Đến khi mẹ Lâm bắt đầu xào rau, Lâm Ngọc Trúc nặn bánh bột ngô, chị cả Lâm gia Lâm Ngọc Mai mới ra tới.
Nhìn hai người bận rộn trên mặt có chút ngượng ngùng, làm nũng nói: "Mẹ, ngày hôm qua Cung Tiêu Xã nhiều người tới nên bận quá, hơi mệt nên lúc sáng không nghe thấy mẹ gõ cửa."
Mẹ Lâm đối với Lâm Ngọc Mai luôn là chính sách ánh mặt trời ấm áp, cười trả lời: "Con công tác mệt, mẹ biết, làm cơm sáng không cần đến con."
Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt chết lặng, bạn hỏi nàng mẹ Lâm bất công như vậy trong lòng nàng sẽ cảm thấy không cân bằng sao? Tất nhiên là không.
Một là ở trong lòng nàng, mẹ Lâm lại không phải mẹ đẻ, không việc gì phải ăn giấm. Lại nói nàng cũng đã nhìn ra, ở Lâm gia, địa vị đều là xem tỉ lệ trợ cấp tài chính cho gia đình, trong lòng mẹ Lâm có thể kiếm tiền mới xứng đáng được nàng cho sắc mặt tốt.
Lại một lần nữa mắng tặc ông trời vì sao làm nàng xuyên đến niên đại đáng chết này, Lâm Ngọc Trúc vừa nặn bánh bột ngô vừa cân nhắc con đương tương lai.
Gần đây nàng nghe nói nếu vẫn không tìm được công việc khả năng sẽ bị phân xuống nông thôn.
Hôm đó mẹ Lâm còn rất có ý vị liếc nàng một cái.
Điều này thật ý vị thâm trường, mẹ Lâm ánh mắt sâu xa nhìn nàng một cái là vì sao? Chờ đem bánh bột ngô nặn xong, nàng đột nhiên linh quang chợt loé, mẹ Lâm muốn cho nàng xuống nông thôn?
Xuống nông thôn thật ra nàng có thể chấp nhận, nàng thật sự không muốn ở Lâm gia làm con chim nhỏ, nhớ trước đây nàng ở Lâm gia thẳng lưng nói vài câu, mẹ Lâm chính là cầm chổi phát mông nàng hai cái, nàng tức lắm, nề hà thân mình này mới mười sáu tuổi, không đủ thể lực phản kháng, cũng không có gan cùng mẹ Lâm động thủ, thanh danh bất hiếu chụp xuống, đời sống chính trị, địa vị xã hội đời này của nàng đều sẽ bị lên án.
Lúc nàng thấy em gái nhà bên kém nàng một tuổi, bởi vì tranh luận mà bị vụt cành liễu, trong lòng liền yên lặng lại, nàng cảm thấy nhân sinh ư, đôi khi vẫn thích hợp luồn cúi, vì thế trận đánh ngày đó làm nàng thành thành thật thật sắm vai nguyên chủ, làm một con chim cút.
Bằng không làm sao bây giờ, niên đại này không có tiền, không phiếu, không thư giới thiệu rời nhà trốn đi vậy tốt nhất nên mang theo sợi dây thừng, thời điểm sống không nổi còn có dây để thắt cổ.
Chờ cơm nấu xong xuôi, bưng lên bàn, người một nhà cũng gần như đều rửa mặt xong rồi.
Thừa dịp mọi người đều ở, Lâm Ngọc Trúc thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói: "Mẹ, con cứ ở nhà như vậy cũng không tốt, hay là xuống nông thôn!" Nàng nghĩ kĩ rồi, chủ động đề xuất không chừng mẹ Lâm xem ở phần tình cảm mẹ con có thể cho thêm ít tiền đi đường.
Xuống nông thôn là đi làm thanh niên trí thức, người một nhà đang chờ mẹ Lâm chia cháo đây, cũng không cẩn thận nghe nàng nói chuyện.
Nhưng mẹ Lâm lỗ tai thính, động tác chia cháo hơi tạm dừng, sau đó liếc con gái một cái, trong lòng nhẹ thở ra, cô nương này rốt cuộc có một lần thông minh.
"Được, cũng tốt, hiện tại ý tứ bên trên là mỗi nhà đều phải có một đứa nhỏ xuống nông thôn, con nếu nguyện ý đi, mẹ cũng không ngăn cản, để mẹ tìm quan hệ xem có thể cho con đi Đông Bắc hay không."
Chị hai Lâm gia vừa nghe, ghét bỏ nói: "Nghe nói Đông Bắc bên kia mùa đông lạnh muốn chết, mẹ để em ba đi không phải là chịu tội sao!"
Lâm Ngọc Trúc tới đây lâu như vậy lần đầu nghe được chị hai vì mình nói chuyện, có chút thụ sủng nhược kinh.
Mẹ Lâm trừng mắt nhìn chị hai Lâm một cái, nói: "Mày biết cái gì, Đông Bắc bên kia không thiếu lương thực, mùa đông lạnh vừa hay không cần làm việc, sao so với phương nam, mùa đông còn muốn đi làm, làm đến tay nứt nẻ không nói, còn ẩm ướt lạnh lẽo, em mày càng chịu không nổi."
Lâm Ngọc Trúc yên lặng từ tay mẹ Lâm nhận cháo, chậm rãi uống, trong lòng đối với lời mẹ Lâm nói hơi nghi ngờ.
Đừng tưởng rằng xuống nông thôn không cần khổ, thế hệ thanh niên trí thức trước không có nói xuống nông thôn không khổ, nghe mẹ Lâm nói, Lâm Ngọc Trúc cũng rõ ràng, mẹ Lâm không nói trước liền an bài việc cho nàng xuống nông thôn, nếu không phải hôm nay nàng nói ra miệng, không chừng ngày nào đó liền trực tiếp nhận thông báo xuống nông thôn làm việc.
"Nghe nói Đông Bắc bên kia lương thực phong phú hơn địa phương khác, nếu con thật đi như vậy cũng gửi về nhà một chút, hiện tại trạm lương cũng khó thu được lương thực." Nói xong cố ý nhìn xem phản ứng của Lâm Ngọc Trúc.
"Vậy mẹ đưa cho con mang đủ tiền."
Mẹ Lâm vừa nghe trừng mắt với nàng, nói: "Ta để ngươi đói hay sao, tiền tiền tiền, tất cả đều là tiền, Lâm gia các ngươi từ già đến trẻ đầy miệng đều không rời chữ tiền..." Sau đó bắt đầu bùm bùm đem một nhà già trẻ từng người mắng vốn.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục giả làm chim cút.
Đời trước quê Lâm Ngọc Trúc gần phía bắc, nói là Đông Bắc lại không thuộc về cảnh nội Đông Bắc, xem như là nửa người Đông Bắc đi, bên kia mùa đông thật sự lạnh, này mẹ Lâm cũng không lo lắng con gái chịu rét chịu lạnh, một lòng nghĩ có thể nhờ vả được không, người mẹ như vậy, chậc chậc chậc!
Xem ý tứ trong lời nói của mẹ Lâm, chuyện nàng xuống nông thôn đi Đông Bắc là chạy không thoát.
Mẹ Lâm dường như không vừa lòng với vẻ chim cút của Lâm Ngọc Trúc, nhịn không được oán trách nói: "Càng lớn càng không muốn nói chuyện, cả ngày như cái hũ nút, nếu gả đến nhà người khác còn không bị nhà chồng tra tấn chết."
Lâm Ngọc Trúc chuyên tâm uống cháo, không phát biểu ý kiến.
Đâu phải nàng không thích nói chuyện đâu!
Nàng là không dám nhiều lời, nước ta đất rộng người đông, tiếng địa phương một tỉnh cũng có vài loại, Lâm gia bên này tiếng địa phương không tính là quá nặng, Lâm Ngọc Trúc có thể tương đối nghe hiểu, nói thì lại không được, rất dễ lộ.
Bằng không nàng đâu muốn mỗi ngày đều thấp giọng nói chuyện như muỗi kêu, như vậy xem ra đi xuống nông thôn cũng tốt.
Ăn cơm xong, ai đi làm thì đi làm, đi học thì xách theo cặp sách bay đi.
Một bàn chén đũa tự nhiên là Lâm Ngọc Trúc dọn, vén tay áo lên làm, một cao quản như nàng lưu lạc đến tận đây, niên đại chết tiệt này.
Quét nhà xong lại quét sân, dù sao muốn sống thì phải làm, bằng không bị mẹ Lâm phát hiện chính là phải ăn mắng, chờ dọn dẹp ổn thoả, nhìn đồng hồ treo tường kiểu cũ trong nhà, tiếp, không được nghỉ ngơi, phải nấu cơm cho mẹ Lâm cùng chị hai.
Công việc hàng ngày của mẹ Lâm thật ra rất nhàn, trừ khi có tình huống đặc biệt, ngày thường chính là xử lý chuyện phố chuyện nhà, đi cách nhà không xa, nếu không có việc gì sẽ đưa chị hai cùng về sớm, còn có thể ngủ trưa một giấc.
Cơm trưa đã chuẩn bị tốt, đem bánh ngô buổi sáng hấp lại, nấu nồi cháo lại xào chút rau xanh liền đối phó xong bữa, chỉ là nhóm bếp còn phải mất chút thời gian.
Lâm Ngọc Trúc nấu xong cơm trưa, mẹ Lâm cùng chị hai Lâm cũng đã về, thời điểm ba người ngồi bàn ăn cơm, mẹ Lâm nói: "Việc xuống nông thôn của con đã sắp xếp xong, nghe nói đi tỉnh Hắc, ngày kia liền xuất phát, hai ngày này con thu xếp một chút."
"..." Lâm Ngọc Trúc có chút kinh ngạc với tốc độ của mẹ Lâm, quả nhiên đoán không sai, mẹ Lâm nhất định là đã sớm sắp xếp việc nàng xuống nông thôn!
Còn may mẹ Lâm không liên tục áp bức đứa con gái là nàng, thời gian ngủ trưa tốt đẹp vẫn là có được.
Cùng chị hai Lâm nằm lên giường xong, Lâm Ngọc Trúc có chút ngủ không được, vừa nói xuống nông thôn liền xuống nông thôn, dù thế nào cũng phải chuẩn bị chút gì đó, hỏi nguyên chủ có tiền riêng không? Khẳng định không có!
Mẹ Lâm hận không thể đem tiền tiêu từng xu từng xu một, trong nhà này trong tay ai có bao nhiêu, trong lòng nàng biết rõ.
Đây là niên đại có tiền không có phiếu còn không mua được đồ, càng đừng nói vừa không có phiếu vừa không có tiền.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ xuống nông thôn mang chút đồ từ nhà theo, mới nhớ tới, người trong nhà lúc đi vệ sinh đều là dùng giấy báo mẹ Lâm lấy từ đơn vị về, chỉ có ngày dì cả tới mới có thể lấy giấy vệ sinh từ tay mẹ Lâm, sắc mặt nhất thời quỷ dị.
Vội vàng đứng dậy lục tung đồ, rốt cuộc tìm được đai nguyệt sự trong truyền thuyết, Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt phức tạp.
Thẳng thắn mà nói, mặc dù đã qua một tháng, nàng mặc quần áo của nguyên chủ vẫn có một tí xíu tâm tình phức tạp khó nói, bây giờ lại nhìn thấy đai nguyệt sự này...
Chị hai Lâm bị Lâm Ngọc Trúc ồn ào đến không ngủ được, từ trên giường ngồi dậy, tức giận nói: "Ngươi làm gì thế, giữa trưa còn không để người ta ngủ."
Lâm Ngọc Trúc nghe được chị hai Lâm đang rất không vui, cũng biết là quấy rầy đến người khác ngủ, đây là hành vi không lễ phép nên đuối lý, bỏ đồ vật trong tay xuống, lại leo lên giường nằm.
Miệng nói: "Chị hai, chị nói em bảo mẹ mua thêm cho em đai nguyệt sự có được không?"
Chị hai Lâm trở mình, ngáp cái nói: "Còn không bằng đi xin chị cả."
Lâm Ngọc Trúc ngẫm lại hình như đúng là nên làm vậy, trong lòng đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện kinh khủng, nàng tới đây một tháng, vẫn chưa thấy dì cả tới.
Đầu óc chợt ngốc, cô nương này sẽ không phải là làm chuyện ngốc gì đi?
Lâm Ngọc Trúc đang yên bị doạ một thân mồ hôi lạnh, tim đều nhảy tới cổ họng, chưa kết hôn đã có thai tại niên đại này hậu quả rất nghiêm trọng.
Nàng không muốn vừa bắt đầu đã nuôi trẻ con.
Cũng không biết chị hai Lâm nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay qua nói: "Ngươi mua đai nguyệt sự làm gì? Cái kia ngươi cũng chưa dùng được mấy lần đi? Nguyệt sự của ngươi giống mẹ mấy tháng mới tới một lần, lượng lại không nhiều lắm, đai kia còn như mới, mẹ chắc chắn sẽ không cho ngươi mua." Nói xong còn rất hâm mộ nói thầm: "Ta nếu cũng giống mẹ thì tốt rồi, mỗi lần nguyệt sự tới thật phiền!"
Lâm Ngọc Trúc nghe xong chị hai Lâm nói, theo như nàng một tháng này tìm hiểu cùng tính cách nguyên chủ thể hiện ra, nguyên chủ không giống người to gan lớn mật, lúc này tâm mới buông xuống.
Việc nguyệt sự mấy tháng tới một lần, trong đầu Lâm Ngọc Trúc đều là thể trạng vững chãi của mẹ Lâm, không giống như có vấn đề, con cái cũng là sinh một đứa tiếp một đứa, trong lòng lại an tâm thêm vài phần.
Đối với Lâm Ngọc Trúc mỗi lần nguyệt sự đều đau đến chết đi sống lại mà nói, đây quả thực là phúc lợi, đừng bảo nàng đây là không bình thường, là bệnh cần phải chữa! Không, nàng kiên quyết không chữa, ai có thể biết được tâm tình muốn chết lúc nguyệt sự của nàng.
Hai chị em cũng không có gì nhiều để nói, chị hai Lâm rất nhanh lại ngủ rồi.
Buổi chiều sau khi mẹ Lâm tan làm trở về, sai Lâm Ngọc Trúc đi mua nước tương, lúc mua về đến nhà, liền nhìn thấy cha Lâm ngồi xổm trước cửa, nàng còn đang tò mò trong lòng sao cha Lâm không vào nhà, ngoài mặt nhẹ nhàng gọi một tiếng cha, lúc mở cửa chuẩn bị đi vào liền thấy cha Lâm đứng dậy nói với nàng: "Con gái, chờ đã."