Hai năm tưởng chừng như ngắn ngủi, kỳ thật rất dài.

Lệ Ngạn Thư đã gầy đi, dáng vẻ y ngồi xổm trước mặt con gái, trông thật yếu ớt.

Không còn lạnh lẽo cứng nhắc như lúc trước, không biết y có phát hiện ra sườn mặt của mình và con gái rất giống nhau hay không.

Tạ Khởi nuôi con gái lớn lên, nhìn dáng vẻ con bé thay đổi từng ngày.

Giống như từ trên người đứa nhỏ này đạt được thứ đã từng mong muốn.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không yên, chỉ đến khi hắn nhìn thấy Lệ Ngạn Thư.

Không sớm thì muộn, tóm lại y vẫn sẽ xuất hiện.

Dù xa cách hai năm, Lệ Ngạn Thư vẫn chẳng có gì thay đổi.

Thủ đoạn cũng không khác gì hai năm trước, vẫn là dùng con gái để uy hiếp.

Thời gian mang thai y còn có thể hạ tâm ngoan độc, sau khi hạ sinh cũng không có lấy một ngày nuôi nấng, chỉ bằng từng ấy thời gian thật sự có thể khiến Lệ Ngạn Thư sinh ra tình cảm, sau đó mềm lòng sao?

Lệ Ngạn Thư chưa bao giờ mềm lòng với hắn.

Có lẽ y quan tâm hắn và con gái, nhưng không phải là loại quan tâm thật sự.

Sau khi ép bọn họ trở về, Lệ Ngạn Thư tiếp tục giống như trước đây.

Tạ Khởi một lần nữa trở thành đồ trang trí trong cuộc sống của y.

Nếu là như thế này, hắn hà tất phải trở về làm cái gì.

Trong cuộc họp hội đồng của công ty, thời điểm chạm mặt với Lệ Ngạn Thư, hắn nhìn thấy trong mắt y là kinh ngạc, khó hiểu, cảnh giác và tức giận khi bị phản bội.

Tạ Khởi chưa bao giờ để ý tài sản nhà mình sẽ về tay ai, nhưng Lệ Ngạn Thư thì ngược lại.

Y có thể giẫm đạp thứ hắn yêu, vì sao hắn lại không thể.

Hắn muốn nhìn xem, khi hắn cướp đi tất cả mọi thứ trong tay Lệ Ngạn Thư, y sẽ bày ra vẻ mặt gì.

Nếu Lệ Ngạn Thư mất đi tất cả, có phải y sẽ trở về như lúc trước đúng không?

Có lẽ vậy, sau tất cả thì y cũng chỉ vì thứ tài sản này mà ở trước mặt hắn diễn kịch hơn hai mươi năm.

Y sẽ trở lại như lúc trước, trong mắt chỉ có hắn.

Nhưng Lệ Ngạn Thư chỉ buồn bực không đến một lúc, một lần nữa khôi phục như cũ.

Y ý chí chiến đấu ngang nhiên, tựa như sẽ không bao giờ có thất bại.

Lệ Ngạn Thư trước giờ đều là kẻ mạnh, cho dù Tạ Khởi đã lấy đi tất cả, y cũng sẽ không trở về bộ dạng giả vờ một mực yêu thương hắn như lúc trước.

Thậm chí Tạ Khởi cũng không phải là thứ Lệ Ngạn Thư cần.

Nói là đồ trang trí, kỳ thật y không phải chỉ có một cái.

Lệ Ngạn Thư nói không phải mỗi mình hắn mới có thể giải quyết kỳ phát tình của y.

Tạ Khởi rõ ràng nghe thấy âm thanh lý trí trong bản thân đứt gãy.

Nếu hắn không phải là duy nhất, vì sao lại giả vờ bộ dạng nhất định phải có hắn.

Anh trai cần một bài học.

Tạ Khởi bình tĩnh mà nghĩ, sẽ không có ai khác, cũng sẽ không có thêm bất cứ kẻ nào được phép trưng bày trong bộ sưu tập mang tên Lệ Ngạn Thư.

Nếu y không thể chỉ có mình hắn, hắn sẽ không ngại thẳng tay phá hủy bộ sưu tập kia.

Lệ Ngạn Thư bị cầm tù trong phòng ngủ thật sự rất xinh đẹp, chỉ thuộc về một mình hắn.

Ở nơi này, dệt nên tất cả các mỹ cảnh trong mơ.

Lệ Ngạn Thư nói yêu hắn.

Lần đầu tiên hắn không tin, một lần lại một lần, Tạ Khởi tựa như uống rượu độc để giải khát, biết rõ không nên nghe, lại cố tình trầm mê trong đó.

Hắn nghĩ, cho dù Lệ Ngạn Thư chỉ vì muốn giành lại tất cả nên mới lời ngon tiếng ngọt với hắn cũng không sao.

Chỉ cần y yêu hắn.

Nếu anh nói anh yêu tôi, tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn.

Lệ Ngạn Thư.

Chỉ cần anh yêu tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play