Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, bày vẻ mặt sao có thể như vậy, nói: "Thẩm, ngươi thật sự là oan uổng ta, ta nếu có thể kiếm được nhiều lương thực như vậy, chắc chắn đem cho ngươi bán nha, ai lại ngại tiền nhiều chứ, chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, không cho ai chứ chắc chắn là sẽ cho ngươi nha."
Trịnh đại nương nghe lời này lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy Lâm Ngọc Trúc không giống nói dối, liền an tâm rồi.
Vương Quyên rót ly nước ấm đưa lại đây, nhân tiện đặt trên bàn bên cạnh Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc nhẹ giọng nói cảm ơn.
Vương Quyên thẹn thùng cười cười, nghĩ Mộc Đầu này cũng thật lễ phép, nói chuyện cũng văn nhã, so với thanh niên trong thôn khá hơn nhiều, dì cả mình nói không sai, xuống ruộng trồng trọt cả ngày có ích lợi gì, có thể kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Trong lòng càng thêm động tâm.
Trịnh đại nương nhìn cháu ngoại gái nhà mình, vỗ đùi nói: "Ai u, vẫn là Quyên Tử nhà ta thận trọng, ngươi ngồi đã nửa ngày, vậy mà thẩm lại quên rót cho ngươi chén nước, may mà Quyên Tử nghĩ tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play