Tạ Khởi vẫn luôn cho rằng, Lệ Ngạn Thư yêu hắn, vào giai đoạn hai người “ngọt ngào” nhất, cũng là lúc Lệ Ngạn Thư có tính kiểm soát đối với hắn mạnh mẽ nhất.
Chỉ là phần tình yêu ngọt ngào say đắm tự nhận này, rất nhanh đã lộ ra sự thật tàn nhẫn.
Máy bay tư nhân của Tạ Hữu Thư xảy ra trục trặc, ông rơi máy bay tử vong.
Tạ Khởi còn chưa kịp bi thương, từ trên di chúc của luật sư biết được một sự thật đáng sợ.
Lệ Ngạn Thư và hắn là anh em cùng cha khác mẹ, có quan hệ huyết thống.
Luật sư rất kinh ngạc sao hắn lại không biết chuyện này, tất cả mọi người còn cho rằng trong lòng Tạ Khởi đều rõ ràng.
Làm sao Tạ Khởi có thể trong lòng đều rõ ràng, hắn được một tay Lệ Ngạn Thư nuôi lớn.
Điều mà y không muốn cho hắn biết, người y không cho hắn tiếp xúc, hắn một mực không biết, cũng không rõ ràng.
Tạ Khởi mơ mơ màng màng, muốn tìm Lệ Ngạn Thư hỏi rõ sự thật.
Nhưng hiện tại y rất bận, vội vàng dọn dẹp lại tình hình rối rắm Tạ Hữu Thư ném xuống cho mình, giải quyết các chi nhánh phụ của Tạ thị muốn làm loạn rời khỏi tập đoàn, chỉnh đốn những nhân viên nông nổi của công ty, cùng với giá cổ phiếu giảm mạnh.
Đồng thời ngày nào cũng phải tham gia hết tiệc đông đến tiệc tây với đám người trong ban hội đồng quản trị, nào có thời gian rảnh để ý tới đứa trẻ Tạ Khởi này.
Cơ hội xưa nay chưa từng có đang đặt ngay trước mắt, Tạ Hữu Thư khuất mặt, Tạ Khởi chưa trưởng thành, là thời cơ tốt nhất để y nắm trọn Tạ thị trong tay.
Lệ Ngạn Thư cũng biết chuyện Tạ Khởi đã biết tất cả, nhưng y không quan tâm.
Hắn biết thì đã làm sao, làm cũng đã làm rồi, tên đều đã bắn ra làm gì có chuyện thu hồi lại, Tạ Khởi chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Hơn nữa hiện tại y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vậy nên để tránh cho Tạ Khởi tìm mình gây phiền phức, Lệ Ngạn Thư dứt khoát không về nhà mà xuống ở trong căn hộ gần công ty.
Không nghĩ tới Tạ Khởi lại có thể chạy tới tận công ty, khi đó y đang tiếp công việc với đối tác nước ngoài, mà đối tác lại là một Alpha.
Cũng không biết Tạ Khởi hiểu lầm cái gì, nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn họ, hốc mắt đỏ bừng.
Lệ Ngạn Thư nhíu mày, thư ký lập tức tiến lên ngăn Tạ Khởi lại, thuận tiện kéo hắn qua một bên.
Tạ Khởi vẫn bướng bỉnh nhìn Lệ Ngạn Thư, thanh âm khàn khàn: “Anh, em muốn nói chuyện với anh.”
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của đối tác, Lệ Ngạn Thư trước tiên nói lời xin lỗi, sau đó yêu cầu thư ký lái xe đưa người đến hội sở trước.
Xong chuyện y nắm lấy cổ áo Tạ Khởi, thô bạo kéo hắn về hướng lối thoát hiểm.
Những người có mặt ở đấy, không ai dám tiến lên ngăn cản.
Bởi tất cả bọn họ đều biết, thời thế Tạ gia đã thay đổi, hiện tại nắm quyền chính là Omega này.
Đi vào lối thoát hiểm, Lệ Ngạn Thư đẩy người lên bức tường đằng sau, mắt nhìn đồng hồ: “Nói ngắn gọn, tôi rất bận.”
Đôi mắt Tạ Khởi rất ảm đạm, hắn nhìn Lệ Ngạn Thư, giống như không quen Omega lạnh lùng trước mặt này là ai.
Lệ Ngạn Thư chủ động mở miệng: “Tôi chính là anh trai ruột của em, ngay từ đầu đã biết.”
“Vì sao anh…?”
Không đợi Tạ Khởi nói xong, Lệ Ngạn Thư nhanh chóng ngắt lời: “Là em thích tôi trước.”
Sắc mặt Tạ Khởi tái nhợt: “Đó là bởi vì tôi không biết chúng ta là anh em ruột!”
“Biết thì thế nào?” Lệ Ngạn Thư không kiên nhẫn nói: “Làm cũng đã làm rồi, hiện tại lại nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
Tạ Khởi gắt gao mím môi, gần như sụp đổ nhìn Lệ Ngạn Thư.
Lệ Ngạn Thư vốn tưởng rằng Tạ Khởi sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không nghĩ tới, đối phương vậy mà lại nhắc tới vấn đề vô dụng nhất.
Hắn hỏi: “Bởi vì anh yêu tôi, cho nên mới gạt tôi sao?”
Tầm mắt Lệ Ngạn Thư chậm rãi đặt trên người Tạ Khởi.
Người như Tạ Hữu Thư, làm sao có thể sinh ra một đứa con ngây thơ ngu ngốc tới vậy.
Lãng mạn và chủ nghĩa lý tưởng*, thậm chí tài sản nhà mình đều bị đứa con hoang này trộm hết cũng không biết.
(*Chủ nghĩa lý tưởng: Là một học thuyết cho rằng hiện thực là hoàn toàn giới hạn bởi đầu óc của chúng ta)
Đến bây giờ, còn hỏi y yêu hay không yêu.
Lệ Ngạn Thư duỗi tay âu yếm gương mặt Tạ Khởi, đối phương theo bản năng quyến luyến cọ cọ vào lòng bàn tay y.
“Tiểu Khởi, nếu em nghe lời, tôi có thể đối xử với em giống như lúc trước.”
Sắc mặt Tạ khởi nháy mắt thảm hại, hai mắt ẩn ẩn tuyệt vọng: “Cái gì gọi là nghe lời?”
“Giống như hôm nay chính là rất không nghe lời, tôi không thích.”
“Anh có yêu tôi không?” Tạ Khởi lặp lại.
Lệ Ngạn Thư rút tay khỏi gương mặt hắn, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhanh chóng đưa ra đáp án.
“Tôi chưa từng có tình cảm với em, trước kia không, sau này cũng sẽ không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT