*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sự thú nhận không hề che giấu nào của đứa cháu dâu khiến Tần Nguyệt Nga phải ngạc nhiên, lại cười rộ lên, "Phải phải phải, là chuyện tình cảm của hai đứa, mới vừa kết hôn xong, bình thường, bình thương."

Giúp người bệnh ấn đầu thì có liên quan gì đến chuyện tình cảm?

Tuy Nguyên Gia Dật cảm thấy kỳ quái nhưng dù sao là lời bà nội nói, nên cậu cũng cười cười gật đầu theo.

"Đi ăn cơm." Mặt Bạc Thận Ngôn đỏ lên, ném khăn giấy vào trong thùng rác, đi tới đẩy eo Nguyên Gia Dật cùng đi vào phòng ăn, cúi đầu nói nhỏ vào tai hắn, "Bà nội nghĩ rằng tối qua cậu mệt vì...cho rằng chúng ta...ừm...Ngủ."

"Hả? Trời ơi!" Nguyên Gia Dật kinh ngạc nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, cánh môi vô tình cọ vào vành tai của Bạc Thận Ngôn, mặt lập tức đỏ bừng bối rối, giọng nói cũng ngày càng nhỏ, "Chúng ta có cần giải thích một chút không? Như vậy có ảnh hưởng gì tới chuyện của Bạc tiên sinh không?"

Bạc Thận Ngôn nhìn dáng vẻ muốn phủi sạch mọi chuyện của cậu, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, cũng không định giải thích, muốn xem mặt cậu đỏ đến thế nào, cho nên giả vờ không nghe thấy lời Nguyên Gia Dật nói, kéo ghế ra ngồi, "Bà nội, có muốn Lan Lan ngồi cạnh bà không ạ?"

Tần Nguyệt Nga kéo tay Nguyên Gia Dật, gật đầu, "Dì Tống, mau dọn canh cá chạch ra cho Lan Lan đi."

Nói xong lại mỉm cười, "Đặt ở chỗ của Lan Lan với Ngôn Ngôn này, hai đứa nó đều phải uống."

Nguyên Gia Dật, "....."

Bạc Thận Ngôn, "....."

Nguyên Gia Dật đang định lấy đũa thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cậu dựng thẳng lưng nhìn về phía Bạc Thận Ngôn, nghiêng người nói vào tai hắn, "Bạc tiên sinh, tôi sợ là tin từ bệnh viện."

Tai của hai người đã già không còn thính như trước, cho nên không nghe được tiếng điện thoại rung, chỉ mải lấy đũa, gắp miếng cá chạch vào trong bát Nguyên Gia Dật.

"A! Đúng rồi." Bạc Thận Ngôn giúp Nguyên Gia Dật lấy sợi lông mi dính trên gò má, giống như tốt bụng mở miệng nhắc, "Không phải hôm qua em nói, sáng nay phải gọi điện cho người đại diện hay sao?"

"Có việc bận sao? Tần Nguyệt Nga liếc nhìn Nguyên Gia Dật, "Lan Lan, cháu nghĩ cách nói với người đó đi, mấy ngày nay là ngày nghỉ, sao có thể làm việc được?"

Vừa dứt lời lại quay qua trừng Bạc Thận Ngôn, "Sao cháu không để Lan Lan về công ty mình làm việc hả? Sao lại để cho thằng bé chạy lịch trình mệt như vậy?"

Bạc Thận Ngôn nuốt miếng cơm trong miệng, không thể biện hộ, im lặng nghe lời bà nội chỉ bảo, chọc chọc eo Nguyên Gia Dật, ý bảo cậu nhân cơ hội này đi nghe điện thoại.

Sau khi quay lại, vẻ mặt Nguyên Gia Dật càng thêm tái nhợt đáng thương, biểu cảm mất hồn, cậu ngây người ngồi xuống ghế, nụ cười trên môi cũng cứng ngắc.

"Lan Lan, sao không ăn đi? Không hợp khẩu vị à?"

Tần Nguyệt Nga thấy tâm trạng cậu không tốt, thật cẩn thận liếc mắt nhìn Bạc Thận Ngôn, dùng ánh mắt để hỏi chuyện.

"Không phải đâu bà nội, đồ ăn ngon lắm, cháu...thích lắm." Khóe mắt Nguyên Gia Dật hơi đỏ lên, bàn tay cầm đũa cũng run run, cố gắng giả vờ bình tĩnh nhìn Tần Nguyệt Nga nở nụ cười, "Bà nội, bà cũng ăn đi ạ, để tí nữa đồ ăn nguội rồi không tốt cho dạ dày đâu."

Bạc Thận Ngôn nhìn tay cậu, duỗi hai ngón tay lấy điện thoại trong túi, đầu ngón tay nhanh chóng gõ gõ rồi đặt điện thoại vào tay Nguyên Gia Dật.

[Xảy ra chuyện gì?]

Hàng năm Nguyên Gia Dật đều phải cầm kéo khâu vết thương cho bệnh nhân, cho nên tay trái khá linh hoạt, dùng cơ thể chắn tầm mắt của ông bà nội, bắt đầu bấm vào màn hình điện thoại.

[Thật ngại quá Bạc tiên sinh, anh có thể cho tôi mượn tiền được không, cần ba mươi vạn, tôi sẽ trả lại cho anh.]

Cậu lo lắng chờ đợi câu trả lời của Bạc Thận Ngôn, ngón tay đang cầm đũa siết chặt đến trắng bệch.

Bạc Thận Ngôn im lặng một lúc, giống như đang kiềm chế điều gì, cầm điện thoại trên bàn cúi đầu bấm bấm vài cái.

Nguyên Gia Dật nhìn phản ứng của hắn, đã biết được câu trả lời, ánh mắt đầy cảm kích, cũng lấy điện thoại ra chuyển khoản cho bên bệnh viện.

Thật ra cậu biết rõ, đó không phải tiền trị liệu mà bệnh viện muốn, từ đầu đến cuối đều là lệnh của Thịnh Giang Hà, ông ta bảo mấy người ở bệnh viện đòi tiền của cậu.

Thịnh gia không từ thủ đoạn nào để ép khô cậu trong chuyện tiền bạc này.

Cũng không lãng phí bất cứ cơ hội nào để làm khó dễ cậu.

Thế nhưng Nguyên Diểu đang trong tay người nhà Thịnh gia, cậu không có cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ.

Nếu cậu kể tất cả việc làm ghê tởm này của Thịnh gia cho Bạc Thận Ngôn biết, chưa nói đến việc hắn có chịu buông bỏ tình cảm chân thành với Thịnh Lan rồi đi tin cậu hay không, mà chỉ cần dựa vào bản tính vô cùng ác độc của Thịnh Lan, sau khi y biết chuyện này tới tai Bạc Thận Ngôn, sẽ tới bệnh viện rút toàn bộ thiết bị điều trị của Nguyên Diểu, coi như trừng phạt cậu.

Mà cái "nguồn" máu nhỏ bé không đáng kể như cậu, đối với Thịnh gia mà nói chỉ là kiểu tiện thì dùng, chứ có thiếu cậu thì cũng chẳng sao.

Cho nên cậu không dám đnáh cược.

"Ăn tiếp đi."

Bạc Thận Ngôn cất điện thoại, cầm đũa lên nói một câu, vẻ mặt đã không còn thoải mái như trước.

Đương nhiên Tần Nguyệt Nga nhận ra bầu không khí giữa hai người đã thay đổi, cùng Bạc Linh nhìn nhau một cái, lại cười nói, "Lan Lan, lát nữa ăn cơm xong, cháu cùng bà nội đến vườn hoa đi dạo nhé."

"Vâng bà nội." Nguyên Gia Dật làm dịu bầu không khí, má lúm đồng tiền không cầm lòng được lộ ra, "Bà nên mặc ấm trước đã ạ, bên ngoài trời lạnh lắm."

Công việc ở công ty rất phức tạp, Bạc Thận Ngôn không thể ở bên chơi với ông bà cả ngày, vừa ăn cơm xong đã vội vàng lái xe rời đi, để lại Nguyên Gia Dật còn đang nói chuyện vui vẻ với Tần Nguyệt Nga.

Có thể nói Bạc Linh chăm lo cho Tần Nguyệt Nga tỉ mỉ từng chút một, nghe bà nói muốn ra vườn hoa phơi nắng thì lập tức dặn dò mấy người hầu nam dọn sẵn ghế nằm bằng gỗ lim ra ngoài, trà nóng cũng pha sẵn đặt bên cạnh.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Tần Nguyệt Nga ngỏ ý muốn đi dạo xung quanh, tiện thể đưa Nguyên Gia Dật đến xem luống rau màu hè do bà tự tay trồng.

"Tình cảm của ông và bà thật khiến mọi người ngưỡng mộ."

Nguyên Gia Dật đỡ cánh tay của Tần Nguyệt Nga, chân dài chịu khó bước mấy bước thật nhỏ, nói ra suy nghĩ ở trong lòng mình.

Tần Nguyệt Nga vỗ vỗ tay cậu, khuôn mặt mang theo nụ cười gật gật đầu.

"Ông của cháu đấy, hồi còn trẻ cũng dính người ghê gớm, chẳng giống mấy người ở thời đại đó chút nào, mà tới bây giờ vẫn vậy, phải gọi là "không biết ngại" là gì, ha ha..."

Nguyên Gia Dật cười cong mắt.

"Bà nội muốn gặp Lan Lan nhiều năm rồi, nhưng cháu vẫn luôn vậy." Tần Nguyệt Nga kéo chủ đề nói chuyện lại, nắm lấy tay Nguyên Gia Dật, vẻ mặt yêu thương nhìn cậu, "Vẫn luôn bận rộn ngược xuôi đóng phim, ca hát...khụ khụ khụ...."

Sân vườn nằm ở giữa, xung quanh xây tường rất cao nhưng gió lạnh vẫn lùa vào sân, cơ thể Tần Nguyệt Nga không tốt, khi gió thổi thì thường ho khan.

Nguyên Gia Dật rũ mắt yên lặng nghe bà trách cứ mấy lời, thấy bà ho thì vội vàng đưa tay giúp bà chỉnh lại áo khoác, nhìn xung quanh thì thấy cái chăn bông đang vắt trên ghế cách đây khá xa, trong tay cũng không có khăn mềm chắn gió, cậu liền cởi áo khoác của mình ra khoác lên người bà, "Bà ơi, bà mặc cái này vào trước đi ạ, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất."

"Lan Lan vẫn ngoan như ngày nào." Tần Nguyệt Nga được nuông chiều cả đời rồi, từ trước đến nay chưa từng suy xét xem người chăm sóc cho bà có thể bị lạnh hay không, chỉ nghe theo đút tay vào tay áo khoác to đùng của Nguyên Gia Dật, tiếp tục nói, "Diễn nhiều như vậy có mệt không, sao cứ phải vất vả vậy, Bạc gia chúng ta có nuôi thêm một đứa cháu thì vẫn rất dư dả."

Nguyên Gia Dật mím môi, cười đến xấu hổ, "Bà nội, cháu cũng muốn có sự nghiệp riêng của mình mà, với lại mấy năm qua, cháu đóng phim cũng để cho bà xem, cháu không thể ở bên bà nội báo hiếu đầy đủ, nên chỉ có thể thông qua cách đó để bà nhìn thấy cháu."

Tần Nguyệt Nga bị lời nói khéo léo ngoan ngoãn của hắn chọc cười đến không thấy mắt, trước khi đi ngủ vẫn dặn dò dì Tống hầm cho Nguyên Gia Dật một nồi thịt dê với đương quy câu kỷ (1), nhiều đến mức khiến Nguyên Gia Dật chỉ nghe thấy tên canh thôi đã muốn chảy máu mũi (2).

"Lan Lan nhà ta thật đa tài đa nghệ, biết ca hát nhảy múa, còn biết mát xa nữa." Tần Nguyệt Nga nằm ở trên giường, hơi hé mắt nhìn Nguyên Gia Dật đang giúp bà xoa bóp cẳng chân, "Phải bóp chân cho một bà già như bà mà không chê bôi...."

"Bóp chân cho bà nội là việc cháu nên làm mà, bà nói vậy làm cháu buồn đấy ạ."

Nói rồi cậu còn giả vờ bĩu môi, dáng vẻ đáng thương nhìn bà.

Cậu lớn lên vốn đã xinh đẹp, còn cố tình làm vẻ mặt đáng yêu, không cần tốn nhiều công sức cũng dễ dàng đạt được hiệu quả mình muốn.

Tần Nguyệt Nga lại vui vẻ nở nụ cười, "Năm đó chuyện đính hôn này được quyết định...thật sự là do Bạc gia chúng ta có phúc, để cháu trai của bà cưới được một bảo bối như cháu."

Hàng lông mi dày của Nguyên Gia Dật hơi run lên, không trả lời, chỉ chăm chú vào lực của đôi tay, từng chút từng chút một.

Chờ đến khi bà dần ngủ quên mất, cậu mới khẽ khàng rời khỏi phòng, hắng giọng vài tiếng nhỏ, muốn bớt cảm giác khó chịu ở cổ họng.

"Cảm lạnh sao?"

Giọng của Bạc Thận Ngôn xuất hiện phía sau lưng.

Nguyên Gia Dật sợ tới mức lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, vội vàng quay đầu lại nhìn hắn nhưng không trả lời câu hỏi kia, "Bạc tiên sinh, anh về rồi, muốn tôi đến phòng bếp nấu chút gì cho anh ăn không, bởi vì từ giờ tới bữa cơm chiều còn...."

"Cậu muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Đối với Bạc Thận Ngôn mà nói thì ba mươi vạn không phải con số lớn, nhưng với người tằn tiện như Nguyên Gia Dật mà nói thì đó lại là một số tiền lớn, làm cho người khác phải tò mò cậu dùng số tiền đó làm gì.

"Tôi sẽ trả tiền cho anh sau, cảm ơn anh, nếu không có chuyện gì khác thì tôi...."

Cổ họng của Nguyên Gia Dật khô khốc, muốn vào bếp uống cốc nước, nhưng chưa bước được vài bước thì lại nghe thấy Bạc Thận Ngôn cười lạnh một tiếng.

"Cậu lấy tiền ở đâu trả? Tiếp tục viết hộ SCI(3) sao?"

Hôm đó ở trong phòng ngủ của Nguyên Gia Dật, hắn vô tình nhìn thấy mấy tệp tin trên màn hình máy tính đặt ở bàn, tuy không lịch sự khi làm vậy nhưng do sự tò mò với những hành động kỳ lạ của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn vẫn hiếu kỳ mở ra xem, thấy các văn bản bên trong người ký tên không phải Nguyên Gia Dật.

Nghĩ đến kinh phí và vốn đầu tư cần có cho các luận văn ở trình độ này, hoàn toàn vượt ngoài khả năng chi trả của Nguyên Gia Dật, nếu sau lưng không có người hỗ trợ thì cậu rất khó để hoàn thành.

Mà việc làm hộ mấy cái này không chỉ mệt mỏi về tinh thần, còn vi phạm luật nữa.

Nguyên Gia Dật đột nhiên quay đầu nhìn hắn.

- -----------------------------------------

(1): Đương quy câu kỷ: các vị thuốc Đông y

(2): Theo mình biết thì việc ăn đồ bổ quá nhiều có thể dẫn đến việc chảy máu mũi

(3): SCI: (Science Citation Index) là một Danh mục Trích dẫn Khoa học. Tạp chí SCI là tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play