Bán đồ xong Lâm Ngọc Trúc không vội rời đi, nói chuyện phiếm mấy câu, hỏi thăm được hán tử này họ Tô, lại sửa miệng gọi Tô đại ca, kéo gần quan hệ thêm một chút rồi mới rời đi.
Chờ đi ra khỏi rừng cây nhỏ mới nhẹ nhàng thở ra, thấy không có ai bám theo, không khỏi tự giễu, xem ra chút hàng hoá này của nàng còn không lọt vào mắt người ta.
Tục ngữ nói khu dân cư là nơi bán hàng nhất định phải đi qua.
Nghe nói gần xưởng dệt trấn trên có một khu dân cư, bên trong có không ít hộ gia đình, mấu chốt là không có nhóm bảo vệ trông cửa.
Nơi như vậy sao có thể buông tha.
Lâm Ngọc Trúc một đường dựa vào hỏi thăm tìm được khu dân cư rồi, đeo cái sọt đi bộ xung quanh, quả nhiên một lúc sau có một bác gái đi tới, lôi kéo nàng đi đến một góc chết, nhỏ giọng hỏi: "Chàng trai trẻ, trong sọt của cháu có gì vậy?"
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười tủm tỉm, giống như một cậu bé thành thật, cũng nhỏ giọng nói: "Dầu, bột mì, bột ngô, còn có trứng gà."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT