"Ngươi tiện nhân này, làm hại ta bị cả thôn mắng, lão nương hôm nay không lột da ngươi không được, để xem còn ai tin loại người trong miệng toàn lời nói phét như ngươi." Nói xong vén tay áo lên muồn nhào qua.
Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt, tiến lên ôm lấy nàng.
Vương Tiểu Mai đã tức mụ đầu, liều mạng giãy giụa để thoát ra, trong miệng hùng hùng hổ hổ kêu: "Buông ta ra, hôm nay dù thế nào ta cũng phải đem nàng đánh đến mức mẹ nàng cũng không nhận ra."
Lâm Ngọc Trúc suýt nữa bị Vương Tiểu Mai kéo ngã, cũng không biết nấm lùn này sao lại khỏe như vậy, sức lực này, nàng có dùng hết sức bú sữa mẹ ra cũng không kéo lại được.
Tức giận buông tay ra, trong lòng mắng: Đồng đội heo, cố chấp, quên đi, quản không được, nàng đã cố hết sức.
Nháy mắt lúc buông Vương Tiểu Mai ra, quả thực là cả người nhẹ nhàng, thế giới đều thanh tịnh!
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới chú ý tới ánh mắt của Lý Hướng Vãn, không hiểu ra sao? Trong đầu đột nhiên toát ra một câu nói: Ngươi nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play