Ban đầu, ta chỉ muốn làm tỳ nữ của nhà họ Tống.
Nhưng Tống mẫu lại suy nghĩ quá nhiều, tâm tư nặng nề.
Bà ta cho rằng gia đình mình nghèo khó, sau này chắc chắn không có tiền sính lễ để cưới vợ cho con.
Vì vậy, không lâu sau khi nhặt được ta, bà liền tuyên bố với làng rằng ta là con dâu nuôi từ bé của họ.
Cũng được thôi, làm con dâu nuôi từ bé thì làm con dâu nuôi từ bé.
Đến khi gần thành thân, ta sẽ tìm lý do nào đó để hủy hôn là được.
03
"Đừng nói lung tung!"
Tống mẫu hạ mặt, mí mắt sụp xuống, đôi môi mỏng mím chặt.
"Thanh Thư nhà ta đang trong thời gian chuyên tâm học hành, đừng có nói lung tung chuyện hôn sự gì đó."
"Nếu có hồ ly tinh nào dám quấy rối sự học của nó, ta sẽ là người đầu tiên không tha!"
Lời này của Tống mẫu là nói với Chu Đại nương vừa lên tiếng trêu chọc khi nãy.
Nhưng ánh mắt lại âm u nhìn thẳng vào ta.
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng.
Chu Đại nương đảo mắt, lập tức đưa tay vỗ nhẹ lên miệng mình.
"Ai da, bà xem cái miệng này của tôi!"
"Tống phu nhân nói đúng, Thanh Thư vừa mới đỗ cử nhân, đúng là phải tập trung đỗ tiếp tiến sĩ mới được!"
"Đến lúc đó, mời bà nhận sắc phong mới thực sự là song hỷ lâm môn!"
Một tiếng "Tống phu nhân" này quả thật đã làm Tống mẫu hài lòng.
Sắc mặt bà ta lập tức dịu đi, thân thiết kéo Chu Đại nương vừa nói vừa cười.
Những người khác thấy vậy, đều né ta mà tụ tập quanh Tống mẫu.
Bất kể là người giàu hay người nghèo, theo lợi tránh hại, xu nịnh kẻ mạnh là bản tính.
Xem ra, Tống mẫu không định chấp nhận hôn sự này.
Chỉ không biết bà ta định cho ta cái thân phận gì.
Tỳ nữ? Hay là thiếp?
Nếu thật sự là vậy, e rằng việc Tống Thanh Thư đỗ tiến sĩ khó mà thành hiện thực...
“Ái!”
Ta ôm ngực, mồ hôi lạnh lập tức thấm đẫm toàn thân.
Bảo Gia Tiên nhà họ Tống đối với ta, là cơ duyên, cũng là gông cùm.
Chỉ một ý nghĩ thôi, suýt chút nữa đã bị phản phệ.
Ba trăm năm trước, ta còn là một con chồn vàng vừa tròn trăm năm đạo hạnh, tu luyện trong núi.
Đêm trăng tròn đó, ta đội chiếc mũ nhặt được, chặn đường một thư sinh tuấn tú.
Ta giơ tay, cố gắng học dáng vẻ con người, cất giọng the thé hỏi hắn.
“Ngươi thấy ta giống người không?”
Con người là linh khí của vạn vật, lời nói có linh lực.
Muốn tu luyện thành tinh, động vật cần phải cầu phong từ con người.
Nếu hắn nói ta giống người, ta sẽ có thể đột phá chướng ngại, tu luyện thành người.
Và trong số con người, chúng ta thích tìm thư sinh để cầu phong nhất.
Thư sinh ngày đêm đọc sách thánh hiền, lời nói có sức mạnh lớn hơn.
Thư sinh ấy nhìn ta chằm chằm, bỗng nở một nụ cười.
“Ta thấy ngươi, giống Bảo Gia Tiên của nhà họ Tống ta.”
Vì một chữ "Tiên" này, tu vi của ta tăng thêm năm trăm năm.
Nhưng thư sinh chịu phản phệ, chẳng bao lâu liền mắc bệnh và qua đời.
Cái gì gọi là Bảo Gia Tiên?
Bảo vệ gia trạch yên ổn, hương hỏa không dứt, con cháu hưng thịnh.
Ta cứ như vậy mà làm Bảo Gia Tiên cho nhà họ Tống, suốt ba trăm năm.
Trừ khi nhà họ Tống chủ động cắt đứt mối nghiệp duyên này, nếu không ta vĩnh viễn không thể tự do.
Ngay cả vừa rồi, chỉ cần động niệm, không muốn cho Tống Thanh Thư đỗ tiến sĩ cũng không được.
Một khi ta làm điều gì bất lợi cho nhà họ Tống, thiên đạo liền có thể khiến ta hồn phi phách tán.
Năm trăm năm tu vi, đổi lấy một đời giam cầm.
Không biết đó là may mắn hay bất hạnh của ta...
"Ai da, Tiên nhi, sao mặt mày lại khó coi thế?"
Có người phát hiện ta có điều khác thường, muốn đến đỡ ta, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tống mẫu ngăn lại.
"Ngày đại hỷ như vậy, bày ra bộ mặt xui xẻo này cho ai xem đây?"
==
Ta bưng chén trà nóng uống một hơi, cơn đau ở n.g.ự.c dần dần giảm bớt.
Thái độ của Tống mẫu đối với ta, đã thay đổi từ khi nào nhỉ?
Mơ hồ nhớ lại trước đây, bà ta luôn nắm tay ta đầy âu yếm, trong mắt tràn ngập sự cảm kích.
"Tiên nhi, nếu không có con, nhà họ Tống ta làm gì có ngày hôm nay."
"Những điều tốt con dành cho vợ chồng ta và Thanh Thư, ta đều thấy hết."
"Con yên tâm, sau này nếu Thanh Thư dám phụ bạc con, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!"
Nhưng bây giờ, trong ánh mắt bà ta nhìn ta chỉ còn lại sự chán ghét và bất mãn.
Lời nói cũng toàn là châm chọc, móc máy.
Dù đã sống ba trăm năm, ta vẫn chưa quen với sự thay đổi lòng dạ con người.