Buổi chiều, đúng giờ Giản Ninh đưa bé con đến trường.

   Khi anh bước vào, Tống Thanh Loan đã có mặt.

   Vừa nhìn thấy tiểu sư đệ, Tống Thanh Loan lập tức vẫy tay, "A Liễm, mau lại đây."

   Nó ra vẻ thần bí.

   Diệp Liễm tò mò, bé bước nhanh hơn, chạy đến chỗ mình ngồi xuống: "Có chuyện gì vậy?"

   "A Liễm, nhìn này!"

   Tống Thanh Loan thần thần bí bí mở lòng bàn tay, trong đó có một quả trứng màu trắng.

   Diệp Liễm ngẩng đầu nhìn nó, "Đây là gì vậy?"

   "Hehe." Tống Thanh Loan thần bí nói, "Đây là con trai của Tiểu Thanh."

   "Tiểu Thanh giấu con trai mình trong một ổ gà, nhưng ta vẫn tìm thấy."

   Diệp Liễm: "..."

   Diệp Liễm nhìn nó, "Sao huynh lại lấy con của Tiểu Thanh? Nó sẽ rất lo lắng khi phát hiện con mình biến mất."

   Tống Thanh Loan chớp chớp mắt, "Ta chỉ muốn cho đệ xem thôi."

   Vẻ mặt Tống Thanh Loan trở nên uể oải.

   Từ phản ứng của tiểu sư đệ, nó biết mình lại làm sai.

   Tống Thanh Loan buồn bã cúi đầu.

   Diệp Liễm giơ tay sờ quả trứng nhẵn nhụi, trơn láng, không nỡ buông tay.

   Bé sờ soạng vài lần, trong lòng tưởng tượng ra hình ảnh một chú chim nhỏ màu xanh, chắc chắn rất đáng yêu.

   Nhưng chú chim nhỏ chắc chắn muốn ở bên bố mình.

   Diệp Liễm nắm lấy tay Tống Thanh Loan, đặt hai tay nó lên quả trứng.

   "Cảm ơn huynh, đệ rất thích, đệ xem xong rồi, chúng ta trả trứng lại cho Tiểu Thanh nhé?"

   Tống Thanh Loan gật đầu, "Được."

   Nó lại cẩn thận hỏi: "A Liễm, đệ không giận ta nữa chứ?"

   Diệp Liễm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Đệ không giận đâu."

   "Vậy thì tốt." Tống Thanh Loan thở phào nhẹ nhõm, nó tiếp tục nói, "A Liễm, thật ra Tiểu Thanh đã đẻ rất nhiều trứng, nó cũng không biết con mình ở đâu, nó chỉ giấu chúng đi; thường không đến xem. Vậy nên đệ đừng lo, Tiểu Thanh sẽ không phát hiện ra và cũng sẽ không buồn đâu."

   Ngay khi Tống Thanh Loan vừa dứt lời, nó đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình tối sầm lại.

   Nó ngẩng đầu lên, một con chim xanh to lớn cố gắng đưa đầu mình vào cửa sổ, đôi mắt đen láy mở to, rõ ràng đang tức giận.

   Tống Thanh Loan: "..."

   Diệp Liễm: "..."

   Thần điểu xuất hiện, các bạn nhỏ trong lớp đều ồn ào ngẩng đầu nhìn nó'.

   Thậm chí có mấy người to gan chạy đến bên cửa sổ, muốn chào hỏi chim xanh.

   Tống Thanh Loan lập tức nắm chặt quả trứng trong tay, rồi giấu hai tay ra sau lưng.

   "Tiểu Thanh, sao ngươi lại đến đây?"

   Thanh Điểu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn xuống, cái dáng vẻ khinh thường thiên hạ, như thể đang nói, đồ ngốc, ta thấy hết rồi, mau giao ra đây.

   Tống Thanh Lân dang tay ra, trong lòng bàn tay là quả trứng của Thanh Điểu.

   Thanh Điểu liếc nó một cái, há mỏ, cắn lấy quả trứng của mình, đôi mắt đen láy nhìn Tống Thanh Loan, rồi hung hăng mổ vào thắt lưng nó.

   Thắt lưng đứt lìa, quần của Tống Thanh Loan tuột khỏi chân.

   Nó kinh ngạc trợn tròn mắt, một mặt kinh hoàng, ôm lấy áo ngoài của mình, "Tiểu Thanh!"

   Thanh Điểu ngạo nghễ nhìn nó.

   Mặt Tống Thanh Loan suy sụp.

   Tống Thanh Loan vội vàng xin tha, "Tiểu Thanh, ta sai rồi, ta sai rồi, ta chỉ cầm quả trứng đến cho A Liễm xem thôi, nhìn này, nó vẫn nguyên vẹn."

   "Tiểu Thanh, ta thật sự sai rồi, làm ơn đi, ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi cho ta chút mặt mũi nhé."

   Lúc trứng Thanh Điểu mới nở, Tống Thanh Loan đã nghịch ngợm trộm một lần, bị Thanh Điểu rượt đuổi khắp núi.

   Thanh Điểu không ngờ, nó lại dám trộm lần thứ hai.

   "Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ta thật sự sai rồi, ta thề, ta sẽ không động vào trứng của ngươi nữa."

   Tống Thanh Loan thành tâm thành ý cầu xin.

   Nó chưa thấy Thanh Điểu chăm sóc con trai mình bao giờ, cứ tưởng nó' đã quên mất mình có con trai, nên mới yên tâm lấy, không ngờ con chim ngốc này vẫn luôn nhìn chằm chằm.

   Thanh Điểu cao ngạo hất đầu, dang cánh bay đi.

   Ánh mắt Diệp Liễm quay lại trên người Tống Thanh Loan.

   Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tống Thanh Loan đỏ bừng trong giây lát.

   "A Liễm, đệ nghe ta giải thích."

   Nó dùng hai tay ôm chặt quần áo mình, vẻ mặt đáng thương.

   Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của nó, Diệp Liễm không nhịn được bật cười.

   "Được rồi, huynh mau mặc quần áo vào đi." Diệp Liễm nói nhỏ.

   Tống Thanh Loan vô tội ôm quần áo, "A Liễm, nhưng ta không có dây thắt lưng."

   Diệp Liễm: "..."

   Diệp Liễm đưa tay vào ngăn kéo bàn, giả vờ lục lọi, lén lấy ra một chiếc dây thắt lưng màu trắng từ không gian của mình, đưa cho Tống Thanh Loan.

   "Huynh mau mặc quần áo vào đi, sắp đến giờ học rồi."

   "Oa, cảm ơn tiểu sư đệ."

   Tống Thanh Loan vội vàng cầm dây thắt lưng, quấn quanh eo, mặc quần áo vào.

   Nó vui vẻ hỏi, "A Liễm đệ đệ, cái thắt lưng này, đệ tặng cho ta nhé?"

   Mặc dù không hiểu tại sao Tống Thanh Loan lại thích chiếc dây thắt lưng này của mình, nhưng Diệp Liễm vẫn gật đầu.

   "Yeah, tuyệt quá, cảm ơn A Liễm đệ đệ."Tống Thanh Loan vui vẻ ôm lấy Diệp Liễm.

   "Huynh buông ra, đến giờ học rồi!"

   Phu tử từ ngoài cửa bước vào, vừa bước vào đã thấy hai đứa nhỏ ngồi ở hàng đầu đang kéo kéo nhau, không biết đang làm gì.

   Tống Thanh Loan vội vàng buông Diệp Liễm ra, trốn dưới bàn học lén mặc quần áo vào, sau đó ngồi thẳng người.

   Nó hứa với A Liễm rồi, sẽ cùng nhau học tập chăm chỉ.

   Đàn ông con trai, phải nói được làm được.

   Tống Thanh Loan nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình.

   Hơn nữa, A Liễm đã cố gắng như vậy, nó cũng không thể kém A Liễm quá nhiều, nếu không sau này sẽ không thể chơi cùng nhau nữa.

   Buổi chiều, phu tử kiểm tra việc học của mấy ngày nay, rồi cho bọn trẻ về.

   Diệp Liễm và Tống Thanh Loan nắm tay nhau, cùng nhau đi ăn cơm ở nhà ăn, sau đó cùng nhau trở về ký túc xá.

   Tống Thanh Loan đi lấy nước tắm cho cả hai.

   Sau đó, hai người họ chen chúc trên một chiếc giường, lén lút kể mấy bí mật vụn vặt.

   Chủ yếu là Tống Thanh Loan nói, Diệp Liễm nghe.

   Thậm chí bé còn biết phong chủ Thanh Vân Phong, tứ sư thúc vì sợ vợ, thường xuyên quỳ trên phiến đá ngoài cửa, phiến đá đó trơn bóng, do tứ sư thúc quỳ mà thành.

   Không biết sư phụ có sợ tiểu sư thúc không.

   Diệp Liễm nghiêng đầu nhỏ nghe Tống Thanh Loan nói, nghĩ thầm, sư phụ và tiểu sư thúc cũng là đạo lữ, sư phụ giỏi như vậy, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tiểu sư thúc chứ?

   Nếu sư phụ bắt nạt tiểu sư thúc thì sao?

   Vậy thì bé sẽ đứng về phía tiểu sư thúc, bảo vệ tiểu sư thúc thật tốt.

   Bàn tay Diệp Liễm nắm chặt.

   Trên thực tế, ký ức của bé về sư phụ cũng không rõ ràng.

   Lúc đó, bố mẹ bé bị người xấu giết chết, bé rơi từ vách núi xuống.

   Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, sư phụ đột nhiên xuất hiện, cứu bé, đưa bé đến Thiên Diễn Tông, nhận làm đồ đệ.

   Sư phụ nói, hắn cảm thấy giữa hai người họ có duyên phận.

   Cho dù có duyên phận gì, tại sao có duyên phận, sư phụ nói chính hắn cũng không biết.

   Nhưng, bây giờ Diệp Liễm cảm thấy rất may mắn.

   Sư phụ đã mang bé về, bé mới có thể gặp được tiểu sư thúc tốt nhất thế giới.

   Nghĩ đến tiểu sư thúc, Diệp Liễm cười toe toét.

   Nhìn Tống Thanh Loan, thật ra bé cũng rất vui khi gặp được nó.

   Nó không chỉ không bắt nạt bé, mà còn nói sau này sẽ bảo vệ bé.

   Diệp Liễm ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói, "Sư huynh, đệ, đệ có quà cho huynh!"

   "Cái gì?" Tống Thanh Loan nghi ngờ mình nghe nhầm, nó ghé sát lại, như cún con nghiêng đầu hỏi, "Tiểu sư đệ, đệ vừa nói gì?"

   "Đệ, đệ nói đệ có quà cho huynh." Diệp Liễm nhỏ giọng nói, đây là lần đầu tiên bé chủ động tặng quà cho người khác, "Sáng nay đệ theo tiểu sư thúc xuống núi, mua kẹo hồ lô, tặng cho huynh."

   Bé đỏ mặt, lấy từ không gian ra hai xiên kẹo hồ lô, đưa xiên lớn hơn cho Tống Thanh Loan.

   Kẹo hồ lô đỏ mọng, trông rất ngon miệng.

   Tống Thanh Loan vui mừng giơ tay nhận lấy kẹo hồ lô, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó thè lưỡi liếm nhẹ một cái, vui vẻ nói, "Oa, cảm ơn tiểu sư đệ."

   "Đẹp quá, ngon quá, lại còn ngọt nữa!"

   Diệp Liễm cúi đầu, "Huynh thích là được."

   "Thích, thích, thích lắm!"

   Tống Thanh Loan sợ Diệp Liễm không tin, vội vàng nói, "Thích lắm lắm luôn!"

   Diệp Liễm và Tống Thanh Loan vui vẻ ăn hết kẹo hồ lô, Tống Thanh Loan tự thấy mối quan hệ giữa nó và tiểu sư đệ đã tốt hơn.

   Nó vui vẻ ôm lấy thân hình nhỏ bé của đối phương, "Tiểu sư đệ, chúng ta mãi mãi hòa thuận như vậy nhé?"

   Diệp Liễm chậm rãi gật đầu.

   Thật ra, ngoài tên ngốc Tống Thanh Loan này, cũng chẳng có ai thèm để ý đến bé.

   Nhưng nhận được câu trả lời mình mong muốn, Tống Thanh Loan càng vui hơn.

   Đột nhiên nó ôm lấy đầu nhỏ của Diệp Liễm, hôn lên mặt bé một cái, sau đó nhanh chóng nhảy xuống giường chui vào chăn, vùi mình vào đó, cơ thể nhỏ bé kích động như được lắp động cơ.

   Diệp Liễm bị hôn lén lại ngơ ngác, nhìn đối phương chạy mất, lúc sau mới hoàn hồn, đưa tay sờ lên má mình.

   Rồi từ vành tai bắt đầu ửng đỏ.

   Bé mở to mắt nhìn ngọn núi nhỏ nhô lên trên chiếc giường đối diện, giọng sữa nghiêm túc; nghiêm nghị: "Sư huynh, không được, không được hôn."

   "Được hôn mà." Giọng nói của đối phương vọng ra từ trong chăn, nghe khá rầu rĩ, "Cha nói hôn là biểu hiện của yêu thích, ta thích A Liễm, có thể hôn."

   Nó nói xong, tự suy nghĩ một lát, rồi ngơ ngác hỏi: "Chẳng lẽ tiểu sư đệ không thích ta ư?"

   Diệp Liễm: "..."

   Hình như, hơi hơi thích.

   Nhưng mà, nhưng mà không muốn hôn.

   Diệp Liễm nghiêm túc suy nghĩ lúc lâu, cũng không hiểu nổi, rồi bé không nghĩ nữa.

   "Tóm lại, dù sao, sau này huynh không được hôn lén nữa."

   "Biết rồi." Đối phương không cam lòng đáp.

   Hai người rơi vào chiến tranh lạnh ngắn ngủi, ai nấy cuộn tròn trong chăn, nằm trên giường nhỏ của mình, không nói gì.

   Nằm một lúc, cả hai chẳng ai ngủ được.

   Cuối cùng Tống Thanh Loan cũng không chịu được nữa, nó chui ra khỏi chăn, nhảy xuống giường, rồi chạy đến bên giường tiểu sư đệ.

   "A Liễm đệ đệ, ta không hôn lén nữa, có thể ngủ với đệ không?"

   Diệp Liễm thò đầu ra khỏi chăn: "Được thôi."

   Vì bé cũng không ngủ được.

   Tống Thanh Loan lập tức vui vẻ leo nhanh lên giường, chui vào trong chăn Diệp Liễm.

   Hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ.

   Không hay không biết, kể từ lúc nào bé con đã đi học hơn 2 tháng.

   Hai tháng nay, bé con cao lên không ít, không tệ không tệ không tệ, Giản Ninh nhìn rất hài lòng.

   Anh mang bé con xuống chân núi mua quần áo mới, dứt khoát mua mấy bộ quần áo cỡ nhỏ.

   Chỉ đơn giản là anh thích mua quần áo cho bé con, nhìn bé mặc đẹp, tinh xảo như tiểu vương tử.

   Bé con do Giản Ninh anh nuôi lớn, nên xinh đẹp, vô ưu vô lự.

   Gần đây, cuối cùng Giản Ninh cũng tìm được việc làm cho mình.

   Luyện đan, tìm kiếm bảo vật, chuẩn bị cho việc tu luyện của bé con trong tương lai.

   Anh tìm thấy rất nhiều sách về luyện đan trong thư phòng của nguyên chủ, tất nhiên cũng có rất nhiều sách về song tu.

   Không khó để nhận ra, nguyên chủ từng là một đan tu, nhưng sau này tu vi không tăng tiến nên mới dần nảy sinh tà tâm.

   Giản Ninh mở mấy bí kíp luyện đan ra, rất lạ, anh chỉ lướt qua một chút, mấy chữ bên trong như đã khắc sâu vào trong đầu, tự động hiện ra.

   Có lẽ là ký ức còn sót lại của nguyên chủ phản chiếu lại.

   Giản Ninh thử lấy lò luyện đan từ không gian của mình, cắt vài cây linh thảo bình thường phát triển tốt trong sân.

   Khi linh thảo và lò đan cùng lúc xuất hiện trong tay anh, quá trình luyện đan đột nhiên hiện rõ trong đầu.

   Giản Ninh thử cho linh thảo vào lò, truyền linh lực của mình vào.

   Một khắc sau, lò đan đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, sau đó một cây nấm nhỏ màu vàng nhạt xuất hiện từ lò đan, rồi nổ tung, tan biến.

   Giản Ninh mở lò đan.

   Dưới đáy có ba viên đan tròn trịa vàng óng.

   Thành công rồi.

   Giản Ninh à Giản Ninh, ngươi đúng là một tiểu thiên tài, lần đầu luyện đan đã thành công.

   Giản Ninh lấy linh đan ra khỏi lò, quan sát kỹ, bề mặt nhẵn mịn, gần như không có tạp chất, không tệ không tệ, linh đan cao cấp.

   Hay lắm!

   Giản Ninh luyện chế Thanh Tâm Đan phổ thông nhất, nhưng Thanh Tâm Đan tinh khiết không tạp chất như vậy, vào thời khắc nguy cấp đúng thật có thể cứu người một mạng.

   Giản Ninh cất đan đi.

   Như thể đã tìm thấy niềm vui, anh luyện tất cả các cây linh thảo phát triển tốt trong sân thành đan dược.

   Đợi bé con về, đưa cho bé dự phòng.

   Nhưng mà, chưa kịp đợi bé con về, Giản Ninh đã nhận được thư do hạc giấy gửi đến.

   Bé con bị đánh ở trường.

   Quá đáng!

   Vậy mà có kẻ dám bắt nạt bé con, đúng là không coi Lạc Hà Phong và Vạn Kiếm Phong ra gì.

   Không ngờ bé con mềm mại đáng yêu như vậy lại bị bắt nạt, Giản Ninh lo lắng không thôi.

   Anh lập tức bỏ công việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến trường học.

   Bé con và Tống Thanh Loan ngoan ngoãn đứng trước cửa phòng phu tử, thấy Giản Ninh đến, hai mắt rưng rưng gọi, "Tiểu sư thúc!"

   "A Liễm ngoan, đừng sợ, tiểu sư thúc sẽ đòi lại công bằng cho con, để ta vào tìm hiểu tình hình trước."

   Giản Ninh lập tức đau lòng.

   Trán đứa nhỏ bị đụng đỏ, đó là nơi sừng rồng mềm mại mọc ra, sao có thể bị đụng vào?

   Giản Ninh đẩy cửa bước vào.

   Phu tử lập tức đứng dậy chào, sau đó mời Giản Ninh ngồi xuống.

   Giản Ninh gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

   Trong phòng ngoài phu tử, còn có một cặp vợ chồng trông rất hung dữ.

   "Ngươi là ai, tại sao lại kiêu ngạo như vậy?" Người đàn ông vạm vỡ, râu quai nón dài, trên lưng đeo một thanh đao.

   "Người này là..."

   Phu tử còn chưa nói xong đã bị Giản Ninh cắt ngang, anh nói, "Ta là người nhà của Diệp Liễm, xin hỏi ông là?"

   "Thì ra ngươi chính là người nhà của con rồng tàn tật đó," Người đàn ông khinh bỉ nói, vợ chồng bọn họ là tán tu cao cấp, đa số tu sĩ gặp bọn họ đều cung kính, tiểu bạch kiểm trước mắt này trông còn trẻ, sợ là còn chưa nghe qua uy danh của gã, người đàn ông nói, "Con ngươi đánh con trai ta, ngươi tự xem nên làm gì đi?"

   Giản Ninh ngẩng đầu, "Con trai ngươi đâu?"

   Người đàn ông: "..."

   "Con trai ta đang ở lớp."

   "Rõ ràng là hai đứa đánh nhau, tại sao con trai ông ta vẫn còn ở trong lớp? Con trai ta lại bị phạt đứng ngoài cửa?"

   Phu tử: "..."

   "Không, không phải phạt đứng, mà là gọi đến để hỏi tình hình." Phu tử vội vàng giải thích.

   "Vậy thì để cả hai đứa vào đây, vào đây nói rõ mọi chuyện trước mặt."

   Giản Ninh như hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông râu quai nón, mỉm cười hiền lành ra lệnh cho phu tử.

   Phu tử lập tức đi gọi tất cả những đứa trẻ có liên quan đến vụ đánh nhau vào.

   Trẻ con đánh nhau vốn không có gì to tát, đánh một chút rồi thôi, nhưng mấy đứa nhỏ đánh nhau hôm nay lại là mấy đứa trẻ đặc biệt.

   Một bên là đệ tử chân truyền của hai đại phong Thiên Diễn Tông, một bên là con trai của đao tu số một thiên hạ Thạch Hãn Thiên.



   Hơn nữa còn vừa đúng lúc bị Thạch Hãn Thiên nhìn thấy.

   Con trai của Thạch Hãn Thiên, lại vừa đúng lúc bị đánh rất thảm.

   Ông ta không có khả năng bảo vệ mấy đứa nhỏ này, chỉ có thể gọi hai vị phong chủ đến.

   Phong chủ Thanh Vân Phong còn chưa đến, Giản Ninh đã đến trước.

   Một lát sau, một đứa trẻ béo mập đi vào, theo sau là ba đứa trẻ gầy gò.

   Bốn đứa trẻ đều bị đánh khá thảm.

   Đặc biệt là đứa trẻ béo mập kia, cả khuôn mặt đều sưng lên.

   Quá thảm.

   Giản Ninh quay đầu nhìn con mình một cái.

   Không tệ, bé con chỉ bị đỏ một mảng nhỏ trên trán.

   Giản Ninh âm thầm giơ ngón tay cái lên.

   Anh tin bé con nhà mình không phải là người chủ động gây chuyện, bé con không bị bắt nạt, Giản Ninh yên tâm rồi.

   Mấy đứa trẻ đối chất tại chỗ, cuối cùng Giản Ninh cũng hiểu.

   Đứa trẻ béo mập là học sinh lớp trên, học cùng lớp với Tống Nam; Tống Bắc, trước đây nghe Tống Nam; Tống Bắc kể về tiểu sư đệ tàn tật này, trong lòng rất khinh thường.

   Hôm nay đột nhiên thấy chán, liền chạy đến tìm bé.

   Từ nhỏ Diệp Liễm đã quen nên phớt lờ, cũng không nói gì, nhưng Tống Thanh Loan không chịu được.

   Không ai có thể bắt nạt tiểu sư đệ của nó, vì vậy Tống Thanh Loan xông lên đánh nhau với đối phương.

   Thấy Tống Thanh Loan sắp bị đánh, Diệp Liễm vội vàng tham gia vào cuộc ẩu đả đầu tiên của mình.

   Bé đã Trúc Cơ, đương nhiên mấy đứa nhỏ này không phải là đối thủ của Liễm, nên bị đánh.

   Đánh hay lắm.

   Giản Ninh nghĩ thầm, tuổi còn nhỏ mà miệng đã thối như vậy, bị đánh cũng đáng.

   Bé rồng nhà anh ngoan ngoãn xinh đẹp, là một đứa trẻ tốt.

   Hơn nữa, hai nhóc mập Tống Nam; Tống Bắc này, may mà đã đi vào bí cảnh rèn luyện, nếu không phải đánh cho chúng một trận.

   Sao có thể nói với người ngoài tiểu sư đệ nhà mình không tốt.

   Giản Ninh xoa xoa đầu nhỏ của bé con, cũng không biết có phải cố ý nói cho Thạch Hãn Thiên nghe không.

   "Thanh Loan, A Liễm, hai đứa không sai, không cần xin lỗi."

   Anh đau lòng xoa xoa trán bé con: "Có đau không?"

   Vì câu nói này của tiểu sư thúc cuối cùng trái tim bất an của bé con cũng được thả lỏng hoàn toàn.

   Bé ôm đùi Giản Ninh, mềm mại nói: "Là bọn họ ra tay đánh người trước, cũng là bọn họ mắng người trước."

   Nói rồi, vì tức giận, giọng nói trở nên gấp gáp.

   Giản Ninh ngẩng đầu nhìn đối phương, "Con trai ông mắng người trước, lại đánh người, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?"

   Đối phương sững sờ, "Con trai ta bị đánh, còn phải xin lỗi? Thiên Diễn Tông các người có còn vương pháp không?"

   "Thằng nhóc tàn phế nhà các ngươi, phải xin lỗi con trai ta, nếu không chuyện này không thể xong."

   Thạch Hãn Thiên là một tán tu, luôn luôn kiêu ngạo, tự cho rằng đao pháp của mình là thiên hạ đệ nhất, các tu sĩ đều sẽ nể mặt gã ba phần.

   Huống hồ chỉ là một con rồng tàn tật, gã không cho rằng Thiên Diễn Tông sẽ vì bênh vực đối phương mà trở mặt với gã.

   Lúc này, gã còn chưa biết, hai đứa nhỏ này, đặc biệt là đứa nhỏ tàn tật này, phía sau lại có hai vị phong chủ của Thiên Diễn Tông.

   Thạch Hãn Thiên tháo đao sau lưng xuống, ném mạnh lên bàn.

   Giản Ninh lập tức nhận ra, đối phương là Hợp Thể Kỳ.

   Giản Ninh yên tâm.

   Chỉ là một Hợp Thể Kỳ nho nhỏ, kiêu ngạo cái gì.

   Nguyên chủ của thân thể này cũng là Hợp Thể Kỳ, ai sợ ai?

   Giản Ninh nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, "Vị phụ huynh này, xin ông hãy xin lỗi con ta."

   "Ông là một người lớn, mở miệng ra là nói con ta tàn tật, ông cho rằng nó không có chỗ dựa, có thể tùy ý bị bắt nạt sao?"

   Thạch Hãn Thiên: "Ngươi... ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy."

   Không trách Thạch Hãn Thiên, bởi vì chàng trai trước mắt trông quá trẻ, nếu không biết trước anh là người nhà của thằng tàn phế, còn tưởng là anh trai.

   Giản Ninh khẽ cười, "Ta là cái thá gì không quan trọng, nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bắt nạt người của ta."

   Uy áp Hợp Thể Kỳ lập tức xuất hiện.

   Thạch Hãn Thiên sững sờ, chàng trai trước mắt trông trẻ tuổi như vậy, vậy mà cũng là Hợp Thể Kỳ.

   Không đúng, Tu Chân giới không thể có Hợp Thể Kỳ trẻ tuổi như vậy.

   Trừ khi, anh là một kỳ tài.

   Biểu cảm của Thạch Hãn Thiên lập tức trở nên kỳ lạ.

   Gã hỏi, "Xin hỏi đạo hiệu của đạo hữu?"

   Giản Ninh khịt mũi cười một tiếng, "Không đáng nhắc đến, hai cha con các ngươi, chỉ cần xin lỗi con ta là được."

   "Ngươi..."

   "Sao vậy, chẳng lẽ đường đường là Thạch tiên sinh, lại đi bắt nạt một đứa trẻ sao?"

   "Hay là," Giản Ninh cười khẩy, đưa tay chỉ vào đứa trẻ béo mập, "Con ta là tàn phế, con trai ông ngay cả một đứa tàn phế cũng không đánh lại, vậy nó là gì, đồ vô dụng ư?"

   "Ngươi muốn chết à?"

   Thạch Hãn Thiên nổi giận, đứa con trai này gần trăm tuổi gã mới có được, ngày thường nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

   Bây giờ lại có người dám ở trước mặt gã mắng con trai là đồ vô dụng, làm sao có thể nhịn được.

   Thạch Hãn Thiên lập tức giơ đao lên.

   "Ta nể ngươi là người của Thiên Diễn Tông, cho ngươi ba phần mặt mũi, ngươi đừng có mà không biết điều."

   Giản Ninh cười lạnh, "Ông còn biết ta là người của Thiên Diễn Tông, vậy ông nên biết con ta cũng là người của Thiên Diễn Tông, ông không tôn trọng Thiên Diễn Tông như vậy, chi bằng dẫn theo tên vô dụng nhà ông cút đi."

   Thấy Giản Ninh nói chuyện không còn khách sáo, phu tử giật mình, nghĩ lại, cũng đúng, người của Thiên Diễn Tông bọn họ, trên địa bàn của mình lại bị người khác sỉ nhục, nói ra ngoài, sau này còn mặt mũi nào nữa?

   Phu tử lập tức ưỡn ngực.

   "Tiểu sư thúc!" Diệp Liễm lo lắng ngẩng đầu nhìn tiểu sư thúc một cái.

   Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, nhỏ giọng an ủi.

   "Đừng sợ, có tiểu sư thúc ở đây rồi."

   "Tiểu sư thúc? Ngươi là tiểu sư thúc của nó?" Thạch Hãn Thiên nghe thấy lời của Giản Ninh, gã cười hỏi, "Thì ra ngươi chỉ là tiểu sư thúc của thằng tàn phế này, sư phụ nó đâu, cha mẹ nó đâu?"

   Thạch Hãn Thiên nói xong, giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó.

   "Dù sao một đứa tàn tật như vậy, cha mẹ nó cũng chưa chắc cần nó."

   "Không phải bố mẹ ta không cần ta." Nghe thấy câu này, bé con vẫn luôn im lặng đột nhiên bùng nổ, nắm chặt nắm đấm nhỏ, hét lên với Thạch Hãn Thiên.

   Bố mẹ của bé vì bảo vệ bé mới xảy ra chuyện, không phải cố ý không cần bé.

   Giản Ninh xoa đầu bé con, sau đó nhét bé vào ngực Tống Thanh Loan bên cạnh.

   "Thanh Loan, giúp tiểu sư thúc chăm sóc tiểu sư đệ nhé?"

   Tống Thanh Loan nghiêm túc gật đầu.

   "Tiểu sư thúc, là bọn họ bắt nạt sư đệ trước, con và A Liễm không làm gì sai cả."

   "Ngoan, Thanh Loan và A Liễm đều là đứa trẻ ngoan, tiểu sư thúc hiểu."

   Tống Thanh Loan ngoan ngoãn dẫn bé con trốn sang một bên.

   Sau đó, chiếc quạt xếp trong tay Giản Ninh khẽ động, biến thành một thanh trường kiếm.

   Anh cầm trường kiếm lên, đặt lên bàn, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.

   "Thạch Hãn Thiên, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, xin lỗi con ta."

   "Không thể nào, có bản lĩnh thì ngươi hãy để ta xem ngươi giỏi đến mức nào."

   Thạch Hãn Thiên hoàn toàn không coi đối phương ra gì.

   Gã rút đao ra.

   Mái nhà lập tức nổ tung.

   Hai người đứng trên đấu trường của Thiên Diễn Tông.

   Giản Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

   Anh dám chắc mình có thể đánh bại đối phương.

   Có lẽ đây là cái gọi là trực giác?

   Hơn nữa, Thiên Diễn Tông cũng sẽ không cho phép một người ngoài đánh trọng thương một phong chủ trên địa bàn của mình, sau đó lại nghênh ngang rời đi.



   Chắc chắn các phong chủ khác sẽ ra mặt, đòi lại thể diện.

   Bây giờ cứ để anh ra oai chút đã.

   Quả nhiên, hai người vừa đứng lên đấu trường, tông chủ Thiên Diễn Tông và phong chủ Thanh Vân Phong đã xuất hiện.

   Phong chủ Thanh Vân Phong cũng là một người yêu con như mạng.

   Lúc này Thạch Hãn Thiên mới nhận ra thân phận của hai đứa nhỏ có thể không đơn giản.

   Nhưng thân phận của gã cũng không đơn giản, sao có thể để người khác bắt nạt con trai gã.

   Gã rút trường đao ra, đao hồn xuất hiện, lao về phía Giản Ninh.

   Bất ngờ, Giản Ninh lập tức rút trường kiếm trong tay ra, nghênh đón.

   Ngay lúc đó, trước mặt anh xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen.

   Người đàn ông chỉ giơ thanh trường kiếm màu đen trong tay lên. Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, một đạo kiếm ý đã đánh Thạch Hãn Thiên ngã mạnh ra ngoài đấu trường.

   "Tam sư huynh!"

   "Tam sư đệ!"

   Hai giọng nói cùng lúc vang lên.

   Giản Ninh đứng sau lưng người nọ, nhìn bóng lưng có chút quen thuộc của hắn.

   Tam sư huynh?

   Tam sư đệ?

   Người này chính là đạo lữ của nguyên chủ, Diệp Minh Sương?!!!

   Giản Ninh nhìn bóng lưng thẳng tắp của đối phương, trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác quen thuộc và an toàn.

   Cảm giác này, chẳng lẽ là do nguyên chủ để lại?

   Nhưng theo thông tin anh nắm được, quan hệ giữa nguyên chủ và vị đạo lữ này của anh ta không tốt.

   Nhưng lúc này cảm giác kích động khó tả trong lòng anh rốt cuộc đến từ đâu. Giản Ninh lùi lại một chút, để tránh bị thương khi họ đánh nhau.

   Sau đó, anh thấy Diệp Minh Sương đơn phương nghiền nát đối thủ.

   Cho đến khi đối phương phun máu, liên tục xin tha, Diệp Minh Sương mới khinh miệt nói: "Xin lỗi đồ đệ và sư đệ ta."

   Sư đệ?

   Đồ đệ?

   Thạch Hãn Thiên cố nén máu tươi trong miệng, không cam lòng hỏi: "Ngươi là Diệp Minh Sương?"

   "Đúng!"

   Sắc mặt Thạch Hãn Thiên trong nháy mắt trắng bệch.

   Nghe nói Diệp Minh Sương đã bế quan mấy năm, gã không ngờ đối phương lại xuất quan vào ngay lúc này, hơn nữa còn có một đồ đệ.

   Toàn bộ Thiên Diễn Tông, người gã kiêng kỵ nhất chính là Diệp Minh Sương, không ngờ sư phụ của thằng tàn phế kia lại là Diệp Minh Sương.

   Thạch Hãn Thiên không cam lòng phun ra máu trong miệng, nghiến răng nói: "Xin lỗi."

   Giản Ninh từ phía sau bước đến, cười tủm tỉm nói: "Ngươi đang xin lỗi ai vậy?"

   Thạch Hãn Thiên: "... Ngươi!"

   Ánh mắt sắc bén của Diệp Minh Sương nhìn qua.

   Thạch Hãn Thiên nghiến răng nghiến lợi, "Xin lỗi, tiểu sư thúc của Diệp Liễm, xin lỗi, Diệp Liễm, ta không nên nói năng lỗ mãng."

   "Tha cho ngươi!" Giản Ninh phất phất tay, "Cút đi, mang cả con trai ngươi đi luôn."

   Thạch Hãn Thiên nhìn về phía chưởng môn.

   Từ đầu đến cuối không nói một lời, cũng không tham gia vào chuyện này, chưởng môn: "..."

   Nhưng tôn nghiêm của Thiên Diễn Tông vẫn phải giữ.

   Chưởng môn bình tĩnh nói: "Chưởng giáo, mọi việc cứ theo quy định của trường mà làm."

   "Mau đuổi người này đi cho ta."

   Phu tử đáp: "Vâng!"

   Một trò khôi hài, cuối cùng kết thúc bằng việc Thạch Hãn Thiên mang con trai mình rời đi.

   Chưởng môn và phong chủ Thanh Vân Phong rời đi hết.

   Tống Thanh Loan dưới sự chỉ huy của cha mình, cũng dẫn tiểu sư đệ rời đi.

   Diệp Liễm muốn đi qua ôm chân tiểu sư thúc, bị phong chủ Thanh Vân Phong kéo lại, cưỡng ép ôm đi.

   Bé con quá yếu ớt, không có cách nào thoát ra, chỉ có thể để mặc đối phương ôm, bắt bé rời đi.

   Tên sư thúc xấu xa này còn bịt miệng nhỏ của bé lại, không cho bé kêu la.

   Trên đấu trường, chỉ còn lại hai người Diệp Minh Sương và Giản Ninh.

   Giản Ninh lập tức trở nên căng thẳng.

   Anh nhìn bóng lưng cao lớn; quen thuộc đó, nhỏ giọng thăm dò gọi: "Sư huynh?"

   Gọi như vậy chắc không sai đâu nhỉ?

   Sâu trong ký ức của anh, hình như nguyên chủ cũng gọi đối phương như vậy.

   Diệp Minh Sương quay đầu lại, "Sư đệ, ta về rồi."

   Giản Ninh nhìn thấy khuôn mặt của hắn, anh ngẩn người.

   Diệp Minh Sương, trông hắn giống hệt Phó Trầm Chu.

   Phó Trầm Chu là ba của đứa nhỏ trong nhiệm vụ trước.

   Không đúng, hắn không chỉ giống Phó Trầm Chu, mà hắn còn giống hệt NPC Cố Diệc Đình mà anh gặp trong nhiệm vụ đầu tiên.

   Giản Ninh cảm thấy mình đã hiểu lầm.

   Vậy nên không phải chỉ có mình anh hoàn thành nhiệm vụ này, mà "Diệp Minh Sương" cũng đến hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?

   Giản Ninh thử gọi tên đối phương: "Phó Trầm Chu?"

   "Ninh Ninh!"

   Diệp Minh Sương nghe thấy cái tên này, biểu cảm cũng trở nên kích động.

   Quả nhiên, quả nhiên là em.

   Diệp Minh Sương vội vàng tiến lên, vươn tay ôm lấy chàng trai trước mặt.

   "Ninh Ninh, em thật sự còn nhớ ta, ta rất nhớ em."

   Theo sự chữa lành của linh hồn, ký ức kiếp trước ngày càng rõ ràng, Diệp Minh Sương nhớ rõ hắn và Giản Ninh đã từng bên nhau, bây giờ cũng ở bên nhau.

   Bọn họ thật sự là bạn đời, đời đời kiếp kiếp có nhau.

   Nhưng mà, Giản Ninh ngẩn người.

   Người anh em này bị sao vậy? Mới gặp mặt mà đã ôm ôm ấp ấp?

   Hơn nữa, hơn nữa, bản thân anh cũng cảm thấy quen thuộc, thậm chí còn không muốn đẩy đối phương ra.

   Như thể, như thể vốn nên như vậy.

   Diệp Minh Sương tiếp tục nói, "Ninh Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi, có nhớ ta không?"

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh không biết nên trả lời thế nào.

   Đối phương là Diệp Minh Sương, cũng là Phó Trầm Chu, thậm chí, Giản Ninh thử gọi, "Cố Diệc Đình?"

   "Ninh Ninh, là ta, vẫn luôn là ta."

   Chắc chắn họ là người yêu của nhau từ kiếp này sang kiếp khác.

   Diệp Minh Sương kích động nói, "Ninh Ninh, chúng ta lại gặp nhau rồi."

   Giản Ninh xoa xoa tay.

   Nếu Diệp Minh Sương cũng hiểu rõ mối quan hệ của hai người bọn họ, vậy thì hắn, tại sao lại có biểu cảm như vậy.

   Như thể hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

   Nhưng không phải cả hai bọn họ đều là người thực hiện nhiệm vụ sao?

   Giản Ninh thăm dò hỏi, "Rất vui vì chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ."

   Diệp Minh Sương: "...?"

   Nhiệm vụ gì cơ?

   Giản Ninh thấy đối phương không nói gì, bèn nói tiếp: "Vậy anh có biết mối quan hệ hiện tại của chúng ta không?"

   Diệp Minh Sương nhìn anh, "Biết."

   "Ta là đạo lữ của em, là người yêu của em."

   Giọng Diệp Minh Sương trầm thấp, đầy mê hoặc, đột nhiên Giản Ninh có ảo giác, như thể hai người bọn họ là một cặp tình nhân ân ái từ kiếp này sang kiếp khác.

   Nhưng Giản Ninh thề, sâu trong ký ức của anh, không có bất kỳ đoạn ký ức nào cho thấy anh từng yêu đương.

   Giản Ninh tiếp tục nói, "Vậy thì tốt, vậy chúc chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách vui vẻ, nhiệm vụ của em là bảo vệ đứa nhỏ trưởng thành, còn anh thì sao?"

   "Ý em là chúng ta đều là người chinh phục, có thể giúp đỡ lẫn nhau, anh thấy sao?"

   "Nhưng mà, nếu anh không muốn cũng không sao."

   "Ninh Ninh," Cuối cùng Diệp Minh Sương cũng phát hiện ra điều bất thường, hoàn toàn bất thường, Ninh Ninh nhìn thấy hắn, hoàn toàn không có sự vui mừng khi gặp lại người yêu, hơn nữa, nhiệm vụ gì, Ninh Ninh đang nói gì vậy, hắn hoàn toàn không hiểu.

   Diệp Minh Sương hỏi, "Ninh Ninh, em còn nhớ mối quan hệ của chúng ta không?"

   Giản Ninh không hiểu, "Mối quan hệ gì cơ?"

   Diệp Minh Sương tiến lên một bước, cả người chứa đầy công kích: "Ninh Ninh, có phải em đã quên rồi không, chúng ta là người yêu, chúng ta đã hẹn ước đời đời kiếp kiếp, nên bây giờ ta đến tìm em."

   Diệp Minh Sương nắm lấy tay Giản Ninh.

   Giản Ninh sợ ngây người.

   Người yêu gì cơ?

   Sao có thể?

   Trong ký ức của anh hoàn toàn không có.

   Thậm chí trên thực tế, tất cả những ký ức về người bạn đồng hành trước mắt này đều mơ hồ.

   Giản Ninh muốn giãy ra thoát khỏi đối phương, nhưng ánh mắt của Diệp Minh Sương trông rất buồn bã, hắn đau khổ hỏi: "Ninh Ninh, em thật sự đã quên mất mối quan hệ giữa chúng ta sao?"

   "Em còn nhớ Đản Đản không?"

   "Còn Dữu Dữu thì sao?"

   Giản Ninh gật đầu.

   Nhớ lại Đản Đản, anh nói, "Em nhớ chứ, em phải bảo vệ nó lớn lên, nó đã lớn lên khỏe mạnh rồi."

   Nhưng lúc lớn nó trông thế nào? Đột nhiên Giản Ninh phát hiện, hình như anh không nhớ được.

   Chẳng lẽ ký ức của anh thật sự có thiếu sót, vẫn luôn bị hệ thống xóa sạch?

   Giản Ninh lắc đầu, "Em, Đản Đản thế nào rồi?"

   Diệp Minh Sương nói, "Nó rất giỏi, trở thành một người quân nhân ưu tú."

   "Vậy thì tốt." Giản Ninh gật đầu, yên tâm.

   Diệp Minh Sương chú ý biểu cảm của anh.

   Hắn chắc chắn người trước mặt không phải đang diễn, mà thật sự không nhớ ra hắn.

   Sao có thể như vậy?

   Không phải đã nói đời đời kiếp kiếp nhớ kỹ đối phương sao?

   Vẻ mặt Diệp Minh Sương trông rất đau lòng, Giản Ninh cảm thấy mình cũng bị ảnh hưởng mà có chút đau lòng.

   Anh vươn tay, nhẹ nhàng chọc vào cánh tay cứng cáp, đầy cơ bắp của đối phương.

   Wow, thật ghen tị.

   Giản Ninh nhỏ giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"

   Diệp Minh Sương lắc đầu.

   Hắn vẫn không tin đối phương đã hoàn toàn quên mình.

   Bất chợt Diệp Minh Sương vươn tay, kéo Giản Ninh lại gần mình, ôm chặt lấy anh.

   Diệp Minh Sương cao hơn Giản Ninh một chút, hắn nhìn vào mắt đối phương, "Ninh Ninh, em thật sự đã quên quá khứ của chúng ta sao?"

   Giản Ninh bất an chớp mắt.

   "Xin lỗi, em không biết anh nói thật hay giả, nhưng rất xin lỗi, em thật sự không nhớ."

   Diệp Minh Sương nhìn chằm chằm Giản Ninh.

   Sau đó, đột nhiên hắn giơ tay, giữ lấy gáy đối phương, hai người hôn nhau trên đấu trường.

   Khi Diệp Minh Sương tiến lại gần, tim Giản Ninh đột nhiên đập nhanh, lý trí mách bảo anh nên đẩy đối phương ra, nhưng cơ thể anh đã quen với sự tiếp xúc này, trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.

   Giản Ninh hoảng sợ mở to mắt.

   Sau đó anh phát hiện hôn môi dường như khá... khá kích thích.

   Một lúc lâu sau, trong lòng Diệp Minh Sương mới cảm thấy hơi thỏa mãn, hắn buông Giản Ninh ra.

   "Thế nào?"

   Nhớ ra chưa?

   Hắn chờ mong, Giản Ninh chột dạ cúi đầu.

   Không nhớ ra gì cả, ngược lại khá vui mừng vì đã chiếm được tiện nghi của anh đẹp trai.

   "Xin lỗi."

   Diệp Minh Sương thất vọng cúi đầu.

   Hai người im lặng đứng một lúc.

   Diệp Minh Sương bất ngờ ngẩng đầu, "Không sao, không nhớ cũng không sao."

   Trên mặt hắn lộ ra nụ cười.

   Giản Ninh thừa nhận mình bị vẻ đẹp trai làm cho choáng ngợp, nhưng cũng bị dọa sợ.

   "Diệp Minh Sương?"

   Giản Ninh nghiêng đầu, tò mò nhìn đối phương.

   Diệp Minh Sương cười nói, "Ninh Ninh, quên rồi cũng không sao, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

   Hắn nói, "Dù sao thì bây giờ, em là đạo lữ của ta, điều này em nên biết chứ?"

   Giản Ninh không hiểu, gật đầu.

   Cứu mạng, đang diễn trò ba kiếp ba đời gì đây? Đáng ghét, nhưng anh thật sự không nhớ gì cả.

   Chẳng lẽ anh thật sự là một tên trai đểu bội bạc?

   Không thể nào!

   Nhưng mà—

   Giản Ninh nhớ lại nụ hôn vừa nãy, phản ứng của cơ thể không thể lừa được.

   Nhưng mà, anh thật sự không nhớ, cũng không biết đối phương nói thật hay giả.

   Diệp Minh Sương tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Giản Ninh.

   Cổ tay của anh, trắng nõn thon thả, ngón tay thon dài xinh đẹp, giống hệt trong ký ức của hắn.

   Diệp Minh Sương nói, "Ninh Ninh, đáng lẽ ta nên xuất quan sớm hơn, nhưng linh hồn ta bị tổn thương, vẫn luôn chữa trị, xin lỗi, ta đến muộn."

   Không không không, không muộn, không muộn chút nào, thậm chí còn đúng lúc, đánh cho tên đại ngốc Thạch Hãn Thiên kia một trận nhừ tử.

   Giản Ninh cực kỳ vui vẻ.

   Cảm giác được kẻ mạnh che chở đúng là sảng khoái.

   Có lẽ vì biểu cảm của đối phương quá thâm tình, nhất thời Giản Ninh không biết nên từ chối thế nào.

   Anh né tránh ánh mắt của hắn, "Vừa nãy, cảm ơn anh."

   "Không có gì," Diệp Minh Sương nói, "Ta chỉ đang bảo vệ đạo lữ và đồ đệ của mình."

   Giản Ninh: "..."

   Ồ.

   "Ninh Ninh, chúng ta về nhà thôi." Diệp Minh Sương cũng không muốn tiếp tục đứng đây nữa, hắn muốn đưa người trước mặt về nhà.

   Giản Ninh ngốc nghếch gật đầu.

   Gật đầu xong, anh mới nhớ ra trọng điểm, "Em phải về Lạc Hà Phong."

   Ý của Giản Ninh là, nếu anh muốn về Vạn Kiếm Phong của anh, vậy thì chúng ta đường ai nấy đi là được rồi.

   Không ngờ, đối phương nói, "Được."

   "Dù sao chúng ta vẫn luôn sống ở Lạc Hà Phong."

   Giản Ninh: "..."

   Cả hai đều là tu sĩ có tu vi thâm hậu, thoáng cái đã về Lạc Hà Phong.

   Về rồi, càng thêm không tự nhiên, đúng không nhỉ?

   Nếu Diệp Minh Sương chỉ đột nhiên đối xử tốt với anh, chỉ có thể nói mình, Diệp Minh Sương và nguyên chủ có quan hệ thân thiết.

   Nhưng bây giờ, Diệp Minh Sương còn nhắc đến Phó Trầm Chu, Cố Diệc Đình, chứng tỏ hai người bọn họ vẫn luôn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.

   Cũng có thể nói, người yêu mà Diệp Minh Sương nói, đúng là anh, cũng chỉ có anh phù hợp.

   Nhưng anh thật sự không nhớ gì cả, có thể quỵt nợ không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play