"Lén ăn vụng cái gì ở trong phòng vậy?"
Giọng điệu của Bạc Thận Ngôn mang theo ý cười, trong lòng muốn đùa cậu một chút.
"Bạc tiên sinh...Xin lỗi." Nguyên Gia Dật thấy hắn không lấy quả bóng đồ chơi, cậu hơi nhíu mày cúi đầu, giọng nói cũng run rẩy, "Hôm nay tôi ra ngoài mua bốn cái bánh trứng, nhưng không đưa mời anh ăn..."
Bất cứ khi nào muốn trêu cậu một chút, đều phải mất hứng dừng lại.
Bởi vì phản ứng của cậu quá mức khác lạ.
Bạc Thận Ngôn tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái.
Nguyên Gia Dật cúi đầu thật thấp, lén nhìn cái bóng của Bạc Thận Ngôn trên mặt sàn, đầu ngón tay dần lạnh.
Sự im lặng đáng sợ này luôn làm cậu nhớ tới khoảng thời gian không thể thấy ánh mặt trời kia.
Khi đó cậu cũng đói như hôm nay vậy, mua một cái bánh trứng bị vỡ đang được giảm giá, tan học về nhà định giấu dưới bàn rồi lén ăn, thế nhưng vẫn bị Nguyên Diểu phát hiện, cho cậu cả chục cái tát, tới tận lúc mặt cậu sưng vù không thấy mắt đâu, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu thì Nguyên Diểu mới tỉnh táo lại, ôm cậu ngồi dưới đất khóc.
Nhưng cậu chưa từng oán hận Nguyên Diểu.
Bà ấy cho cậu sinh mệnh, cũng giống những người mẹ khác yêu thương đứa trẻ như cậu thật nhiều.
Cho nên cậu không trách bà.
Nguyên Gia Dật cũng yêu thương mẹ mình, bà là động lực để cậu kiếm tiền mỗi ngày, tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Thịnh gia, chỉ cầu mong ngày nào đó cơ thể Thịnh Lan khỏe mạnh hoàn toàn, Thịnh Giang Hà sẽ tha cho mẹ con cậu, cậu sẽ mang theo Nguyên Diểu đã khỏi bệnh rời khỏi thành phố này, mua một căn nhà nào đó ở thành phố cũ phía Nam, một vườn hoa nhỏ, nuôi thêm một chú cún, sống như vậy cả đời.
"Nguyên Gia Dật?"
Bạc Thận Ngôn duỗi tay chạm vào vai cậu, lo lắng nhìn vẻ mặt cậu trống rỗng như mất hồn vậy.
Nguyên Gia Dật bị hắn chạm vào thì giật mình hoàn hồn, trái tim đập thình thịch như đánh trống, sợ hãi híp mắt lại, chờ đợi có thể bị hắn tát.
"Cậu làm sao vậy?"
Bạc Thận Ngôn nắm lấy cánh tay cậu, nhẹ nhàng lay lay.
Nguyên Gia Dật rùng mình một cái, không dám tránh, như thể sắp khóc, "Tôi không ăn vụng nữa đâu."
Mùi thuốc nhuộm tóc của Nguyên Gia Dật phảng phất quanh hơi thở của Bạc Thận Ngôn, mặc dù lúc này mùi nhuộm đã phai đi nhiều nhưng ngửi được mùi đó vẫn khiến hắn nhíu mày.
Tuy Bạc Thận Ngôn vẫn còn ngạc nhiên vì câu trả lời kia, nhưng chuyện quan trọng trước mắt là nhanh chóng tẩy sạch mùi thuốc nhuộm trên đầu cậu, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu, huống hồ mấy ngày nữa về nhà chính, phải tiếp xúc gần với người có sức khỏe yếu như bà nội.
"Cậu không cần lén ăn, muốn ăn cái gì thì cứ ăn đi." Hai tay Bạc Thận Ngôn túm vai Nguyên Gia Dật, giọng nói ôn hòa, "Bây giờ...Cứ tắm rửa trước được không? Đợi cậu tắm xong tôi sẽ nói với cậu vài chuyện về bà nội."
Nguyên Gia Dật nuốt nước miếng, bị sự dịu dàng của hắn làm cho cảm động, cậu nín thở, dùng hết can đảm ngẩng đầu nhìn hắn, xác nhận rằng Bạc Thận Ngôn không nói dối cậu mới yên tâm, thoải mái gật mạnh đầu.
Bạc Thận Ngôn nhìn đôi dép lê cậu đi trong phòng, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng tò mò với quá khứ của cậu.
Tại sao cậu lại dễ sợ hãi như vậy, tại sao luôn chấp nhận mọi chuyện.
Một người con trai mà chẳng có tí chí khí và bản lĩnh nào, ngoài việc chỉ biết nhằm vào túi tiền của hắn, những việc còn lại giống như không liên quan đến cậu.
Bạc Thận Ngôn không hề khách khí đi theo Nguyên Gia Dật vào phòng, ngồi xuống ghế ở bàn làm việc, công khai nhìn Nguyên Gia Dật đi vào phòng tắm.
"Bạc tiên sinh..."
Qua một lúc lâu, hắn nghe thấy tiếng Nguyên Gia Dật ở trong phòng tắm than thở cái gì đó, Bạc Thận Ngôn đứng dậy muốn vào xem thì lại nghe cậu gọi hắn, vội vàng đi theo tiếng gọi.
"Tôi đây, có chuyện gì?"
"Bạc tiên sinh, hôm nay tôi có mua xà phòng và dầu gội, nhưng để quên trong túi đồ trên bàn, anh có thể giúp tôi lấy được không?"
Nguyên Gia Dật biết Bạc Thận Ngôn đang ở bên ngoài, cậu đã cởi hết đồ nên không tiện ra lấy, liền đánh bạo xin nhờ Bạc Thận Ngôn giúp đỡ.
"À được, đến ngay đây."
Bạc Thận Ngôn ước gì Nguyên Gia Dật nói với hắn nhiều hơn, để cho tâm trạng của cậu không còn thấp thỏm đáng thương như ban nãy.
Bạc Thận Ngôn xoay người đi về phía bàn làm việc, mở nút buộc của túi đồ, bắt đầu tìm kiếm bên trong.
Phải mất một lúc hắn mới lấy được chai dầu gội, ánh mắt dừng lại trên nhãn chai.
Dầu gội sạch đầu dành cho nam?
Cái gì thế này?
"Cậu mua phải đồ giả à?"
Bạc Thận Ngôn sợ thứ dầu gội này sẽ khiến mái tóc đáng ngưỡng mộ kia bay sạch, cầm cái chai đi về phía phòng tắm, mở miệng hỏi.
Không đâu Bạc tiên sinh, tôi vẫn luôn dùng cái này mà."
Nguyên Gia Dật thò một tay ra lấy dầu gội, hơi nước mờ mịt cũng theo khe cửa bay ra.
Mấy ngón tay thon dài bắt đầu xuất hiện các nếp nhăn do ngâm nước, trông hệt như làn da của mèo nhỏ mới sinh vậy, Bạc Thận Ngôn nhịn cười nhét xà phòng và dầu gội vào tay cậu, "Cầm chắc, hai cái đấy."
Nguyên Gia Dật ở bên trong quay qua quay lại một lúc lâu mới mặc áo ngủ chậm rãi đi ra, khuôn mặt với hai bên má trắng trẻo càng khiến cậu trông nhỏ tuổi hơn.
Đột nhiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy hối hận khi theo cậu vào đây.
Trên đầu người con trai quấn chiếc khăn màu lam đã bị giặt đến nhạt màu, bước ra khỏi phòng tắm, đụng phải ánh mắt phức tạp của Bạc Thận Ngôn, đầu tiên là giật mình ngây ra, sau đó ngượng ngùng gãi tai, "Bạc tiên sinh, mời anh ngồi, trong phòng hơi bừa...mong anh đừng để ý."
"Ừ." Bạc Thận Ngôn vui vẻ tiếp nhận lời nói vụng về của Nguyên Gia Dật, hắn ngồi lại trước bàn làm việc, dời ánh mắt đang lén nhìn xương quai xanh của Nguyên Gia Dật ra chỗ khác, "Tôi sẽ nói vài thói quen của bà nội cho cậu, đến lúc đó cậu có thể nói chuyện để bà vui hơn."
"Vâng, Bạc tiên sinh."
Nguyên Gia Dật cắn môi đi đến bên cạnh Bạc Thận Ngôn, vươn tay lấy cuốn sổ nhỏ trên bàn, mở nắp bút, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cạnh giường chờ ghi chép.
Những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ nhanh chóng tạo thành một lớp tuyết mỏng, khi cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua thì lại bay đi hết.
Bạc Thận Ngôn không biết vì sao mình lại giảm tốc độ nói xuống chậm như vậy, rõ ràng có thể dùng vài ba câu là nói xong, nhưng phải chờ đến khi mái tóc của Nguyên Gia Dật gần như khô hẳn mới giả vờ buồn ngủ rồi rời đi.
Hắn cầm quả bóng đồ chơi của Gạo Nếp, chưa đi qua cửa phòng đã nghe thấy tiếng gọi hắn từ phía sau, "Bạc tiên sinh, cái này..."
"Cái gì?"
Nghe được giọng nói của Nguyên Gia Dật, Bạc Thận Ngôn lập tức quay đầu, hào hứng hỏi lại.
"Đây là quần bông hôm nay tôi mua được trên đường." Nguyên Gia Dật có phần ngại ngùng, trong tay cầm một cái quần bông dày, ngón tay cái cọ cọ lên ngón tay trỏ, "Tôi mua cả cho anh nữa, thời tiết ngày càng lạnh, phải bảo vệ cơ thể thật tốt."
Nguyên Gia Dật thấy ánh mắt Bạc Thận Ngôn không có sự ghét bỏ cho nên mới bạo gan, tiến thêm một bước, ánh mắt tha thiết hy vọng hắn nhận lấy.
"Cho tôi?"
Bạc Thận Ngôn hơi nhướng mày, nhận lấy cái quần, vô tình nhìn được giá của nó, 488?
Chỉ có cậu mới có thể bỏ tiền mua mấy thứ rẻ bèo này, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của cậu, không nhận thì không được hay lắm.
Bạc Thận Ngôn nghiêng đầu nhìn thấy trên giường Nguyên Gia Dật đặt một cái khá giống, hắn đi tới gần rồi cầm cái lên, "Tôi muốn cái này."
Nguyên Gia Dật có phần luống cuống, vội vàng đi theo bước chân của hắn ngăn lại, "Không được đâu Bạc tiên sinh, cái này không được."
"Chẳng lẽ cái này của cậu tốt hơn tôi sao? Tôi sẽ lấy cái này."
Bạc Thận Ngôn lại muốn đùa cậu một chút, nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của Nguyên Gia Dật thì đột nhiên cảm thấy tò mò về giá của cái quần àny.
Chẳng lẽ cái này tốt hơn của hắn thật?
Hắn lật xem nhãn cái quần, lồng ngực như bị nghẹn lại nhìn về phía Nguyên Gia Dật.
"Tại sao cậu lại mua cái 68 tệ?"
Còn chưa bằng số tiền lẻ của cái quần mà cậu đưa hắn.
Nguyên Gia Dật cúi đầu, gấp gọn chiếc khăn tắm trong tay, không dám nhìn thẳng vào Bạc Thận Ngôn, khó khăn mở miệng, "Tôi...tôi đã quen mặc cái nhãn hiệu này rồi, thoải mái lắm."
Bạc Thận Ngôn không vạch trần lời nói dối vụng về của Nguyên Gia Dật, bỏ cái quần mỏng kia xuống, cầm lấy của mình rồi xoay người đi ra ngoài.
*****************************
Nguyên Gia Dật cô đơn đã lâu, đến khi lên phía Bắc mới bắt đầu có bạn, cho nên cậu cảm thấy đông chí ở thành phố Bắc nhộn nhịp hơn một chút.
Hôm nay cửa hàng bán sủi cảo ven đường chật ních người, bên ngoài trời tràn ngập tiếng pháo.
Nguyên Gia Dật dựa vào cửa kinh xe ô tô, không chớp mắt nhìn khung cảnh bên ngoài, cho tới tận khi Bạc Thận Ngôn đánh xe vào một cái ngõ nhỏ, dừng trước cửa của một tứ hợp viện*.
*Tứ hợp viện: kiểu nhà truyền thống Trung Quốc được xây theo hình thức khép kín 4 hướng và đăng đối giành cho một đại gia đình.
"Tới nơi rồi."
Bạc Thận Ngôn rất muốn xoa mái tóc hơi xù lên của Nguyên Gia Dật nhưng phải kiềm chế lại, vươn tay xuống ghế sau lấy món quà đã chuẩn bị sẵn để lát nữa Nguyên Gia Dật tặng cho ông bà, mở cửa xuống xe.
"Nguy rồi! Nhẫn."
Bạc Thận Ngôn sờ vào trong túi, nhỏ giọng nói.
Vốn dĩ trên người hắn không có nhẫn, chỉ theo bản năng lần mò một chút mà thôi.
"Nhẫn?" Nguyên Gia Dật không nghe rõ lời hắn nói, nhưng thấy vẻ mặt bối rối của hắn thì vội vàng thò tay tìm trong túi áo, đầu ngón tay với vết chai nhỏ kẹp một chiếc nhẫn trơn dành cho nam, lọt vào tầm mắt của Bạc Thận Ngôn, "Bạc tiên sinh, anh đang tìm cái này sao?"
Một tay Nguyên Gia Dật cầm nhẫn, một tay xách túi quà, gò má thường xuyên tái nhợt nay lại có chút đáng yêu.
"Sao cậu biết?" Bạc Thận Ngôn nhận chiếc nhận, nhìn cậu đầy kỳ lạ.
"Tôi nghĩ bà nội sẽ muốn nhìn thấy nó lắm, cho nên mang theo."
Nguyên Gia Dật ngại ngùng, chưa quen lắm với việc phải vén mái tóc dài trên trán, mỉm cười.
Bạc Thận Ngôn không giúp Nguyên Gia Dật cầm túi quà khá nặng kia, ngược lại vươn tay sờ bên eo của cậu.
"Bạc tiên sinh?"
Nguyên Gia Dật giật nảy người vì bị chạm vào, vội vàng lùi về sau vài bước, hoảng sợ nhìn hắn.
"Tôi muốn lấy cả nhẫn của cậu nữa." Bạc Thận Ngôn bị cậu nhìn như thể hắn là một tên lưu manh, tức giận giải thích, dường như nói xong vẫn chưa hết giận nên nói thêm, "Cậu tưởng tôi thích cậu cho nên mới cố tình động chạm cậu sao?"
Từ trước tới nay Nguyên Gia Dật luôn bàng quan với mấy câu nói như vậy, cậu vẫn nhỏ nhẹ trước câu nói của hắn, ngoan ngoan nghiêng phần hông trái, "Ở trong túi bên này."
Bạc Thận Ngôn thuận lợi lấy chiếc nhẫn của Nguyên Gia Dật, thô lỗ kéo cánh tay của cậu, nhanh chóng đeo nó vào.
"Đi vào thôi."
"...Vâng."
Đáng lẽ Nguyên Gia Dật phải cảm thấy lạnh vì chiếc nhẫn kim loại chạm vào làn da ấm áp, thế nhưng cậu như chạm phải ngọn lửa cháy, vội vã rút tay về, tai cũng đỏ lên.