*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Nghe thấy trong giọng nói của Bạc Thận Ngôn tràn đầy sự khinh thường, Nguyên Gia Dật mím mím đôi môi khô khốc, nhắm mắt lại giống như thể đã hạ quyết tâm rồi lại mở ra, ngẩng đầu nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời.

"Nếu không đeo mắt kính, mỗi tháng thu thêm.....!năm vạn, để tóc dài, thêm năm vạn nữa"

"Được, được" Bạc Thận Ngôn kéo cổ áo choàng tắm dài đóng lại, tức giận cười nói "Tóm lại chỉ cần cho cậu tiền thì cái gì cậu cũng có thể làm đúng không?"

Nguyên Gia Dật bị những lời lẽ vũ nhục sắc bén này cứa vào làm trái tim cậu đau đớn, cậu khẽ thở dài, cong đôi mắt lên nhìn hắn, vẻ mặt dịu ngoan.

"Chỉ riêng mạng sống của tôi là không được thôi"

Bạc Thận Ngôn đá một chân vào túi mua hàng đựng đầy trái cây và rau quả bên cạnh Nguyên Gia Dật, những quả cam bên trong lộp bộp lăn ra ngoài, chó con và Gạo Nếp nhìn thấy vật thể hình tròn đang chuyển động nhanh thì cực kỳ phấn khích, chúng từ xa ầm ầm lao tới, vươn móng vuốt cào trên mặt đất đuổi theo chơi đùa với quả cam.

"Tôi đi nấu cơm đây, Bạc tiên sinh, ngài cứ nghỉ ngơi một lúc, bữa tối sẽ có nhanh thôi...." Nguyên Gia Dật khuỵu gối cúi nửa người về phía trước tiếc của mà nhặt lại mấy quả cam ôm vào trong lòng, rồi chống khuỷu lên chiếc ghế đẩu ở chỗ thay giày mà đứng lên, hơi ngẩng mặt lên nhìn Bạc Thận Ngôn cao hơn cậu nửa cái đầu.

"Ai muốn ăn cơm cậu nấu?" Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào nụ cười có phần đáng thương trên khuôn mặt Nguyên Gia Dật, môi mỏng khẽ mấp máy phun ra lời nói lạnh như băng.

Chó con đụng đầu vào kính cửa sổ sát đất, mông đặt ở dưới đất, đôi chân nho nhỏ ngắn ngủn xoay hai vòng tại chỗ, Gạo Nếp dừng lại ở phía trước, nó quay lại vỗ lên trán chó con.

Hai người dời ánh mắt khỏi chó mèo, lại lần nữa giao nhau.

Nguyên Gia Dật cúi đầu xuống, ôm túi thực phẩm đi về phía nhà bếp, giả vờ như không biết xấu hổ mà đứng thẳng người mở miệng nói "Không biết ngài thích ăn gì nên có mua một vài thứ, đồ ở siêu thị tuy đắt nhưng rất tươi, nếu Bạc tiên sinh ăn thấy thích thì về sau tôi sẽ đến siêu thị này mua...."

"Tôi nói không ăn, cậu không nghe thấy à!"

Trong lòng Bạc Thận Ngôn cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn vốn muốn quay người lại đấm vào bụng người thanh niên kia một cú, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu và bả vai gầy yếu của cậu, hắn lại nhịn xuống, dùng sức đá quả cam về phía Nguyên Gia Dật.

Cú đá của hắn khá chính xác, quả cam bay lên đập trúng vào đầu gối của Nguyên Gia Dật.

Từ trước đến nay những hành động diễn ra phía sau lưng luôn khiến cho người ta khó có thể phòng bị được, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ tới Bạc Thận Ngôn sẽ làm như vậy, lúc thân thể bị mất cân bằng ngã quỳ trên mặt đất, Nguyên Gia Dật có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.

".........."

Nhìn thấy tia áy náy lóe qua trong mắt Bạc Thận Ngôn, trong lòng Nguyên Gia Dật biết hắn không phải cố ý, tuy có hơi đau, nhưng cũng không nghiêm trọng, thế nên cậu bình tĩnh vuốt quần một cái rồi đứng dậy ôm túi thực phẩm đặt lên chạn bếp, cúi đầu mím môi im lặng xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Loại người như cậu, bị người ta xem thường là phải thôi.

Miếng băng cá nhân trên mặt người thanh niên giống như chiếm hết nửa khuôn mặt của cậu vậy, Bạc Thận Ngôn nhìn có chút không chịu được, oán giận trừng mắt liếc miếng băng cá nhân kia một cái rồi xoay người nổi giận đùng đùng đi lên lầu trở lại phòng ngủ,

Nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, động tác trên tay Nguyên Gia Dật dừng lại, ngay sau đó lại lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ.

Tiếp đó, trong nhà bếp mơ hồ truyền tới âm thanh nồi chảo chén dĩa va chạm vào bồn rửa chén, lọt vào trong tai Bạc Thận Ngôn, nhưng hắn lại không hề thấy ồn ào mà ngược lại dần cảm thấy buồn ngủ.

Hắn lười biếng dựa người nằm nghiêng trên chiếc ghế sopha to rộng trong phòng ngủ mà ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa đầy rụt rè nhút nhát, Bạc Thận Ngôn mới cau mày tỉnh lại.

Hắn vậy mà lại ngủ thiếp đi?

Nhiều năm nay hắn luôn bị chứng khó ngủ, dù tối nào hắn cũng lên giường đi ngủ rất sớm, nhưng cứ phải nhìn chằm chằm lên trần nhà suốt mấy tiếng đồng hồ mới bắt đầu mơ hồ cảm thấy có chút buồn ngủ, vậy mà hôm nay vì sao khi nằm trên chiếc ghế sopha mà đem so với giường ngủ thì chẳng hề thoải mái tí nào này, hắn lại ngủ quên mất mất mà chính bản thân cũng không nhận ra?

"Bạc tiên sinh, ít nhiều gì anh cũng hãy ăn một chút đi" Thanh âm của Nguyên Gia Dật tràn ngập mệt mỏi, có thể nghe rõ được trong giọng nói của cậu có chút khàn khàn, nhưng vẫn giữ sự được lễ phép "Nếu anh không muốn ăn cơm tôi nấu thì uống một chút sữa bò cũng được"

Cánh cửa trước mắt đột nhiên được mở ra, mang theo luồng gió khiến phần tóc mai trên trán Nguyên Gia Dật khẽ lay động.

Cậu có chút hoảng sợ, ngơ ngác lùi về phía sau hai bước, thắt lưng đụng phải lan can cầu thang ở phía sau, phát ra tiếng động khá mạnh.

Nhìn thấy người mở cửa, cậu lập tức nở nụ cười ôn hòa ngoan ngoãn trên môi "Bạc tiên sinh, uống sữa bò với ăn chút bánh mì rồi hãy nghỉ ngơi nhé"

Lúc nấu ăn, cậu đã đi thay bộ đồ ngủ bằng nhung màu xám rẻ tiền, lúc trước không nhìn kỹ, bây giờ đứng ở trước mặt, Bạc Thận Ngôn mới phát hiện ra ống quần của cậu có hơi ngắn, bị xắn lên trên một chút, chân cậu mang đôi tất rất dài màu trắng và đi đôi dép lê bằng nhung che mu bàn chân, tuy có hơi cũ nhưng trông rất sạch sẽ, đôi tất kéo dài vào bên trong ống quần, không để lộ ra một chút da thịt nào.

Trông cực kỳ quê mùa.

Nghèo nàn đến không thể chịu nổi.

Dường như nhận ra ánh mắt của Bạc Thận Ngôn đang đánh giá trang phục của mình, hai lỗ tai Nguyên Gia Dật đỏ bừng lên, bối rối rụt mũi bàn chân lại, lại một lần nữa nâng khay thức ăn trên tay lên để thu hút sự ý của Bạc Thận Ngôn "Bạc tiên sinh"

Cậu không đeo mắt kính.

Có lẽ do thị lực của cậu thật sự rất kém, hai người ở khoảng cách gần như vậy mà cậu thỉnh thoảng lại phải nheo mắt lại, nét cười trên mặt không hề giảm bớt, khiến cho người ta cảm thấy nếu như không nói gì thì cậu sẽ cứ đứng mãi như vậy.

Bạc Thận Ngôn thả lòng tâm trạng một chút.

Nếu như cậu ta thật sự không quen, thì đeo mắt kính lại sẽ như thế nào, không để tóc dài sẽ như thế nào.

Nguyên Gia Dật nhận ra được sự thay đổi trong ánh mắt của Bạc Thận Ngôn, cậu cũng hiểu rằng có thể hắn đang xuyên qua mình để nhìn Thịnh Lan, nếu không ánh mắt của hắn thâm tình như vậy, cậu làm sao xứng đáng nhận được chứ.

Có điều, dù sao thì cũng chẳng ai muốn suốt ngày bị người ta mắng chửi, thế nên để cuộc sống sau này có thể được sống thoải mái hơn một chút, cậu đã học theo dáng vẻ của Thịnh Lan, ngượng ngùng lộ ra hàm răng trắng sứ, cố gắng nở nụ cười tự tin hơn "Ngài ăn chút gì nhé?"

Bạc Thận Ngôn nhìn ra được cậu đang bắt chước Thịnh Lan, lửa giận càng lớn hơn, vung tay ném khay đồ ăn trên tay Nguyên Gia Dật, nắm lấy cổ tay cậu "Ai cho cậu bắt chước em ấy?"

Sữa bò không nóng lắm, nhưng nó bị hất lên và đổ xuống xương cổ tay gầy guộc khiến Nguyên Gia Dật bị nóng phải thở gấp một tiếng, sợ hãi vẫn nhiều hơn đau đớn.

Cậu lo lắng chớp mi, đầu ngón tay lành lạnh đặt trên cổ tay Bạc Thận Ngôn muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn đồng thời cũng muốn xoa dịu cơn phẫn nộ của hắn.

"Bạc tiên sinh" Nguyên Gia Dật không biết bản thân phải làm sao bây giờ, vì e ngại mệnh lệnh của Thịnh Lan, cậu vừa muốn lấy lòng Bạc Thận Ngôn để dễ xin tiền vừa phải khiến cho hắn cảm thấy chán ghét mình, một lúc không thể làm đến hai việc, cậu chỉ có thể nói "Thật xin lỗi"

Băng dán trên ngón tay út của người thanh niên cọ vào mu bàn tay của Bạc Thận Ngôn, hắn rũ mắt nhìn xuống, miếng băng dán màu vàng nâu đã bị thấm ướt trong quá trình nấu ăn, lúc này còn dính thêm vệt sữa.

Theo cổ tay gầy guộc của Nguyên Gia Dật mà nhìn lại, tóc mái và chóp mũi của cậu cũng lấm tấm một vài giọt sữa, thoạt trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

"Tôi đã nói cậu không được lên lầu hai"

Bạc Thận Ngôn buông tay ra.

"Thật xin lỗi Bạc tiên sinh, tôi quên mất, lúc ngài mở cửa ra tôi mới nhớ" Nhìn thấy tâm trạng của Bạc Thận Ngôn có chút chuyển biến tốt đẹp, Nguyên Gia Dật vội vàng ngồi xổm xuống nhặt khay thức ăn, bánh mì và cốc sữa lên "Về sau nhất định sẽ không"

Bạc Thận Ngôn mặt không cảm xúc nhìn người thanh niên "Ừ" một tiếng rồi quay người trở về phòng ngủ.

Nguyên Gia Dật nhún vai, ấn mu bàn tay lạnh lẽo vào cổ tay nóng hổi của mình, vẻ mặt thoải mái đi xuống dưới lầu.

Cố ý lên lầu để chọc giận Bạc Thận Ngôn, coi như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.

Thỉnh thoảng phạm phải một vài lỗi sai khiến cho người ta thấy chán ghét nhưng lại không ảnh hưởng đến toàn cục, có vẻ cũng không khó lắm.

Phòng ngủ của Bạc Thận Ngôn liền kề với thư phòng, từ một cánh cửa khác trong phòng ngủ có thể đi vào thư phòng.

Hắn đứng ở trước kệ sách lật xem album ảnh của Thịnh Lan, nhưng trong đầu lại tràn ngập dáng vẻ tươi cười ôn hòa của người thanh niên.

Nhớ tới Nguyên Gia Dật, đầu ngón tay lưu lại mùi hương của bánh mì và sữa bò dường như đang dậy lên.

Bụng cũng thấy hơi đói.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ đêm rồi.

Một bác sĩ trẻ vừa mới tốt nghiệp như Nguyên Gia Dật hẳn vẫn còn đang là bác sĩ nội trú, ngày nào cũng phải tiếp nhiều lượt bệnh nhân và người nhà bệnh nhân tới lui chắc cũng mệt lắm rồi, hiếm có thời gian ở nhà nên nhất định cậu ta sẽ đi nghỉ rất sớm.

Nghĩ đến đây, Bạc Thận Ngôn mở cửa, bước chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Đèn chùm trong phòng khách quả nhiên đã tắt, toàn bộ lầu một đều tối đen, phòng tắm phía sau truyền đến tiếng nước chảy.

Hắn quay đầu nhìn lại, cửa phòng đóng, chỉ có một tia ánh sáng yếu ớt lọt qua khe dưới cánh cửa.

Bạc Thận Ngôn bước đến, đưa tay xoay nhẹ nắm cửa.

Người bên trong đang ngồi xổm trên mặt đất, đặt chiếc điện thoại trên cao một chút để xem video, nghe thấy tiếng mở cửa thì giật mình hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn.

Khi thấy đó là hắn, cậu liền cười rộ lên "Bạc tiên sinh?"

Bạc Thận Ngôn cúi đầu nhìn cậu.

Người thanh niên đã thay áo hoodie màu trắng, cậu ngồi xổm trên mặt đất với một cái chậu lớn màu tím hồng, đang thở hổn hển mà vò quần áo.

(Jian: giống tui ghê, giặt đồ là phải vừa giặt coi điện thoại mới có hứng giặt =)))

"Cậu đang làm cái gì đấy?" Bạc Thận Ngôn nghiêng đầu nhìn vào cái máy giặt ở góc tường, chỉ vào nó "Sao không dùng cái kia?"

"Không cần đâu, cảm ơn Bạc tiên sinh, dùng máy giặt sẽ phát ra tiếng, làm ồn đến ngài nghỉ ngơi" Nguyên Gia Dật nhìn theo hướng tay mà hắn chỉ, nhanh chóng lắc đầu, lại sợ lời từ chối quá thẳng thừng sẽ khiến hắn khó chịu, cậu cười nói "Với lại như vậy tay cũng được rửa sạch hơn"

Bạc Thận Ngôn sững người đứng ở cửa một lúc, hồi lâu không nói lời nào.

Nguyên Gia Dật tiếp tục dùng sức vò vò quần áo, trên sống mũi không đeo kính nên cậu chỉ có thể cố gắng ngửa cổ nheo mắt nhìn giảng giải phẫu thuật trên màn hình điện thoại.

Phát hiện ra Bạc Thận Ngôn vẫn còn chưa rời đi, cậu lại ngẩng đầu lên "Bạc tiên sinh, đồ ăn trong nồi vẫn còn nóng, nếu ngài bận xong việc rồi hãy xuống dưới lấy ăn nhé"

Đây là.........cậu đang đặt bậc thang để hắn bước xuống sao?

Bị đôi mắt nhạt màu không pha lẫn bất kỳ cảm xúc phức tạp nào của người thanh niên nhìn chằm chằm, đột nhiên Bạc Thận Ngôn có hơi xấu hổ.

Hắn đi vào nhà bếp, mở nắp nồi ra, hương thơm thức ăn xộc vào mũi khiến hắn thấy thèm ăn, thức ăn bên trong vẫn còn nguyên dường như không hề có dấu vết bị động qua, hắn không khỏi ngạc nhiên quay đầu lại "Cậu không ăn sao?"

"Ăn rồi" Nguyên Gia Dật chỉ khay thức ăn trên bàn còn chưa kịp dọn, cười nói.

Đó là.......cái bánh mì mà hắn đã hất đổ?

Chờ đã.

Màu của miếng băng cá nhân ở phần đuôi đã bị ngấm nước trở nên trắng bệch.

Bạc Thận Ngôn cau mày..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play