Thời điểm sống tạm bợ trong Vực sâu, cậu đã dùng kỹ năng [Tạo vật] của chức nghiệp để nặn hình nên rất nhiều đứa nhỏ ngoan ngoãn, mà sau đó cậu lại đột ngột chết đi, bỏ lại những đứa nhỏ yếu đuối đáng thương ở nơi như Vực sâu. Sao bọn nhỏ có thể sống sót được?
Sius mở giao diện hệ thống, nhìn vào Sách tạo vật xám xịt, rơi vào trạng thái trầm mặc thật lâu.
Mấy ngày trước, cậu đã đi ra từ mộ địa, hoàn toàn không biết gì về thế giới sau hàng ngàn năm, hệ thống trò chơi chậm chạp không khởi động lại, vì thế cậu cũng không biết gì về tình hình của lũ nhóc.
Những điều đó khiến cậu lo lắng đến mức suýt thì hỏng mất!
May mắn thay, ngay khi cậu vừa ra ngoài đã gặp được một Thần quan nhiệt tình của Giáo hội, Thần quan Kirin.
Thần quan Kirin là một nhà thám hiểm nhân loại, thường xuyên đi vào các di tích cổ. Thấy cậu không có nơi nương tựa, còn "mất trí nhớ" ở mộ địa, ông ấy đã hào phóng cung cấp nơi ở tạm thời và việc làm cho cậu.
Sius vô cùng biết ơn, ban ngày cậu ở lại trông nom cho cửa hàng đồ cổ, thuận tiện hỗ trợ bán tí đồ vật (mặc dù ế lòi).
Kirin thần quan là một thân sĩ rất ưu nhã, tuổi tác ước chừng khoảng bốn, năm mươi, tóc đã có chút hoa râm. Có vẻ như ông giữ một vị trí quan trọng trong Giáo hội, ngay cả khi không đi mạo hiểm, công việc ngày thường cũng vô cùng bận rộn.
Thần quan Kirin lúc đó đã nói rằng: “Thường xuyên có người rơi xuống Vực sâu, khi lần nữa trở lại nhân gian thì đã hoàn toàn mất đi trí nhớ. Trường hợp của cậu cũng không có gì lạ, ta sẽ báo cáo lên Giáo hội. Nếu thủ tục thuận lợi, cậu sẽ nhận được một khoản tiền cứu trợ.”
Sius không ngờ rằng lời nói mất trí nhớ của mình lại nhanh chóng được chấp nhận như vậy.
Sius ở Lam Tinh là một thanh niên năm tốt, tính cách Phật hệ, cảm xúc ổn định, chỉ cần không tăng ca suốt đêm thì sẽ không nổi nóng.
Cậu thờ phụng quan niệm thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện gì đến thì sẽ đến.
Các đồng nghiệp thường nói cậu là một người hiền lành, như một cái điều hòa trung ương.
Mặc dù cậu tự thấy mình cũng khá ổn áp, chỉ là có chút cá mặn, không quá thích xã giao, đối xử bình đẳng với mọi người chỉ vì không muốn tốn quá nhiều thời gian và năng lượng vào việc duy trì mối quan hệ.
Sau này cùng sáu dũng sĩ khác kết giao cũng không khác mấy.
Với Thần quan Kirin, cậu cũng không định nói dối, nhưng tình huống của cậu rất khó để giải thích, may mắn là ông ấy cũng không nghi ngờ gì.
“Dù sao đi nữa, điều đầu tiên cần làm là hiểu rõ tình hình của thời đại này, và chờ đợi hệ thống trò chơi khởi động lại.”
Sius lại lật sách, tiếp tục nghiên cứu lịch sử nhân loại thời kỳ chư thần.
Sau khi cậu rơi vào Vực sâu, sáu dũng sĩ khác đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc đó, cửa bị người ở bên ngoài mở ra.
Người tới có dáng vẻ phong trần mệt mỏi, mặc áo khoác quân đội dày nặng, đầu tóc bạc xen lẫn với những bông tuyết. Tuy khuôn mặt già nua, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực có thần, vừa đi vào đã nhìn chằm chằm vào cậu.
Sius rất ngạc nhiên, nhìn về phía ông lão.
Lão nhân cũng có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy người trước quầy đã thay đổi, vừa tiến vào liền hỏi: “Cậu là...?”
“Chào ngài, tôi là Sius.”
Sius ngẩng đầu, nở một nụ cười hiền lành và vô hại: “Thần quan Kirin đã nhờ tôi trông coi cửa hàng.”
Một thân khí thế mạnh mẽ của ông lão này, rõ ràng là người trực thuộc quân đội đế quốc Oss.
Khi Sius xuyên không đến thế giới này, trình độ sản xuất của nó vẫn còn ở mức giống như thời Trung cổ.
Nhưng sau khi anh tèo, thế giới đã phát triển đáng kể, dù chưa đạt đến thời kỳ điện khí hóa, nhưng rất nhiều vật dụng sinh hoạt hiện đại đã dần xuất hiện.
Điều này thật sự là một dấu hiệu tốt, trời biết năm đó Sius đã phải vất vả bao nhiêu để thích nghi với cuộc sống ở dị giới.
Nếu không phải có nhóm nhóc cưng ngoan ngoãn bồi bên cạnh, có lẽ con cá mặn là cậu đây rất nhanh sẽ chống đỡ không nổi mà thúi um lên.
Aizz. Khi nhớ lại mấy chuyện này, trong đầu Sius không khỏi hiện lên hình ảnh của đám bé cưng.
Lúc này, lão nhân lại tiếp tục nói: “Tôi là Ronald, đi ngang qua vốn muốn tìm Thần quan Kirin, nhưng xem ra ông ấy không có ở đây.”
Ronald không quan tâm nhiều đến thanh niên tóc đen trước mặt, tuy diện mạo cậu khá thanh tú, là tóc đen mắt đen rất hiếm thấy.
Chỉ đáng tiếc là…
Ronald nheo nheo mắt, ông không cảm nhận được một chút ma lực nào từ trên người đối phương, liền biết cậu chỉ là một người bình thường.
Trong thời đại này, không có ma lực thì một bước khó đi. Một người thường không có ma lực khó lòng sống sót yên ổn.
Đặc biệt là gần đây, không gian dao động, quái vật từ Linh giới thỉnh thoảng xâm nhập nhân gian.
Cho dù Hoàng thành đã tăng mạnh đề phòng, có đến mấy Đại Ma Pháp Sư toạ trấn khống chế, nhưng vẫn luôn có cá lọt lưới.
Quái vật có thể chạy khỏi Linh giới đa phần đều từ cấp 30 trở lên. Nói cách khác, nếu thanh niên trước mắt này không may gặp phải một con, thì khả năng sống sót là rất thấp.
Mà ông là một quân nhân, nhiệm vụ chính là bảo vệ những người dân bình thường của đế quốc. Nghĩ đến đây, ánh mắt Ronald trở nên nghiêm nghị, khí thế cũng sắc bén hơn vài phần.