*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chiếc Cullinan màu đen lướt trong màn đêm, nhanh chóng rẽ vào cửa lớn.

Bạc Thận Ngôn không gọi lại cho Nguyên Gia Dật, trực giác của hắn nói cho hắn biết, Nguyên Gia Dật không ra ngoài, chắc chắn cậu đang ngồi trong phòng, mặc cái áo ngủ màu xám, tóc rối tung, im lặng ôm một cốc nước nước ấm, híp mắt uống, vẻ mặt hạnh phúc và mãn nguyện.

Tiếng bấm mật mã cửa vang lên.

Bạc Thận Ngôn chậm rãi đi vào bên trong nhà.

Cái cửa ở chỗ ngoặt cầu thang không có ánh sáng.

Hắn cũng không dừng bước.

Dường như có cách một bước tường Bạc Thận Ngôn cũng cảm nhận được tiếng tim đập của người kia, hắn chưa từng bị bóng tối ngăn bước bao giờ, hắn phải tự mình mở cửa, cẩn thận nhìn một lượt mới giải tỏa được mối nghi ngờ.

Tiếng cửa từ mở vô cùng khẽ khàng.

Ánh trăng bên ngoài sáng đến kinh ngạc.

Trên tấm thảm lông trải ngay cạnh cửa sổ có một dáng người gầy gò đang ngồi dựa vào.

Mặc bộ áo ngủ, tóc rối tung, tay cầm cái cốc.

Bạc Thận Ngôn bật cười, đoán không sai chút nào.

"Tại sao cậu không về nhà?"

Lời vừa nói ra Bạc Thận Ngôn đã thầm chửi bản thân.

Đây không phải nhà sao.

Không biết Nguyên Gia Dật ngây người ngồi cạnh cửa sổ đang nghĩ gì, nghe thấy giọng Bạc Thận Ngôn nhưng không hề sợ hãi tránh né như mọi khi, cậu vẫn ngồi im tại chỗ, sau đó mới chậm chạm ngẩng đầu nhìn hắn.

"...Nơi này, cũng không phải nhà sao? Hì hì...."

Nguyên Gia Dật cầm cái cốc, ánh trăng cũng không thể khiến màu hồng trên đôi má kia phai mờ, đôi mắt óng ánh nước, nhìn qua có lẽ đang say, má lúm đồng tiền xinh đẹp bên môi, cười đến thẹn thùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ hèn mọn ngày thường.

"Cậu uống rượu sao?"

Bạc Thận Ngôn giơ tay muốn bật đèn, nhưng sợ Nguyên Gia Dật sẽ bị chói mắt nên lại thôi, nhấc chân chậm rãi đi về phía cậu.

Mỗi một bước đi, trái tim nôn nóng kêu gào của hắn cũng dần trầm xuống.

"Ưm..." Nguyên Gia Dật nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên giơ ngón cái và ngón trỏ lên, hai đầu ngón tay tạo thành một khoảng nhỏ, rồi lại duỗi ra chọc vào mặt Bạc Thận Ngôn, "Chỉ một chút thế này thôi."

Bạc Thận Ngôn nhìn năm, sáu chai rượu lăn lóc bên chân, đầu cũng cảm thấy nhức.

"Bạc tiên sinh à!" Nguyên Gia Dật nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, ngồi thẳng người muốn nói gì đó với hắn, nhưng cậu đã đánh giá quá cao chiều dài cơ thể của mình, dù cố dựng thẳng lưng hết mức cũng chỉ đến bả vai người đàn ông, căn bản không thể nào nhìn thẳng vào hắn, "Hả?"

Nguyên Gia Dật cẩn thận bỏ cốc rượu xuống, quỳ gối trên thảm, đầu gối tách ra để giữ trọng tâm cơ thể, mũi chân dùng sức, thành công cao ngang bằng với Bạc Thận Ngôn, "Bạc tiên sinh, anh...Răng, còn đau không?"

Bàn tay Bạc Thận Ngôn đã đặt sau eo của cậu, sợ cậu không cẩn thận sẽ ngã đập đầu xuống đất.

Miệng cũng nhanh chóng trả lời câu hỏi của cậu, "Không đau..."

Tốt đấy, vẫn chưa say đến mức không nhận ra hắn.

Lời còn chưa nói xong, Nguyên Gia Dật đã bắt đầu lẩm bẩm, dường như không định nghe câu trả lời của hắn.

"Bạc tiên sinh, lúc mặt của anh bị sưng lên, quả thật nhìn giống hệt con chuột hamster mà tôi từng thấy trong cửa hàng thú cưng." Nguyên Gia Dật lảo đảo, người cứ xiêu vẹo, Bạc Thận Ngôn định dùng sức giữ chặt eo cậu thì Nguyên Gia Dật lại nhanh hơn, dựng thẳng lưng, cười đắc ý như người chiến thắng, bàn tay không kiêng nể áp vào hai má Bạc Thận Ngôn, liên tục xoa nắn, "Đúng vậy, là cảm giác này, nhưng mà hình như hơi to, với cả...hức...không có lông."

Mặt Bạc Thận Ngôn bị Nguyên Gia Dật say rượu bóp nhéo, không chịu được nghiêng mặt tránh, lại bị Nguyên Gia Dật dùng sức bóp má, ép hắn quay lại nhìn cậu.

"Hư quá! Còn dám chạy sao?"

Bạc Thận Ngôn kinh ngạc mở to mắt.

Đây là Nguyên Gia Dật sao?

Đau đớn trên mặt khiến Bạc Thận Ngôn không kịp suy nghĩ thêm gì, vội vã né đôi tay đang dày vò mặt mình, che hai má nóng bừng, không thể tin được nhìn Nguyên Gia Dật.

"Có phải cậu uống nhiều quá rồi không?"

Người con trai chỉ nở nụ cười, ánh mắt lười biếng nhìn hắn, không trả lời.

"Nguyên Gia Dật?"

Bạc Thận Ngôn lo cậu uống đến ngơ người, thử chọc chọc vào gương mặt cậu.

Không ngờ cảm giác khi sờ lại thích như vậy, nhân lúc cậu uống say không biết gì, từ chạm nhẹ thành xoa bằng hai tay.

"Đừng chạm vào tôi."

Nguyên Gia Dật đánh một cái vào tay Bạc Thận Ngôn, vẻ mặt đề phòng lùi về phía sau.

Lực tay của cậu vô cùng mạnh, chỉ một đánh thôi đã làm tay Bạc Thận Ngôn tê rần, biết thế không sờ.

"Cậu...cậu!" Bạc Thận Ngôn đau đến mức vẩy vẩy tay, lời nói cũng lắp bắp, "Cậu, cậu điên rồi sao?"

Bạc thiếu gia vô cùng tức giận vì từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đánh mắng hắn, nhưng nhìn đôi mắt phiếm hồng ầng ậng nước mắt kia, sự tức giận lại nhanh chóng tiêu tan.

Trên cánh mũi của Nguyên Gia Dật vẫn còn đọng lại giọt nước mắt vừa chảy, giọt nước mắt đó như thẹn thùng vì bị Bạc Thận Ngôn nhìn thấy, theo khóe môi cong cong của chủ nhân nó, tiếp tục lăn xuống, rơi vào cổ áo Nguyên Gia Dật rồi biến mất không dấu vết.

"Cậu đừng khóc, tôi không đánh cậu đâu."

Vẫn là say đến mức chẳng biết gì.

Cũng có nghĩa là, nếu bây giờ lén ôm cậu một lúc, chắc sáng mai cậu sẽ chẳng nhớ gì đâu?

Bàn tay Bạc Thận Ngôn xoa xoa vào eo cho đỡ rát, từ từ đưa tới gần Nguyên Gia Dật.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Nguyên Gia Dật, môi sát gần tai cậu, nhẹ nhành an ủi, "Sẽ không có ai làm hại cậu đâu, đừng khóc."

Với những người có sự oan ức trong lòng, thì khi bị mắng bị đánh sẽ không dễ rơi nước mắt, nhưng một khi có người quan tâm đến cảm xúc của cậu, dù chỉ an ủi thôi cũng làm cậu òa khóc.

"Tôi nhớ mẹ lắm."

Nguyên Gia Dật nhỏ giọng nức nở, bả vai cũng run lên, dáng vẻ tủi thân giống hệt đứa nhóc phạm lỗi đang khóc lóc xin lỗi mẹ.

Hầu kết của Bạc Thận Ngôn giật giật, bàn tay to lớn để ở lưng Nguyên Gia Dật, tiện tay vỗ vỗ lưng cậu, cho cậu dễ hít thở, "Không khóc nữa, không khóc nữa, Gia Gia sẽ gặp được mẹ, bệnh của mẹ cũng sẽ đỡ hơn...Mẹ sẽ khỏe mạnh ở bên cậu."

Người con trai đáng thương liên tục gật đầu, dường như đang đồng ý với những gì hắn nói, ước mơ của cậu sẽ thành hiện thực. Một lúc lâu sau, Nguyên Gia Dật chùi nước mũi, rời khỏi bả vai của Bạc Thận Ngôn, ngẩng đầu nhìn hắn, như đang hạ quyết tâm cực lớn.

"Bạc tiên sinh, anh có muốn biết....bí mật của tôi không?"

Hương rượu thơm dịu, hòa tan cả mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt cùng tiếng khóc nhỏ của cậu, Bạc Thận Ngôn thở dài một cái, nhìn cậu gật đầu, "Muốn."

Bạc Thận Ngôn cảm thấy có lẽ mình cũng hơi say rồi, cho nên lúc Nguyên Gia Dật ngẩng lên, môi của hai người suýt nữa chạm nhau nhưng hắn không hề né tránh.

"Được rồi!"

Nguyên Gia Dật lau nước mắt, lảo đảo nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, xỏ dép vào rồi chạy ra bên ngoài.

Động tác của cậu thoăn thoắt như con thỏ, Bạc Thận Ngôn vẫn chưa tỉnh táo lại từ việc suýt chạm môi ban nãy, khi nhận ra thì bóng người kia đã chạy ra tới cửa, cầm chìa khóa xe lên muốn ra ngoài.

"Cậu uống nhiều rượu nên điên rồi đúng không?"

Bạc Thận Ngôn túm tay áo ngủ của Nguyên Gia Dật, không cho cậu đi tiếp.

Hắn vô cùng ngạc nhiên với một Nguyên Gia Dật khác lạ này, hơn nữa cũng không thể tưởng tượng nổi, ngày thường là một người dịu ngoan, tại sao uống rượu xong thì lại thoải mái nói nhiều như vậy.

Trong lúc Bạc Thận Ngôn còn đang suy nghĩ, Nguyên Gia Dật đã lấy được cái kéo để trong ngăn tủ cạnh cửa, cắt phần ống tay áo đang bị Bạc Thận Ngôn túm chặt.

Tay Nguyên Gia Dật đột nhiên mất đi sức kéo từ Bạc Thận Ngôn, theo lực quán tính lùi về sau hai bước, giống hệt đại hiệp một tay đẩy cửa đi ra ngoài.

"Cậu...Mẹ nó!!"

Bạc Thận Ngôn siết chặt mảnh tay áo đã bị cắt, chửi thề một tiếng, ném nó xuống đất, cầm áo khoác lông vũ dài đến mắt cá chân của Nguyên Gia Dật, đuổi theo cậu.

Bạc Thận Ngôn cứ tưởng rằng "con sâu rượu" kia sẽ nghĩ bản thân là Takumi Fujiwara (1) rồi lái xe như bay ra khỏi nhà, nhưng khi hắn đuổi theo tới sân thì thấy xe vẫn đang đậu trước cửa nhả khói trắng.

(1) Takumi Fujiwara: nhân vật hư cấu, là tay đua xe trong truyện Initial D.

Bạc Thận Ngôn sợ cậu đột nhiên nhấn ga, cảnh giác lại gần, khi đến gần thì mở cửa xe thật nhanh, túm lấy tay Nguyên Gia Dật, tay còn lại vội vàng vặn tắt chìa khóa, lúc này mới thở phào.

Ai ngờ Nguyên Gia Dật lại ngẩng đầu, tròn mắt nhìn hắn, "Chậc, tôi đang làm ấm xe, nếu không bộ chuyển đổi xúc tác khí thải(2) sẽ bị hỏng, hỏng rồi lại phải thay."

(2) Bộ chuyển đổi xúc tác khí thải: là một phần của hệ thống khí thải trên xe. Có chức năng chuyển đổi khí thải độc hại thành những phân tử hóa học khác ít độc hại hơn trước khi nó thực sự rời khỏi hệ thống xả của chiếc xe.

Bạc Thận Ngôn á khẩu không thể trả lời.

Đúng là mở mang tầm mắt, người say rượu còn biết ý thức hơn người tỉnh.

Bạc Thận Ngôn kéo Nguyên Gia Dật ra khỏi ghế lái, cố gắng mặc áo khoác cho cậu, kéo khóa lên, nhét cậu lại vào ghế phó lái, cài dây an toàn cẩn thận rồi mới lên xe, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Cậu muốn nói cho tôi bí mật gì?"

Cậu chạy thẳng ra ngoài như vậy, chứng tỏ bí mật đó nằm bên ngoài.

Nguyên Gia Dật chớp chớp mắt, kéo dây an toàn để tạo thành khoảng trống, cong mông nhoài người về phía ghế sau, lấy ra một cuộn bản đồ.

"Ha..." Cậu mở bản đồ ra, dùng sức chọc vào một điểm, dáng vẻ mím môi hùng dũng oai vệ, đầy hiên ngang, "Đi, đi đến chỗ này."

Bạc Thận Ngôn tò mó ngó lại gần.

Hay lắm, bản đồ cả thế giới, có cho tiền hắn cũng chẳng mò được đó là đâu.

"Đi chỗ nào?"

Ngu ngốc hơn cả người say rượu chính là việc nghe theo lời người say rượu nói.

"Ra khỏi cửa, rẽ phải." Nguyên Gia Dật vỗ vỗ vào tấm kính chắn gió trước mặt, quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn kẻ ngu ngốc là Bạc Thận Ngôn, đột nhiên giơ tay lên đập vào lưng hắn, "Nhìn tôi làm gì, ngồi thẳng người lên! Lái xe!"

Bạc Thận Ngôn không còn cách nào khác, đạp ga lái xe ra khỏi sân.

Theo lời chỉ dẫn của Nguyên Gia Dật, sau khoảng mười phút lái xe thì cuối cùng Bạc Thận Ngôn cũng dừng trước một cánh cửa vô cùng lớn.

"Đến rồi."

Hắn đẩy đẩy vai Nguyên Gia Dật.

Người ngồi bên ghế phó lái "ưm" một tiếng, không thấy nhúc nhích.

Sau một lúc lâu mới khẽ thở dài.

Các đốt ngón tay lạnh lẽo của Nguyên Gia Dật nhẹ trượt xuống bên cạnh hông, không cẩn thận chạm vào mu bàn tay Bạc Thận Ngôn.

Bạc Thận Ngôn cúi đầu nhìn, do dự một lát rồi cuộn bàn tay của cậu vào lòng bàn tay mình, chậm rãi xoa, muốn giúp cậu sưởi ấm.

Bây giờ mới tờ mờ sáng, nơi hoang vu này trông vô cùng đáng sợ.

Có lẽ lúc chạy ra ngoài bị nhiễm gió lạnh, Nguyên Gia Dật khó chịu ho khan vài tiếng, rút bàn tay đang được Bạc Thận Ngôn nắm lấy kia, chỉ vào hướng cửa lớn.

"Bạc tiên sinh, anh nhìn xem, đó là bia mộ của tôi."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play