Bà mối nói: "Trương viên ngoại nói rằng sẽ tặng kèm một căn nhà bốn gian trong trấn làm của hồi môn, cùng với hàng trăm nô bộc."
"Các loại ruộng đất, cửa hàng, chắc chắn sẽ không thiếu."
"Chỉ là Trương tiểu thư có một yêu cầu."
Bà mối ngừng lại, bưng chén trà lên uống.
"Tiểu thư có yêu cầu gì, cứ nói!"
Giọng của Tống mẫu mang theo vài phần gấp gáp.
"Có phải nhà bà có một con dâu nuôi từ bé?"
Bên trong im lặng trong giây lát, Tống mẫu có chút tức giận.
"Ai nói bậy, bôi nhọ nhà chúng tôi vậy?"
"Cái gì mà con dâu nuôi, chẳng qua chỉ là một tỳ nữ thôi."
"Thanh Thư chỉ biết chăm chỉ học hành, không hề có gì mờ ám với cô ta cả!"
Bà mối đặt chén trà xuống, giọng nói rất thản nhiên.
"Tỳ nữ cũng được, con dâu nuôi cũng xong."
"Trương Tiểu thư đã chuẩn bị cho cô ta một chỗ tốt."
"Trong làng có một tú tài què, bị bỏng trong vụ cháy lớn mấy năm trước phải không?"
"Dù nhà nghèo, nhưng phẩm hạnh đoan chính, có thể là một hôn phối tốt."
"Trong bảy ngày, hãy gả tỳ nữ đó đi."
Ta ngồi dậy, lòng đầy tâm trạng.
Tú tài mà bà mối nhắc đến, chính là Thẩm Chính Khanh.
Hắn và Tống Thanh Thư cùng học tại một tư thục.
Thân thế của Thẩm Chính Khanh thật đáng thương.
Trước đây, nhà hắn từng là một trong những gia đình giàu có nhất trong làng, nhưng sau đó cha mẹ hắn qua đời vì bệnh tật, trong nhà chỉ còn lại hắn và tiểu muội muội.
May mắn thay, trước khi qua đời, cha mẹ hắn đã để lại một số tiền bạc cho hắn.
Hắn vừa học hành, vừa chăm sóc muội muội.
Ba năm trước, một đám cháy lớn bất ngờ xảy ra trong nhà, thiêu rụi toàn bộ tài sản.
Hắn lao vào ngọn lửa để cứu muội muội, người thì cứu được, nhưng bản thân hắn bị bỏng đến nỗi không còn ra hình người.
Muội muội hắn cũng vậy, nửa khuôn mặt đầy sẹo.
Hai người giờ đây không dám bước chân ra khỏi nhà, chỉ dựa vào nghề đan dép rơm để miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Tiểu thư nhà họ Trương muốn ta gả cho Thẩm Chính Khanh sao?
Người trong làng đều nói rằng, Thẩm Chính Khanh bị bỏng trong đám cháy, thân thể đã không còn khả năng làm chồng.
Cô nương nào gả cho hắn, chẳng khác nào rơi vào hố lửa.
Nghĩ đến những năm tháng cùng chung sống với nhà họ Tống, ta không khỏi siết chặt tấm chăn.
Nhà họ Tống, liệu có vì quyền thế mà làm đến mức này chăng?
9
"Được! Không cần bảy ngày, chỉ ba ngày ta sẽ xử lý xong chuyện này!"
Tống mẫu vỗ ngực, tiếng kêu vang dội.
"Để tiểu thư nhà họ Trương thấy được sự chân thành của chúng ta!"
"Mẹ!"
Tống Thanh Thư đứng dậy, ánh mắt lộ rõ sự không nỡ.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng.
"Dù sao, cũng nên cho nàng ấy một chút sính lễ."
Tống mẫu tỏ vẻ không vui.
"Nàng ta bao nhiêu năm ăn ở nhà ta, còn phải đưa sính lễ sao?"
Bà mối cũng không mấy hài lòng.
"Xem ra công tử nhà họ Tống vẫn còn tình cảm sâu đậm với con dâu nuôi đó."
"Đã vậy, ta sẽ đi báo lại với tiểu thư nhà họ Trương."
Bà mối giả vờ đứng dậy, khiến Tống mẫu hoảng hốt vội vàng kéo lại.
Tống Thanh Thư vội cúi người làm lễ.
"Đại nương hiểu lầm rồi, ta chỉ coi Tiên nhi như muội muội mà thôi."
Người nhà họ Tống nói hết lời ngon ngọt, cuối cùng cũng làm bà mối hài lòng mà ra về.
Trước khi đi, Tống mẫu còn lén nhét vào tay bà một thỏi bạc nặng trĩu.
Thỏi bạc đó, là tiền ta bán dược liệu xong đã giao tận tay cho bà.
Ban đầu, số tiền đó là để chuẩn bị cho Tống Thanh Thư lên kinh thi cử.
***
"Tiên nhi, Hoàng Tiên nhi!"
Vừa tiễn bà mối xong, Tống mẫu không chờ được mà chạy đến phòng ta.
"Tiên nhi, đại nương có chuyện vui lớn muốn báo cho con!"
Ta ngước đầu lên, chăm chú nhìn bà.
"Chuyện vui gì?"
Trong ánh mắt Tống mẫu tràn ngập niềm vui, bà nhe răng cười, đưa tay vỗ mạnh lên mu bàn tay ta.
"Đại nương ta đã sắp xếp cho con một mối hôn sự tốt!"