*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bạc tiên sinh..."

Nguyên Gia Dật mặc kệ vết thương ở phía sau lưng, cố gắng ngồi dậy thật nhanh, vươn tay muốn giành lại thứ đồ ở trong tay Bạc Thận Ngôn.

Thế nhưng Bạc Thận Ngôn lại nhẹ nhàng né đi, giơ tay đẩy mạnh vai cậu, Nguyên Gia Dật không ngờ Bạc Thận Ngôn sẽ ra tay, chẳng phòng bị gì, cứ thế bị đẩy ngã ra mặt đất.

"...."

Đầu gối đập xuống thảm không đau lắm, nhưng vết thương ở lưng chưa khỏi hắn, bị hất văng mạnh như vậy, đau đến mức Nguyên Gia Dật không thể nói chuyện, khó khăn nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Cậu không dám đưa tay chạm vào lưng, chỉ có thể chờ cơn đau dịu bớt mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Bạc Thận Ngôn.

Bạc Thận Ngôn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, đầu tiên là cau mày, nhưng nghĩ tới thứ đồ trong tay mình, liền nở nụ cười lạnh lùng, "Nguyên thiếu gia diễn hay thật, so với cậu thì chắc Lan Lan chỉ có thể nhận cà chua mà thôi."

Nguyên Gia Dật cúi đầu không nói gì, ngón tay lạnh lẽo đặt trên đầu gối, cọ cọ vào nhau, muốn chúng ấm áp hơn một chút, nhưng cũng chỉ là công cốc.

Nói ra đi, quá mệt mỏi rồi, thật sự....

Sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

"Rõ ràng tôi đã nói, không được để người ngoài biết quan hệ của chúng ta, nếu cậu muốn nhận được tiền sau cuộc hôn nhân này thì buộc phải tuân thủ nguyên tắc." Bạc Thận Ngôn siết chặt thiết bị nghe trộm trong tay, khớp xương gần như trắng bệch, không biết là do tức giận hay thất vọng, "Còn cậu, cậu đang làm cái gì? Định ràng buộc tôi sao? Ghi âm lại những lúc tôi tốt với cậu, chủ động nói chuyện quan tâm cậu làm bằng chứng, sau khi chúng ta ly hôn thì quay ra tống tiền, phải không?"

Không thể chịu đựng được dáng vẻ im lặng của cậu, Bạc Thận Ngôn gầm nhẹ một tiếng, "Nói!"

Cơ thể Nguyên Gia Dật hơi run lên, sợ hãi dán chặt lưng vào chiếc tủ đầu giường, hàng lông mi liên tục run rẩy, khiến giọng nói cũng run rẩy theo, "Bạc, Bạc tiên sinh...Nhỏ tiếng thôi, đừng để...đừng để bà nội nghe được."

"Bà nội?" Bạc Thận Ngôn nở nụ cười châm chọc, "Gọi thân thương quá nhỉ, đó là cách cậu nên gọi sao?"

Hắn cúi người túm lấy cằm người thanh niên, ép cậu ngẩng đầu lên, rõ ràng là cùng một gương mặt hắn muốn hôn đến phát điên vào hôm qua, giờ đây lại đầy xa cách.

"Cậu cho rằng cậu là ai?"

"Tôi xin lỗi."

Nguyên Gia Dật bị siết đến đau đớn, miễn cưỡng mở miệng, ngoại trừ xin lỗi ra thì quả thật cậu không còn lời nào để nói.

May mắn, may mắn là cậu chưa nói ra.

Việc cậu do dự không nói ra là đúng.

Làm sao Bạc Thận Ngôn lại khiến Thịnh gia thất vọng được?

Nhiều năm qua Thịnh gia đã đặt toàn bộ tiền bạc và hy vọng cơ mà?

Nguyên Gia Dật mệt mỏi nhắm mắt lại, cổ họng ngứa ran như muốn nôn, đành bất đắc dĩ cau mày, mở to mắt.

"Mấy kẻ con riêng như cậu, quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì, uổng công tôi từng ôm ấp hy vọng." Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm vẻ đau khổ không nói nên lời trong mắt Nguyên Gia Dật, tàn nhẫn muốn xé tan cái dáng vẻ yếu đuối của cậu ra từng mảnh, "Cậu người đều thật kinh tởm."

Nói xong hắn thả tay ra, nhìn Nguyên Gia Dật thật sâu, nói một câu nhẹ tâng.

"Mỗi lần diễn, đều quá thấp kém."

Người này có thể giả bộ tốt bụng, tất cả đều dựa vào khuôn mặt ngây thơ giống với Thịnh Lan kia.

Chỉ vài tháng thôi cũng đã đủ nực cười rồi.

Bị một người như vậy lừa đến mức động lòng.

Khiến hắn bị lạc hướng.

Cửa phòng ngủ được đóng lại nhẹ nhàng.

Không tức giận, không quát tháo.

Cứ như vậy nhẹ nhàng đóng cửa, nhẹ nhàng như thể sợ sẽ đánh thức ai đó đang ngủ trong phòng.

Nguyên Gia Dật che mắt, cười nhẹ một tiếng.

Cậu còn chờ mong điều gì nữa. Kiếm Hiệp Hay

Trời sáng hẳn.

Nguyên Gia Dật xách túi muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy bà nội lo lắng đi tới, "Lan Lan, có phải Ngôn Ngôn chọc giận cháu không?"

Đôi mắt của bà đã có chút vẩn đục, bên cạnh đồng tử lẫn chút màu xanh xám, Nguyên Gia Dật đau lòng nắm lấy tay bà, trấn an nói, "Sao có chuyện đó được ạ, bà nội, Thận Ngôn đối xử với cháu rất tốt, bà đừng lo lắng, tình cảm của bọn cháu tốt lắm."

Cậu vừa dứt lời, Bạc Thận Ngôn mở cửa phòng ngủ trên tầng đi ra, nhìn thấy Nguyên Gia Dật đang đứng cùng bà nội, hơi giật mình, sau đó nở nụ cười đi xuống.

"Bà, cháu nhận ra bà còn quý Lan Lan hơn cháu rồi đấy."

Nguyên Gia Dật nở nụ cười phối hợp, nhẹ lắc cánh tay của bà như đang làm nũng, "Bà nội, bà nhìn xem, Thận Ngôn cứ ghen tỵ với cháu."

Tần Nguyệt Nga vỗ vỗ mu bàn tay của Nguyên Gia Dật, "Ai bảo Lan Lan của bà ngoan hơn nó? Còn cười đáng yêu như vậy, bà thích nhất là những đứa trẻ hay cười."

Nguyên Gia Dật nhìn thoáng qua đồng hồ con lắc trên tường, vẻ mặt nôn nóng, nhưng không muốn phá hỏng tâm tình của bà, chỉ có thể miễn cưỡng chờ đợi.

Bạc Thận Ngôn nắm lấy tay Nguyên Gia Dật từ tay Tần Nguyệt Nga, "Bà ơi, cháu còn phải đưa Lan Lan đến buổi biểu diễn, lát nữa bà với dì Tống vào hoa viên đi dạo, dắt theo cả Nằm Xuống nữa, ở trong nhà nhiều bí bách lắm."

Tần Nguyệt Nga đồng ý, đứng cạnh tay vịn cầu thang nhìn hai đứa đi xuống gara, lúc này mới hài lòng thở phào.

Bởi vì lỡ nói với bà rằng sẽ đưa Nguyên Gia Dật đi làm, nên không thể lấy hai chiếc xe ra, Bạc Thận Ngôn mở cửa ghế lái, trầm mặc chờ Nguyên Gia Dật từ phía sau đi tới.

"Bạc tiên sinh, làm phiền anh."

Bạc Thận Ngôn không nói gì, ngồi vào trong xe chờ Nguyên Gia Dật lên xe, cài dây an toàn, lái ra khỏi gara.

Hắn giơ tay tắt bài nhạc nhẹ đang phát trong xe, khiến bầu không khí trở nên yên lặng và thêm xấu hổ.

Từ trước tới nay Nguyên Gia Dật chẳng dám hy vọng xa vời, cũng không biết khi gặp những vấn đề như vậy thì nên làm thế nào, chỉ nghĩ rằng Bạc Thận Ngôn không hỏi gì đến cậu đã là chuyện vui mừng.

Cho nên đối diện với sự lạnh lùng này của Bạc Thận Ngôn, cậu còn không dám thở mạnh.

"Tôi cho cậu cơ hội giải thích."

Ánh mắt Bạc Thận Ngôn nhìn vào kính chiếu hậu, thoạt nhìn cứ tưởng đang nói chuyện với ai đó ngoài xe.

Cổ họng Nguyên Gia Dật cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được ho khan vài tiếng, lắc đầu nói, "Tôi không có gì để giải thích cả, mọi thứ...giống như anh nghĩ."

Nếu sức khỏe của Thịnh Giang Hà đã hồi phục, vậy có khả năng ông ấy đã nghe được cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ, cho nên kết cục của cậu và Bạc Thận Ngôn đến nước này, chắc chắn là một niềm vui bất ngờ đến với ông ta.

Cũng không cần phải giải thích gì.

Cứ giữ nguyên như vậy, tốt cho hai người, tốt cho cả những người khác.

Điều quan trọng là, Nguyên Diểu sẽ không gặp nguy hiểm.

Nghe thấy câu trả lời của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn quay phắt sang nhìn cậu, sau một lúc thì gật gật đầu như hiểu ra.

Cả hai người im lặng suốt cả quãng đường đến bãi đỗ xe bệnh viện.

Nguyên Gia Dật xuống xe, đứng im nhìn theo Bạc Thận Ngôn rời đi, lúc này mới mở điện thoại ra, xem tin nhắn từ số lạ ban nãy nhận được trong ô tô.

[Tòa số 2]

Nguyên Gia Dật thở dài một tiếng.

Xem ra Thịnh Giang Hà rất hài lòng.

Nguyên Gia Dật lấy một miếng bánh mì nhỏ trên bàn Tống Dương, thuận tay thả một thanh socola cùng hai viên ô mai cạnh máy tính của y, cài lại nút áo, vừa đi vừa ăn.

Về mặt danh nghĩa thì tòa số 2 thuộc bộ phận dành cho bệnh nhân nội trú, nhưng thực chất là dành cho những người có chức quyền ở thành phố, cho dù chỉ cảm lạnh nhức đầu, hay nôn mửa tiêu chảy thì cũng đến đây nằm mấy ngày, dưỡng sức đến khi nào thấy hài lòng mới về nhà.

Thịnh Giang Hà bị bệnh nghiêm trọng như vậy, đương nhiên sẽ nằm lại đây một thời gian.

Nguyên Gia Dật nuốt miếng bánh mì cuối cùng xuống, vừa lúc đến nơi, cậu dùng mu bàn tay lau qua miệng, giơ tay gõ cửa.

"Vào đi."

Nghe giọng nói thì có lẽ tâm trạng của Thịnh Giang Hà không tệ, Nguyên Gia Dật biết mình không phạm lỗi gì, cho nên trong lòng cũng đỡ áp lực, vặn tay nắm cửa đi vào.

"Mày làm tốt lắm, nếu biết trước có thể dùng cách này giải quyết mọi chuyện thì tao cần gì sốt ruột nữa."

Thịnh Giang Hà mặc đồ bệnh nhân, dựa nửa người vào thành giường, bên cạnh là Tống Kiều Nhân, người chưa từng muốn nói chuyện với Nguyên Gia Dật chút nào, lúc này đang giúp Thịnh Giang Hà gọt vỏ táo.

Nguyên Gia Dật gật gật đầu, đứng ở cửa không dám bước hẳn vào, chờ Thịnh Giang Hà bảo vào mới vào.

"Hai thằng nhóc của Bạc thị đấu đá nảy lửa, cuối cùng cũng thấy được kết quả." Sắc mặt Thịnh Giang Hà hồng hào, không giống một bệnh nhân đang hồi phục, ngược lại trông như sắp cưới vợ vậy, "Muộn nhất chắc là mùa thu năm nay, mày có thể ly hôn với nó, nhường lại vị trí cho Lan Lan."

Vẫn chưa nghe được câu trả lời mình cần, Nguyên Gia Dật mím môi, nhìn chằm chằm ông.

"Yên tâm, mày không phải lo chuyện của Nguyên Diểu, tao sẽ để mày mang bà ấy đi." Thịnh Giang Hà vỗ vỗ tay xuống giường, ý bảo Nguyên Gia Dật lại gần một chút, "Đời này, con khốn kia có được một đứa con như mày, xem như do tổ tiên của nó tích đức."

Tống Kiều Nhan quăng con dao trong tay, đứng dậy đi ra ngoài, đôi guốc hơn mười phân chạm vào mặt sàn phát ra tiếng lộc cộc, lúc đi ngang qua Nguyên Gia Dật còn ngẩng đầu trừng mắt hung ác nhìn cậu.

Nguyên Gia Dật chưa từng để tâm chuyện này, ngoan ngoãn lui lại nửa bước, để cho bà một lối đi rộng rãi.

Huống hồ cậu vừa nghe được tin ban ân của Thịnh Giang Hà, vui mừng còn không kịp, chắc chắn không so đo với Tống Kiều Nhan.

"Cảm ơn Thịnh tiên sinh."

Nguyên Gia Dật kích động đến mức không biết phải nói gì, chỉ lo lắng nằm góc áo, đứng cách giường bệnh của Thịnh Giang Hà hai bước, thành khẩn nói lời cảm ơn.

Điện thoại trong túi vang lên, Nguyên Gia Dật lấy ra nhìn thoáng qua, là Tần Nguyệt Nga, mà Thịnh Giang Hà cũng không có ý định cho cậu ra ngoài nghe, trái lại rất hứng thú chờ nội dung cuộc điện thoại.

"Bà nội?" Nguyên Gia Dật nhận điện thoại, cười khánh khách hỏi, "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Lan Lan à, bà thấy không được khỏe lắm nên quay về nhà trước, dì Tống có làm cho cháu mấy cái bánh kem nhỏ, đặt ở tủ lạnh, có thể giữ được mười mấy tiếng." Giọng của Tần Nguyệt Nga nghe không được ổn lắm, nhưng vẫn nở nụ cười, "Coi như sinh nhật sớm của cháu, bơ do chính bà đánh, trái cây cũng do bà cắt, cứ ăn no thoải mái đi."

"...Dạ, vâng ạ." Cổ họng Nguyên Gia Dật nghẹn ngào, suýt nữa bật khóc, "Bà ơi, bà nhớ giữ gìn sức khỏe ạ, chờ khi nào cháu rảnh...sẽ về thăm bà ngay."

"Được rồi được rồi, Lan Lan cũng phải giữ sức khỏe, cháu đi làm việc đi, bà tắt máy đây."

Thịnh Giang Hà nở nụ cười lạnh nhìn cậu, "Bà già kia đối xử với mày tốt nhỉ, nhưng chắc chẳng sống lâu được nữa."

Nguyên Gia Dật nhíu mày, định lên tiếng đáp lại thì đột nhiên có một cuộc gọi khác.

"Bác sĩ Nguyên, có người bệnh cấp cứu, bốn xương sườn bị gãy đâm vào gan, bây giờ đang yêu cầu cắt bỏ, đã thực hiện làm sạch và cố định, cần anh tới hội chẩn ngay!"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play