*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nguyên Gia Dật chưa từng nghỉ liên tục nhiều ngày như vậy, bây giờ phải đi làm lại, đột nhiên sinh ra lười biếng.

Người đàn ông bên cạnh ngủ khá sâu, tiếng hít thở trầm ổn làm người khác không đành lòng đánh thức, Nguyên Gia Dật rụt đầu vào trong chăn mở điện thoại xem thời gian, bị ánh sáng đột ngột của màn hình làm cho giật mình suýt nữa hắt xì.

"Em tỉnh rồi sao?" Bạc Thận Ngôn chỉ cần nghe tiếng động nhỏ cũng sẽ tỉnh, lúc người bên cạnh nhẹ nhàng trở mình cầm điện thoại hắn đã tỉnh rồi, thấy góc chăn lộ ra tia sáng nhỏ, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng không nhịn được, đưa tay nhấc góc chăn lên, "Trong này tối như vậy, định làm hỏng mắt sao?"

"Bạc tiên sinh, xin lỗi, khiến anh tỉnh giấc rồi." Nguyên Gia Dật thấy hắn đã tỉnh, gãi gãi cổ, vừa xin lỗi vừa ngồi dậy, "Tôi định đi làm, cho nên dậy hơi sớm, hai phút nữa tôi ra ngoài rồi, anh cứ tiếp tục ngủ đi."

Bạc Thận Ngôn thỏa mãn nhìn dấu hôn trên cổ của cậu, qua một đêm trông màu của nó càng thêm đậm, lười biếng gối đầu lên tay, không nói lời nào nhìn chằm chằm Nguyên Gia Dật đang ngồi cách hắn khá xa.

Nguyên Gia Dật bị nhìn đến nơm nớp lo sợ, dần dần nhận ra ánh mắt của hắn đang nhìn vào cái gì, cho nên giơ tay kéo cổ áo ngủ chặt lại, rụt người quay về phía khác không cho hắn nhìn nữa.

"Em thấy bây giờ chúng ta có giống cặp đôi mới cưới tỉnh dậy vào buổi sáng sau một đêm động phòng không?"

Thái dương của Bạc Thận Ngôn giật giật, cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra lời này, dù da mặt có dày đến đâu, vừa dứt lời hắn cũng đỏ mặt.

Phản ứng của Nguyên Gia Dật còn dữ dội hơn, cậu sợ tới mức ngã xuống tấm thảm bên cạnh giường, chỉ lộ ra đôi mắt hoảng sợ nhìn Bạc Thận Ngôn, ngón tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch, như thể sợ hắn sẽ nổi cái thú tính nào đó, rồi thật sự làm mấy chuyện giống như động phòng.

"....."

"....."

Dù sao Bạc tổng cũng là người nhìn xa trông rộng, vừa nói ra mấy lời này, chớp mắt một cái đã có thể giả vờ quên rồi nói sang chủ đề khác.

Bạc Thận Ngôn gãi gãi cánh tay ngứa ngáy đang được che dưới lớp chăn bông, không để ý nói, "Bữa sáng nên ăn ở nhà, không cần ra ngoài sớm quá đâu."

Nguyên Gia Dật mím môi gật đầu.

Tóc của Nguyên Gia Dật càng dài, càng tốn công sức xử lý, lúc cậu đang vội vã gội sạch rồi sấy khô thì Bạc Thận Ngôn đã mang bữa sáng vào phòng ngủ cho cậu, "Cùng nhau ăn đi, tôi cũng đến công ty."

Nguyên Gia Dật thật sự không thể thản nhiên đối diện với Bạc Thận Ngôn, bưng ly sữa bò lên ngửa đầu uống ừng ực cho xong, cầm áo khoác đi ra cửa, "Thật ngại quá Bạc tiên sinh, tôi đang vội, cảm ơn bữa sáng của anh."

Bàn tay đang cầm ly sữa của Bạc Thận Ngôn hơi siết lại, vẻ mặt không vui nhìn bóng lưng Nguyên Gia Dật thản nhiên rời đi, hắn nghe được tiếng chào và tiếng cười của cậu khi gặp bà nội và dì Tống bên ngoài cửa, trầm mặc cúi đầu.

Sau một thời gian dài nghỉ ở nhà, Nguyên Gia Dật vừa bước vào phòng đã có nữ y tá tung tăng chạy tới, nghịch ngợm nháy mắt với cậu, "Bác sĩ Nguyên, có phải anh lén đi kết hôn đúng không?"

"...Sao có thể, ha ha." Nguyên Gia Dật kéo kéo cổ áo, vẻ mặt có phần mất tự nhiên, may là có khẩu trang che mặt, cho nên không lộ quá nhiều biểu cảm, "Cô nương tò mò nhiều quá đấy, mau đi làm việc đi."

Hôm nay cậu vẫn mượn chiếc áo len cao cổ của Bạc Thận Ngôn, còn dùng kim chỉ trong túi khâu một đường rút nhỏ, đề phòng cổ áo có xẹp xuống thì sẽ kéo thắt lại, nghĩ khi nào tan làm sẽ đến cửa hàng mua trả Bạc Thận Ngôn cái áo khác.

Nữ y tá không nghe được câu trả lời ưng ý từ Nguyên Gia Dật, nhưng cũng không thất vọng, chỉ cảm thấy nói chuyện với Nguyên Gia Dật vài câu sẽ khiến công việc hôm nay bớt nhàm chán.

"Bác sĩ Nguyên, bình thường anh có hâm mộ ngôi sao nào không?"

Lại có một y tá khác hỏi Nguyên Gia Dật.

"Tôi...."

Nguyên Gia Dật vừa muốn trả lời, y tá trưởng đã cắt ngang, "Bác sĩ Nguyên đâu phải kiểu người thích theo đuổi thần tượng, thời gian đó bác sĩ Nguyên dùng để học hỏi nâng cao tri thức rồi, đi đi đi, làm việc."

Y tá trưởng thấy Nguyên Gia Dật không phản ứng lại, chỉ có đôi mắt lộ ra ý cười lịch sự, vội vàng giải thích, "Hầy, bác sĩ Nguyên, mấy đứa này cứ nói trông cậu giống một diễn viên đang nổi trên mạng Thịnh Lan, mà nhìn qua quả thật cũng rất giống đó."

"Ha ha ha, là sao, tôi không rõ lắm..." Nguyên Gia Dật vừa cười vừa ra khỏi phòng, y tá trưởng cũng phải đến phòng bệnh thay thuốc, tiện đường đi cùng cậu, "Tôi cũng cảm thấy khá giống, nhưng nhìn kỹ lại thì Thịnh Lan kia chẳng có có tài năng gì, chỉ được khuôn mặt, còn kém xa cậu lắm, nếu cậu mà trở thành diễn viên, chắc chắn sẽ leo lên được tuyến một."

"Mọi người đều phải dùng bản lĩnh để kiếm sống, anh ta có được thành công như bây giờ..." Nguyên Gia Dật cúi đầu kiểm tra chiếc bút trong túi áo blouse, ánh mắt để ý thấy y tá trưởng đi chậm lại, bước chân cậu cũng chậm hơn, "Có lẽ cũng là do thiên phú, chẳng phải nghề nào cũng có trạng nguyên sao?"

Y tá trưởng biết tính cách của Nguyên Gia Dật rất tốt, nhưng không có nghĩa cậu thích nói chuyện, một người đàn ông đẹp trai và có bằng cấp cao như cậu, chắc chắn sẽ không chọn kết hôn với mấy y tá nhỏ nhoi như cô, cho nên mỗi lần chủ động bắt chuyện mà không được cậu đáp lại, trong lòng còn đau khổ hơn lúc bị Tống Dương mắng.

"Vậy bác sĩ Nguyên bận việc đi trước, tôi đến phòng bệnh."

"Vâng."

Nguyên Gia Dật cẩn thận cài lại khuyu áo blouse trước khi bước vào văn phòng, không đợi cậu ngồi vào ghế, một bàn tay từ phía sau đưa đến, đột ngột kéo cổ áo cậu xuống.

Tống Dương không có ca phẫu thuật, đang buồn chán ngồi một chỗ ngắm cá, nhìn thấy Nguyên Gia Dật đi vào, định mở lời chào hỏi thì đột nhiên phát hiện bên gáy Nguyên Gia Dật có một vết gì đó rất đáng ngờ, lập tức hết buồn chán, lại gần từng chút một rồi xốc áo của cậu ra.

"Ai da bác sĩ Nguyên! Có bạn gái rồi cơ đấy! Dấu hôn đậm như vậy, chắc dùng sức lắm đây!"

"Bạn gái gì chứ?" Nguyên Gia Dật vội vàng che cổ lại, trừng mắt nhìn y, "Không có việc gì làm thì đi quét sàn đi, tránh ra tránh ra."

Khó khăn lắm mới tìm được một tin tức lớn, sao Tống Dương có thể dễ dàng bỏ qua.

Y tò mò ngó vào bên cạnh bàn máy tính của Nguyên Gia Dật, "Này, nói cho tôi biết đi bác sĩ Nguyên, chia sẻ một chút thôi, bạn gái anh có nóng bỏng không? Dáng người thế nào? Cao hay thấp?"

Trước mắt Nguyên Gia Dật lập tức hiện ra hình ảnh của Bạc Thận Ngôn, biết Tống Dương là kẻ mồm mép, không nói cho cậu ta biết thì cậu ta sẽ đoán già đoán non, rồi tự mình tưởng tượng ra một người bạn gái cho cậu, sau đó nói cho toàn phòng.

Rơi vào đường cùng, Nguyên Gia Dật chỉ đành hít sâu một hơi, cạn lời nhìn y, gật gật đầu, dựa theo hình ảnh của Bạc Thận Ngôn mà miêu tả, "Khá nóng bỏng, dáng người cũng đẹp, vóc người...rất cao."

"Cao như thế nào chứ? Bây giờ phụ nữ dáng ai cũng cao hết, một mét sáu tám cũng coi là cao rồi." Tống Dương đứng thẳng người, khoa chân múa tay, đặt tay ngang chóp mũi mình, "Cao đến đây?"

Nguyên Gia Dật lắc đầu.

"Cái gì, chẳng lẽ hơn mét bảy?" Nhìn thấy Nguyên Gia Dật lắc đầu, Tống Dương làm trò giơ hai tay che miệng tỏ vẻ kinh ngạc, "Chắc không đến mét tám đâu nhỉ? Cũng quá cao rồi đó, về sau con của hai người chắc chắn có thể làm người mẫu."

Nghe thấy y bắt đầu suy đoán lung tung, Nguyên Gia Dật cầm chiếc bút trên bàn đặt ở đầu ngón tay, xoay qua xoay lại, được vài cái chiếc bút lại lạch cạch rơi xuống bàn, cậu tiếp tục nhặt, lúc này đã xoay rất nhanh và điêu luyện, sau đó hơi ngây người nhìn về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

Không đến....một mét chín mươi.

Thời điểm cuối năm đang đến gần, hầu hết mọi người đều muốn có một năm an toàn tốt lành, khoa xương ngoại không có thêm bệnh nhân mới, đương nhiên công việc cũng nhàn rỗi hơn, chập tối, Nguyên Gia Dật ăn qua loa trong nhà ăn của bệnh viên, sau đó đi một lượt kiểm tra các phòng bệnh, xong xuôi thì nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Từ trước đến nay tốc độ mua đồ của cậu rất nhanh, chỉ theo đuổi một khái niệm duy nhất, đó chính là rẻ.

Nhưng hôm nay cậu mua đồ cho Bạc Thận Ngôn, không thể qua loa có lệ như vậy được.

Nguyên Gia Dật nhìn phí gửi xe in trên tấm thẻ, đau lòng đến mức thở không ra hơi, cắn răng quyết tâm đi vào trong trung tâm thương mại, nơi mà bình thường cậu còn chẳng dám liếc nhìn.

Vẻ ngoài của cậu anh tuấn, đi vào cửa hàng nào nhân viên cũng nhiệt tình tư vấn mẫu mới cho cậu, mãi cho đến khi có người lấy điện thoại ra chụp hình Nguyên Gia Dật, lúc này cậu mới nhận ra, có lẽ bọn họ đang tưởng cậu là Thịnh Lan.

"Cửa hàng của mình có áo len không ạ?" Nguyên Gia Dật không mang khẩu trang, trong túi cũng không có cái dự phòng nào, chỉ có thể dùng tay che lại phần mũi và miệng, giống hệt một điệp viên đang ra ám hiệu cho nhau, cúi đầu hỏi nhân viên bán hàng, "Cao cổ, màu đen ý, có mẫu đó không?"

"Dạ có ạ, mời ngài đi theo tôi, bên này ạ." Nhân viên bán hàng nữ duỗi tay, mời Nguyên Gia Dật đi vào, vui vẻ dẫn cậu đến khu thời trang nữ, lấy chiếc áo len màu đen bó sát người ở trên giá trưng bày xuống đưa cho cậu xem, "Mời ngài nhìn xem, đây là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, vừa mới được đưa tới...."

"Tôi muốn tìm áo cho nam...áo len nam." Nguyên Gia Dật giống như đang ăn trộm, nhìn chiếc áo kia nhanh chóng lắc đầu, chỉ sang bên thời trang nam, "Qua bên kia, qua bên kia xem đi."

Nhân viên bán hàng lễ phép mỉm cười, "Ngài muốn mua đồ cho bản thân đúng không ạ, vậy xin mời đi theo tôi."

Đúng ha, tại sao cậu lại phải lấm la lấm lét như vậy, cứ nói mua cho mình thì sao?

Nghĩ đến đây, Nguyên Gia Dật tự tin đứng thẳng người, hiên ngang đi theo nhân viên bán hàng, cuối cùng đã tìm được chiếc áo mà mình muốn.

"Tiên sinh, ngài chắc chắn muốn mua số áo này sao?" Nhân viên bán hàng rất chuyên nghiệp, liếc mắt nhìn cũng biết Nguyên Gia Dật mặc số nào mới vừa, vì thế rất ngạc nhiên khi Nguyên Gia Dật mua một chiếc áo lớn hơn tận hai số, lập tức lên tiếng tư vấn, "Ngài mặc cỡ này sẽ hơi rộng đó ạ."

"Cứ...cứ lấy cái này đi." Nguyên Gia Dật lắp bắp giải thích, "Tôi thấy mình đang béo hơn, cho nên mua lường trước."

Nhân viên bán hàng hiểu ra, gật gật đầu, trộm nở nụ cười với một nhân viên bán hàng khác, "Vâng tiên sinh, nếu không có nhầm lẫn gì thì mời ngài qua bên này thanh toán ạ."

Mua xong chiếc áo len đắt tiền đến mức làm người ta phải đau lòng rụng tóc, Nguyên Gia Dật đi trên đường dường như thấy nặng nề hơn.

Vừa đi cầu thang từ nhà để xe lên phòng khách, Nguyên Gia Dật nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Bạc Thận Ngôn, còn có tiếng nói chuyện của bà nội và dì Tống ở trong phòng khách.

"Ôm một cái, muốn ôm em một cái."

Người đàn ông cao lớn nhảy xuống cầu thang cứ như một con mãnh hổ nhảy xuống núi, miệng không ngừng ngâm nga, chỉ có điều giọng hơi trầm.

"Được em ôm một cái anh sẽ rất vui đấy."

Nguyên Gia Dật nghe xong, da đầu cảm thấy tê rần.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play