Dọc theo đường đi Vương Tiểu Mai là nhàn nhã thích ý, Lâm Ngọc Trúc là thờ ơ lạnh nhạt.

Ngay cả nấu cơm cũng phải dùng mánh lới, có thể tưởng tượng những ngày sau sẽ gà bay chó sủa tới mức nào, Lâm Ngọc Trúc trong lòng thầm lắc đầu.

Vương Tiểu Mai nghĩ rất tốt, chờ nàng cùng Lâm Ngọc Trúc về đến nhà liền thấy, Triệu Hương Lan đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm cùng nhóm thanh niên trí thức, bộ dáng rất vui vẻ.

Khuôn mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên không vui.

Lâm Ngọc Trúc thấy phản ứng của nàng, vội bước hai bước cách xa nàng chút, cũng đừng để người khác nghĩ rằng hai người là một hội. Nói thật ra nàng cảm thấy Vương Tiểu Mai không đủ thông minh, vẫn nên cách xa một chút cho thoả đáng.

Vốn nhóm thanh niên trí thức chỉ có hai cô gái Triệu Hương Lan cùng Vương Tiểu Mai, ngày thường dù không ưa nhau cũng phải đi chung.

Vương Tiểu Mai tính tình không tốt, Triệu Hương Lan không tránh khỏi nhường nhịn một chút, nhưng nay đã khác xưa, nàng tất nhiên không dung túng Vương Tiểu Mai nữa, cũng không muốn trở mặt, chỉ làm như không nhìn thấy vẻ không vui trong mắt Vương Tiểu Mai, cười nói: "Về rồi à, vậy chúng ta nấu cơm luôn hay là chờ ngươi nghỉ ngơi một lát rồi làm?"

Lâm Ngọc Trúc trong lòng cười thầm, đây là sợ Vương Tiểu Mai lấy cớ nghỉ ngơi một lát để trốn việc, đem đường lui của nàng cắt đứt.

Xem ra Triệu Hương Lan cũng là quyết tâm phải đợi nàng cùng nhau nấu cơm.

Những thanh niên trí thức khác cũng nhìn ra điểm này, đại khái đều biết Vương Tiểu Mai là người thế nào, tất nhiên sẽ không kéo chân sau Triệu Hương Lan, đều ngồi nói chuyện phiếm, làm như không nhìn thấy hai người này mắt đi mày lại.

Vương Tiểu Mai nhìn bộ dáng ngoài cười trong không cười của nàng thì ngứa răng, âm dương quái khí nói: "Ai tốt số như vậy? Còn nghỉ ngơi, cùng ngươi ở đó lười biếng để mọi người đói bụng sao, như thế nào không biết xấu hổ như vậy."

Lâm Ngọc Trúc muốn vỗ tay cho Vương Ngọc Mai, nàng hôm nay thật là được mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là Trư Bát Giới trả đũa!

Triệu Hương Lan tức xanh cả mặt, gân xanh trên trán đều nảy lên, "Ngươi còn biết mọi người đói bụng à? Đều cùng nhau tan tầm, sao ngươi về muộn như vậy? Ai không biết chút tâm tư này của ngươi, trước kia là ngại nói, cho ngươi chút mặt mũi, thật cho là ta sợ ngươi à, rốt cuộc ai mới là người phải xấu hổ?"

Bình thường việc này đều sẽ không bóc mẽ ra, rốt cuộc ai trong lòng có quỷ tự biết, không vạch trần ngay mặt chứng tỏ cho người đó giữ thể diện, ai ngờ Vương Tiểu Mai không ra bài theo lẽ thường, những người khác trong sân đều cạn lời.

Đã cãi nhau rồi, mọi người cũng không làm phông nền được nữa, đều có chút bất mãn nhìn Vương Tiểu Mai, ngươi không thể coi mọi người là đồ ngốc đi!

Thoạt nhìn lời nàng nói dường như là vì mọi người mà suy nghĩ, ám chỉ Triệu Hương Lan không nấu cơm để mọi người đói bụng, còn ngồi đó nói chuyện phiếm.

Nhưng đều là người trưởng thành, đổi vị trí tự hỏi liền biết việc này không trách được Triệu Hương Lan, hôm nay nếu lại nhượng bộ, về sau sẽ thành thói quen.

Làm việc cả ngày ai không mệt, ai không muốn làm ít việc đi, ngươi lại cố tình giở trò để trốn việc, dựa vào cái gì? Vương Tiểu Mai thấy mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nàng, cảm thấy nhất định là Triệu Hương Lan miệng lưỡi sắc bén nói làm bọn họ hiểu lầm, dù sao nàng không cảm thấy mọi người có thể nhìn ra tâm tư nhỏ của nàng.

"Ta không phải người về cuối cùng, ta cùng Lâm Ngọc Trúc cùng nhau trở về, nàng ấy thấy được, ta không lười biếng, tan làm liền đi trở về."

Nhìn bộ dáng đúng lý hợp tình của nàng, Triệu Hương Lan tức nói không ra lời.

Kỳ thật tính ra, Vương Tiểu Mai cũng chỉ về muộn hơn một chút, nhưng nếu hôm nay để cô ấy về muộn một chút, ngày mai có thể muộn một tiếng, về sau không cần nghĩ cũng biết, Vương Tiểu Mai có thể chờ nàng làm xong cơm tối mới về.

Rõ ràng là Vương Tiểu Mai dùng mánh lới, giờ lại cố tình nói thành nàng trở về nghỉ ngơi lười biếng làm mọi người đói bụng, Triệu Hương Lan tức tới ngực phập phồng không ngừng.

Triệu Hương Lan có thể nghĩ đến, nhưng một số nam thanh niên trí thức lại chưa chắc đã nghĩ ra, hơn nữa mọi người tan tầm ghi công điểm xác thật có sớm có muộn, thấy Vương Tiểu Mai về cùng Lâm Ngọc Trúc, chứng tỏ cũng không muộn lắm, vì thời gian vừa khéo như vậy, nên cảm thấy Triệu Hương Lan có chút chiếm lý không tha người, nói đến nói đi đều là không muốn làm thêm việc, ánh mắt nhìn Triệu Hương Lan cũng có chút vi diệu.

Lý Hướng Bắc nhíu mày, vừa mới đến đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, đối với sinh hoạt tương lai không khỏi lo lắng.

"Ai, ngươi đừng lôi ta vào, ta đây là giữa đường bị người giữ lại, bằng không đã về từ sớm rồi."Lâm Ngọc Trúc như thế nào cũng không ngờ được Vương Tiểu Mai còn lôi kéo nàng để giả vờ, vậy ngại quá, tưởng bở!

"....." Vương Tiểu Mai không ngờ Lâm Ngọc Trúc có thể không nể mặt nàng như vậy, quay đầu căm tức nhìn Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc trợn mắt, nàng không phải người nhát gan, sợ ngươi à!

Vương Dương mắt thấy Triệu Hương Lan lại muốn nói tiếp, vội vàng nói xen vào: "Đều không phải chuyện gì lớn, mọi người hoà hoà khí khí, đừng để người khác chê cười, rốt cuộc cũng không muộn bao nhiêu, chờ trong chốc lát chúng ta cũng không đói chết, như vậy liền ồn ào lên cũng thật khó coi."

Lúc này Trần thẩm ở cách vách đã đi ra đi vào vài lần, đoán chừng là muốn xem trò vui, mấy người đưa mắt nhìn sang liền bắt gặp đối phương đang thò đầu ra nhìn.

Không khí lúc này cực kỳ yên tĩnh.

Lời nói của Vương Dương có chút ba phải, Triệu Hương Lan nghe như là nàng vô cớ gây rối, trong lòng tức giận, cũng ghét luôn Vương Dương, nghĩ ai phải gả cho hắn đúng là xui xẻo, không phân rõ tốt xấu như vậy có thể có ngày lành gì, mệt nàng lúc trước còn nhìn hắn với con mắt khác.

Nghĩ tiếp tục ồn ào cũng không giải quyết được gì, Triệu Hương Lan hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tiểu Mai rồi xoay người vào phòng bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Một hồi trò cười tạm thời hạ màn.

Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng rồi đi sân sau hái rau, chờ nàng hái xong đi vào nhà, mọi người ngoài sân còn cố ý tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh, sợ hai người ở trong bếp lại ầm ĩ lên, các nàng ầm ĩ thật ra cũng không sao, đừng làm lỡ bữa tối là được, làm việc cả buổi chiều đã không còn sức lực để can ngăn, hơn nữa mọi người đều đã đói bụng rồi.

Cẩn thận nghe ngóng một hồi cũng không thấy động tĩnh gì, đều thở phào nhẹ nhõm, cho rằng hẳn là không có chuyện gì.

Thấy không có việc gì, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị về phòng thay quần áo, đem quần áo trên người giặt sạch, chờ đến mai sợ là không có thời gian giặt.

Mới vừa thay xong quần áo, đã ngửi thấy một mùi cay cực hăng nồng xộc vào phòng, hun người đến không mở nổi mắt, cổ họng không ngừng ho khan, Lâm Ngọc Trúc trong lòng thầm mắng, này mẹ nó đã thả bao nhiêu ớt cay, không cần nghĩ cũng biết nhất định Vương Tiểu Mai làm, thật là thiếu đánh!

Tiếng la không thể nhịn được nữa của Triệu Hương Lan đã vang lên trong bếp: "Vương Tiểu Mai... khụ khụ... khụ khụ"

Chờ Lâm Ngọc Trúc ôm quần áo ra ngoài, mùi ớt cay nồng đã lan ra sân.

Triệu Hương Lan cũng bị sặc ra khỏi phòng, đôi mắt đỏ bừng, mặt đầy phẫn nộ quát: "Ta vừa mới đem đồ ăn thả vào nồi, xoay người một cái không chú ý, nàng liền thả vào một bát ớt cay!"

Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Bắc cùng Trương Diễm Thu sắc mặt lập tức khó coi, vốn dĩ đã không thể ăn cay, nghe như vậy còn ăn cái gì.

Lâm Ngọc Trúc sắc mặt cũng không tốt, nàng thích ăn cay không có nghĩa có thể ăn cay, huống chi thân thể này không ăn được cay, giữa trưa thả mấy quả ớt đã cay không chịu nổi, huống chi giờ thả một bát.

Đối với Vương Tiểu Mai là rất cạn lời, lại nghĩ thầm Lý Hướng Vãn quả nhiên là nữ chính, bên người muốn bao nhiêu kỳ ba có bấy nhiêu kỳ ba!

Tuy rằng kiếp trước tại nơi làm việc đã gặp qua muôn hình muôn vẻ các loại người, nhưng người như này thật sự là chưa từng thấy, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy sợ tác dụng phụ của hào quang nữ chính!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play