Giản Ninh nghĩ bụng, nếu có xét nghiệm ADN thì tốt rồi, xét nghiệm một cái sẽ biết ngay hai người bọn họ có phải là bố con không.
Diệp Minh Sương luôn cảm thấy ánh mắt Giản Ninh nhìn mình khá lạ, "Ninh Ninh, rốt cuộc là sao vậy?"
Giản Ninh lắc đầu.
"Không có gì."
Diệp Minh Sương: "..."
Hai người một trước một sau trở về Lạc Hà Phong.
Không có Diệp Liễm, Lạc Hà Phong dường như yên tĩnh hẳn.
Giản Ninh và Diệp Minh Sương ngồi trên ghế.
Diệp Minh Sương ngồi thẳng lưng, còn Giản Ninh thì như không có xương cốt, nằm dài trên ghế, phe phẩy chiếc quạt trong tay.
"Diệp Minh Sương, lão Diệp, Sương Sương?" Giản Ninh lật người, ôm đầu, nằm nghiêng trên ghế.
Anh uể oải hỏi: "Diệp Minh Sương, anh ngồi thẳng lưng cả ngày như thế, không mệt à?"
Diệp Minh Sương: "Ta quen rồi."
"Ồ."
"Kiếm tu bọn anh từ nhỏ đến lớn đều phải ngày đêm không ngừng tu luyện sao? Có phải một động tác cầm kiếm phải luyện cả nghìn cả vạn lần không?"
"Có phải từ nhỏ đã rất mệt mỏi không?"
Diệp Minh Sương ngẩng đầu, "Ninh Ninh, chẳng phải em cũng là kiếm tu sao? Sao lại hỏi ta?"
"Tôi, tôi tôi,"
Mọe nó, mình quên mất nguyên chủ cũng là kiếm tu.
Giản Ninh cố gắng cứu vãn: "Tu vi của tôi cũng không cao bằng anh!"
"Tôi chỉ tò mò, mấy cao thủ như anh..."
Diệp Minh Sương mỉm cười, "Không có, cao thủ như ta là do thông minh bẩm sinh."
Giản Ninh: "..."
Sao Diệp Minh Sương lại thế này?
Anh ta còn có thể tự luyến hơn nữa không?
Giản Ninh trợn trắng mắt.
Diệp Minh Sương nhìn thấy động tác trợn trắng mắt của anh cũng cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Hắn cười nói: "Ninh Ninh, Liễm đi học rồi, em cũng nên tu luyện đi."
"Tôi không muốn." Giản Ninh úp chiếc quạt lên mặt, như một con cá mặn nằm dài trên ghế, "Tôi không muốn tu luyện nữa, cũng không muốn độ kiếp, nhìn đã thấy đau rồi."
"Bây giờ thế này cũng tốt mà, ăn ngon ngủ kỹ, còn sống được rất lâu."
"Hơn nữa," Giản Ninh nghĩ đến thân phận của mình, mở mắt ra nhìn bầu trời xanh không một gợn mây, nhỏ giọng nói: "Diệp Minh Sương, thật ra tuổi thọ đối với tôi không có ý nghĩa gì, chỉ cần Liễm có thể trưởng thành là được."
"Đến lúc đó, đến lúc đó... tôi có thể rời đi."
Giản Ninh càng nói càng nhỏ, cuối cùng như sợ Diệp Minh Sương nghe thấy, từ từ ngậm miệng lại.
Diệp Minh Sương im lặng nhìn anh, nhớ lại quá khứ của hai người.
Hắn lập tức hỏi: "Đến lúc đó thì sao?"
"Đến lúc đó," Giản Ninh hoàn hồn, nói: "Đến lúc đó tôi có thể ngao du thiên hạ."
Diệp Minh Sương nhìn anh, "Ta đi cùng em."
"Ninh Ninh, chân trời góc bể ta đều muốn bên em, dù em rời khỏi thế giới này, ta cũng muốn bên em."
Giản Ninh: "..."
Anh cũng nhìn Diệp Minh Sương.
Diệp Minh Sương nói câu này rất ngầu.
Hắn luôn cho anh một cảm giác quen thuộc, giống như ở cạnh hắn là có thể bình yên, vững vàng.
Cho dù là khẩu vị ăn uống giống nhau, sự ăn ý trên đường đi, hay phản ứng của Diệp Minh Sương, tất cả đều nói với anh rằng, mối quan hệ của hai người họ không hề tầm thường.
Chẳng lẽ, Diệp Minh Sương nói thật, họ thật sự là người yêu kiếp này qua kiếp khác?
Hình như cũng không phải không thể, dù sao hai người bọn họ cũng cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau trải qua bao sóng gió, hơn nữa, Diệp Minh Sương còn đối xử tốt với mình như vậy.
Quan trọng nhất là, Giản Ninh phát hiện bản thân không hề bài xích việc thân cận với Diệp Minh Sương.
Nhưng trí nhớ của anh lại rất mơ hồ, tại sao vậy nhỉ?
Anh chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được tên và khuôn mặt mờ nhạt của những người ở thế giới trước.
Giản Ninh chột dạ nghĩ, không phải mình giống như kẻ bạc tình, quên người ta rồi đấy chứ?
Nhưng mà, nhưng mà, Diệp Minh Sương là một tên cặn bã.
Anh ta còn ruồng bỏ vợ con, vờ như con trai mình là đồ đệ.
Tuy hiện tại Giản Ninh không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng trong lòng anh có một cảm giác mãnh liệt, nói cho anh biết, Diệp Liễm chính là con của Diệp Minh Sương.
Còn tại sao tên cặn bã Diệp Minh Sương lại không nhận con, anh cũng không biết.
Giản Ninh trừng hắn.
Hừ, anh không thèm thích một tên cặn bã.
Diệp Minh Sương hoang mang, thật sự không hiểu tại sao mình lại bị Ninh Ninh trừng.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn về Ninh Ninh, chẳng lẽ em ấy đang xấu hổ vì rung động với mình mà không muốn thừa nhận?
Diệp Minh Sương không để lộ suy nghĩ trong lòng.
Hắn nhìn đạo lữ đang lười biếng của mình, nói: "Ninh Ninh không tu luyện, ta cũng không tu luyện nữa."
Giản Ninh: "..."
Tuy anh muốn làm cá mặn, nhưng chưa bao giờ nghĩ người khác sẽ làm cá mặn cùng mình.
Giản Ninh lật người.
"Không cần, cảm ơn!"
Diệp Minh Sương mỉm cười, "Xin lỗi Ninh Ninh, ta nói sai rồi, không phải vì Ninh Ninh, là tự ta không muốn tu luyện."
Giản Ninh: "Tùy anh."
Hai người nằm trên ghế một lúc, Tiểu Hồng tỉnh dậy trong bụi hoa, vỗ cánh bay lên, bay vào ngực Giản Ninh, tự tìm một vị trí thoải mái rồi cuộn tròn lại.
Giản Ninh: "..."
Anh giơ tay xoa nắn chim nhỏ.
Dạo này Tiểu Hồng cũng lớn hơn rồi, chiếc đuôi nhỏ càng thêm đáng yêu, giống như đang kéo lê một cây chổi nhỏ ở phía sau.
Chỉ là, sao anh lại cảm thấy cái đuôi này không giống chim, mà giống như một con khổng tước thu nhỏ vậy nhỉ?
Không thể nào?
Diệp Liễm nhặt được một quả trứng chim.
À đúng rồi, anh nhớ mình cũng từng nhặt được một quả trứng chim, trứng đâu rồi?
Giản Ninh đột nhiên chột dạ.
Anh vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Hồng.
Suốt thời gian qua, anh hoàn toàn quên mất quả trứng kia.
Nói chính xác thì quả trứng đó cũng không phải do anh nhặt được, không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh.
Giản Ninh ngẩng đầu, liếc người bên cạnh.
Theo lý mà nói, chỉ có nguyên chủ và đạo lữ của gã ta mới có thể tự do ra vào Lạc Hà Phong, không bị kết giới ngăn cản.
Vậy nên, chẳng lẽ quả trứng kia do Diệp Minh Sương mang đến?
Không phải anh đã làm mất quả trứng định tình mà Diệp Minh Sương tặng cho nguyên chủ rồi đấy chứ?
Đột nhiên càng thêm chột dạ.
Giản Ninh lơ đãng, vô tình dùng sức, nhổ mất một chiếc lông vũ màu xanh của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng: "Chiếp!!!"
Tiểu Hồng hung hăng mổ xuống, mổ nhẹ vào người Giản Ninh.
Giản Ninh cúi đầu nhìn, hai ngón tay anh đang kẹp một chiếc lông vũ, Tiểu Hồng tội nghiệp nhìn anh.
Khuôn mặt đầy lông và đôi mắt đen láy nhỏ xíu, cố làm ra vẻ phẫn uất.
Giản Ninh chột dạ cất chiếc lông vũ vừa nhổ vào không gian của mình, rồi xoa đầu Tiểu Hồng.
"Tiểu Hồng ngoan, thúc cho con ăn linh thạch nhé."
Linh thạch là thứ mà mọi người trong giới tu chân đều khao khát có được, có thể tăng tiến tu vi, thanh lọc kinh mạch, vậy mà cứ thế bị Giản Ninh đem cho chim ăn.
Nhưng Tiểu Hồng rất thích những viên đá nhỏ lấp lánh này.
"Chiếp chiếp!"
Nó" lập tức tha thứ cho Giản Ninh, nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm anh.
Linh thạch đâu?
Giản Ninh tiện tay lấy ra mấy viên linh thạch, khẽ dùng lực nghiền thành bột mịn, rồi xòe lòng bàn tay ra.
Tiểu Hồng lập tức vui vẻ vỗ cánh, loạng choạng chúi đầu vào lòng bàn tay Giản Ninh.
Chỏm lông ngốc trên đỉnh đầu, lắc trái lắc phải.
Không đúng!
Giản Ninh nheo mắt, cẩn thận quan sát chỏm lông ngốc của nó".
Sao chỏm lông ngốc của Tiểu Hồng lại giống mấy cây nấm nhỏ thế nhỉ, đầu to thân nhỏ, lại còn là loại nấm chưa phát triển hết, cuống siêu siêu mảnh.
Giản Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Diệp Minh Sương nhìn anh, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ.
"Ninh Ninh, có khi nào, đó không phải là chỏm lông ngốc không?"
"Không phải chỏm lông ngốc thì là gì?"
Diệp Minh Sương: "..."
"Có khi nào đó là mào không?"
"Mào?"
Vậy là lông mọc trên đầu?
Vậy chẳng phải là chỏm lông ngốc ư?
Diệp Minh Sương: "..."
Nghe cũng có lý, hoàn toàn không tìm ra chỗ nào để phản bác.
Diệp Minh Sương bất lực nói: "Ninh Ninh nói đúng."
Giản Ninh: "Hừ!"
Tiểu Hồng ăn linh thạch xong, bụng no căng tròn, ấm áp.
Nó" loạng choạng kêu hai tiếng "chiếp chiếp" tỏ lòng cảm ơn với Giản Ninh, rồi nghiêng đầu ngủ say trong lòng bàn tay anh.
Nếu linh thú hấp thụ quá nhiều linh khí, nó" sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, từ từ hấp thụ và tiêu hóa linh khí trong giấc ngủ.
Xem ra chim nhỏ đã no căng bụng rồi.
Giản Ninh lười biếng đứng dậy, đặt Tiểu Hồng trở lại tổ chim.
Để tiện cho mình, Giản Ninh đã treo đầy tổ chim làm bằng cỏ khắp Lạc Hà Phong, có thể đặt Tiểu Hồng vào đó ngủ bất cứ lúc nào.
Anh đặt chim về tổ rồi quay lại, ngồi xuống ghế.
"Diệp Minh Sương, có phải trước đây anh từng mang về một quả trứng không?"
Diệp Minh Sương gật đầu, "Phải."
"Là trứng chim gì vậy?"
"Khổng tước linh điểu." Diệp Minh Sương nói, "Một loại linh điểu có phẩm cấp rất cao."
"Oa," Giản Ninh vội vàng hỏi: "Vậy so với Thanh Điểu ở Thanh Vân Phong thì con nào mạnh hơn?"
"Nó!"
Cái, cái gì?
Mạnh hơn cả Thanh Điểu?
Vậy mà bị anh làm mất ư???
Không, chắc chắn anh sẽ tìm lại được.
Giản Ninh lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi tìm trứng chim.
Diệp Minh Sương hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi đứng dậy đi dạo chút."
Giản Ninh đứng dậy, nhìn trái ngó phải trong bụi hoa và hồ nước.
Một quả trứng nhỏ như vậy, còn chưa bằng nắm tay Diệp Liễm, sao anh tìm được đây?
Sao Diệp Minh Sương không nói rõ chứ, cứ thế bỏ trứng lại rồi đi, hại anh không tìm thấy trứng.
Tức chết mất!
Giản Ninh ôm một bụng tức giận, tức giận tìm một lúc, vẫn không tìm được quả trứng kia.
Anh bực bội tiến lại, "Diệp Minh Sương, tại sao anh lại lén đưa tôi một quả trứng?"
Diệp Minh Sương: "..."
Diệp Minh Sương nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của anh cũng cảm thấy siêu đáng yêu.
Hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung dữ, nhưng hai má lại đỏ ửng, cứ như bị ai đó bắt nạt.
Anh ngốc nghếch đến mức không biết Tiểu Hồng chính là quả trứng kia.
Vừa ngốc vừa đáng yêu.
Diệp Minh Sương mỉm cười: "Ta sai rồi."
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh quan sát hắn, hỏi: "Anh đang cười nhạo tôi đấy à?"
Diệp Minh Sương lắc đầu, "Không có, ta thấy em đáng yêu."
Giản Ninh trừng hắn.
Tên cặn bã, còn nói lời ngon tiếng ngọt, anh không tin đâu.
Giản Ninh nằm vật ra ghế, "Diệp Minh Sương, tôi không tìm thấy quả trứng đó, anh có cách nào tìm nó không?"
Cuối cùng cũng chịu nói rồi, hắn biết Ninh Ninh không phải là người giỏi nhẫn nhịn.
Diệp Minh Sương: "Không có cách nào."
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt như rất kinh ngạc: "Ninh Ninh, em vứt thần điểu rồi?"
"Khổng tước là hậu duệ của phượng hoàng, mang trong mình huyết mạch phượng hoàng, khổng tước cao cấp rất khó tìm."
"Ninh Ninh, có phải em nên bồi thường cho ta một con khổng tước nhỏ không?"
Giản Ninh: "... Sao cơ, bồi thường thế nào?"
Diệp Minh Sương nhìn anh, khẽ cười một tiếng, rõ ràng không có ý tốt.