trừng mắt liếc nhìn người phụ nữ một cái, nhỏ giọng hỏi Nguyên Gia Dật "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Lên máy thở đi, trước tiên ổn định tình trạng bệnh nhân" Nguyên Gia Dật nhìn về phía Trần Luật, giơ tay chỉ ra ngoài cửa "Không cần gọi bảo vệ, hãy trực tiếp gọi cảnh sát đi, có thể cô ta muốn lừa tiền bảo hiểm"
Nhận thấy vị bác sĩ trông có vẻ ngoài hiền lành này không phải là người dễ bị bắt nạt, người phụ nữ không khỏi bối rối trong lòng.
"Bảo hiểm của anh ta là do tôi mua! Anh ta chết rồi, số tiền đó dĩ nhiên nên thuộc về tôi! Các người có báo cảnh sát cũng vô dụng! Các người không có bằng chứng!"
"Trái tim chồng của cô không có bất kỳ vấn đề gì, hoàn toàn có thể tiến hành phẫu thuật" Nguyên Gia Dật xoay người lại nhìn điện tâm đồ mới nhất của bệnh nhân, lắc lắc tờ đơn và giao diện ghi âm của điện thoại về phía người phụ nữ kia "Mẹ của bệnh nhân có thể ký tên"
Ca phẫu thuật kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, Nguyên Gia Dật thay trang phục phẫu thuật ra, trở về văn phòng với mồ hồ ướt đẫm sau lưng.
Lấy điện thoại di động từ trong túi ra để xem giờ, thế nhưng lại phát hiện có vài tin nhắn hiếm khi thấy xuất hiện trên màn hình.
"Chó của cậu đi bậy ra nhà, mau về dọn đi""
"Mau về nhà đi, thối quá"
"Còn tiểu ở trước cửa phòng ngủ của tôi nữa"
"Cậu làm ơn về nhà mau đi"
Tuy tin nhắn đến từ một dãy số lạ, nhưng giọng điệu và lời nói này ngay lập tức biến thành một hình tượng sinh động hiện ra trước mắt Nguyên Gia Dật.
"Ha ha"
Nguyên Gia Dật tưởng tượng người đàn ông ở bên kia đầu dây điện thoại, có lẽ mỗi một tin nhắn được gửi tới đều ở trong trạng thái nổi trận lôi đình, khiến cậu không khỏi bật cười một tiếng.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, thế mà cũng có thể bị nước tiểu của chó bức thành dáng vẻ này.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cậu lại thấy nhớ chó con, vội vàng xin bệnh viện cho nghỉ ốm, đi đến cổng bệnh viện thì gọi một chiếc xe ôm công nghệ, một đường chạy nhanh về nhà.
Bạc Thận Ngôn bình thường ở nhà không có việc gì làm thì sẽ xem phim của Thịnh Lan đóng hoặc nghe những bài hát nổi tiếng do Thịnh Lan hát.
Cho đến khi chó con ăn no, ị phân ra nhà, hắn mới bắt đầu cuộc hành trình gian nan để né tránh mấy thứ bốc mùi.
Tránh ở trên ghế sopha thì chó con lại ngồi xổm bên cạnh dép lê của hắn tè một bãi nước tiểu lớn.
Lên lầu trở về thư phòng, chó con đuổi theo tới cửa vãi ra một đống phân lớn.
Khi Nguyên Gia Dật nhập mật khẩu vào cửa và thay giày, đúng lúc nhìn thấy Bạc Thận Ngôn đang khoác áo ngủ ngồi xổm trên mặt đấy, lấy cái xẻng nhỏ xúc cát mèo từng chút từng chút một, ngay cả bóng lưng cũng toát lên sự ghét bỏ.
Chó con phe phẩy cái đuôi thích thú đứng sang một bên thưởng thức kiệt tác của chính mình, nghe thấy tiếng Nguyên Gia Dật, nó lập tức lao ngay về phía cậu.
"Bạc tiên sinh, để tôi, đã làm phiền anh rồi" Nguyên Gia Dật bế nó lên, đi tới bên cạnh Bạc Thận Ngôn ngồi xổm xuống, nhưng không dám vươn tay lấy đồ trong tay hắn.
"Cậu xuống gara chọn một cái xe đi" Bạc Thận Ngôn bực bội xúc phân, không ngẩng đầu lên mà nói "Trừ chiếc màu lam ra"
"Không không không, không cần đâu, cảm ơn Bạc tiên sinh"
Nguyên Gia Dật bị hành động tặng xe đột ngột của hắn mà kinh ngạc tới nỗi cả gương mặt ửng đỏ, liên tục xua tay từ chối.
"Buổi sáng cậu dậy sớm quá, làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi"
"A, vậy sau này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, thật xin lỗi Bạc tiên sinh"
Nguyên Gia Dật nhẹ nhàng xoa bóp đệm thịt dưới móng chân chó con, liếm liếm đôi môi khô khốc.
Tiền gọi xe mỗi ngày quả thật như muốn lấy nửa cái mạng của cậu vậy, trong khi tất cả mọi thứ đều được Bạc Thận Ngôn đưa ra lời lẽ vô cùng hợp lý, Nguyên Gia Dật cũng không có cách nào nghĩ ngợi xem chỗ nào không được hợp lý.
"Thế nên hãy chọn một chiếc đi, đều có lợi cho cả hai chúng ta"
Người con trai cúi đầu áy náy, khung xương mảnh mai sau gáy hơi nhô ra, Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào cái cổ xinh đẹp kia một hồi lâu, cuối cùng lại phải ra lệnh cho cậu một câu nữa rồi tự mình đi xuống gara dưới tầng hầm trước.
Nguyên Gia Dật hơi há miệng kinh ngạc nhìn gara này còn rộng hơn cả đại sảnh của bệnh viện, đập vào mắt cậu là những chiếc siêu xe chỉ được nhìn thấy trên tạp chí và trang web.
Bất kể là lái chiếc xe nào ở đây đi ra ngoài thì cũng không đếm hết số người ngoái đầu nhìn lại.
Nguyên Gia Dật như người nhà quê vừa mới lên tỉnh, dần dần đi vào chỗ sâu nhất bên trong gara xe.
Sau khi đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng Nguyên Gia Dật hài lòng dừng trước một chiếc có logo Volkswagen ở trước xe.
(Volkswagen: Một dòng xe của Đức phân khúc bình dân)
Cậu nở nụ cười nói "Bạc tiên sinh, chiếc này nhé"
Bạc Thận Ngôn mở cửa xe cho cậu.
"Tôi có thể lái xe, nhưng đèn có hơi lạ...." Nguyên Gia Dật lo lắng ngồi vào trong xe, nhìn đôi mắt của Bạc Thận Ngôn qua cửa sổ xe đã mở xuống một nửa.
"Đèn chiếu xa và gần ở chỗ này, bên trái là đèn sương mù, nút tam giác ở giữa đó là đèn xi nhan, cậu hiểu rồi chứ"
Trong gara tầng hầm của căn biệt thự cũng có bật máy sưởi nên Bạc Thận Ngôn chỉ khoác áo ngủ đi từ trên lầu xuống dưới, đứng bên cạnh cửa xe chỉ tay vào tay lái bên trái Nguyên Gia Dật đang giữ trong tay.
"A......à" Nguyên Gia Dật ngốc ngốc nghiêng đầu nhìn xem, trán đập vào cửa kính xe, phát ra một tiếng "cốp", có vẻ như không đau, cậu tiếp tục bật và tắt đèn bên trong "À, hiểu rồi, cảm ơn Bạc tiên sinh"
"Ừ" Có một học trò thông minh như vậy khiến cho Bạc Thận Ngôn cực kỳ hài lòng, hắn gật gật đầu, đứng khoanh tay "Bây giờ thì mở đèn chiếu gần rồi chuyển sang đèn chiếu xa đi"
"Được"
Bạn học Tiểu Nguyên hết sức ngoan ngoãn đáp lại, sau đó dựa theo trí nhớ lúc nãy được dạy, do dự từ từ đưa tay ra....!
Trong nháy mắt, trước kính chắn gió phun ra một lớp màng sương nước trải đều.
Nguyên Gia Dật run rẩy lo sợ nuốt nước miếng, ngây người nhìn chằm chằm vào kính chắn gió một hồi lâu mới quay đầu lại, chột dạ nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang đứng ở cây cột A.
Trượt theo hình dáng đầu, kiểu tóc vuốt ngược tinh tế đang nhỏ nước khắp bốn phương tám hướng.
...................................
Jian: ủa =)))))) này là "ngược" công trước đó hả =))) hết đi hót phân cho chóa rồi bị tạt nước =))))).