Giản Ninh đau lòng.

Tên nhóc không có lương tâm, có đồ ăn, không cần ba.

Giản Ninh đưa tay chọc vào mặt nhóc, không cho Đản Đản uống sữa.

Cái miệng nhỏ của Đản Đản cố gắng mút sữa, vẫn không với đến, gấp đến độ "Ê ê a a", chẹp cái miệng nhỏ, thoạt nhìn giống như muốn khóc.

"Đừng nghịch.

" Phó Trầm Chu chăm sóc đại bảo bối, còn phải chăm sóc tiểu bảo bối.

Hắn nắm tay Giản Ninh, đẩy ra.

Cuối cùng Đản Đản cũng bắt được bình sữa, càng ra sức uống.

Uống sữa xong, mới nhớ ba, vươn tay, muốn bắt ba.

"Hừ, không cho Đản Đản bắt.

" Ngón tay mang thù của Giản Ninh lắc lắc, không cho Đản Đản nắm.

Cậu nhóc vội vàng nhảy lên, sau đó bõm một tiếng ngã xuống nước.

Phó Trầm Chu: "! "

Phó Trầm Chu thay nước cho nhóc con, vớt nhóc ra ngoài, tắm rửa cho nhóc, bỏ vào trong ổ.

Đồng hồ sinh học của nhóc con ổn định, cảm thấy buồn ngủ, tự lặn xuống đáy nước, tìm được ổ nhỏ vỏ sò, cuộn thành quả bóng ngủ.

Phó Trầm Chu nhìn Đản Đản ngủ, kéo đèn, trở lại phòng.

Giản Ninh đã tắm rửa.

Phó Trầm Chu nhìn anh, thấy da nhân ngư ửng hồng.

"Anh đi tắm.

" Giọng Phó Trầm Chu trầm thấp, vui sướng.

Giản Ninh nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, từ từ chui vào chăn, quấn lấy mình.

Vì thế, khi Phó Trầm Chu đi ra, nhận được một con tằm cưng.

Hắn mở từng tầng từng tầng kén tằm ra, ghé vào người anh, áp vào lỗ tai Giản Ninh, nhỏ giọng hỏi, "Ninh Ninh, anh có thể hôn một cái không?"

Giản Ninh đỏ mặt gật đầu.

Phó Trầm Chu cúi đầu, chậm rãi hôn vành tai anh, gò má anh, chóp mũi anh, sau đó là miệng.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc và tiếng thở hổn hển của chàng trai nhân ngư.

*

Sáng hôm sau, khi Giản Ninh tỉnh lại, Phó Trầm Chu đã đi rồi.

Trên gối dán tờ giấy: Ninh Ninh, chào buổi sáng.

Giản Ninh nhìn tờ giấy, xé ra, sau đó mở tủ, nghiêm túc đặt vào túi văn kiện.

Phó Trầm Chu là một người rất có cảm giác nghi thức sinh hoạt, thường xuyên dùng bút viết lời nhắn cho Giản Ninh, anh cất toàn bộ vào trong túi văn kiện.

Giản Ninh xuống giường rửa mặt, đi ra, thím Chu đang chơi với Đản Đản ở phòng thủy tinh dưới lầu.

Thấy ba xuống, nhóc con giống như cá nhỏ nhảy ra khỏi mặt nước, lại rơi xuống nước, "A!"

Giản Ninh bước đến, vớt đứa con tinh lực dồi dào từ trong nước lên: "Đản Đản, daddy con đi rồi, hôm nay chỉ có ba và con nương tựa lẫn nhau, biết không?"

Đản Đản vui vẻ lắc lắc cái đuôi lớn, cười ngây ngô với ba.

"Y nha nha!"

Cá ngốc.

Thím Chu thật lòng thích trẻ con, chăm sóc Đản Đản rất tốt.

Thím thấy Giản Ninh đi xuống, vội vàng nói, "Cậu Giản, cậu Phó tự tay làm bữa sáng cho cậu, để trên bếp còn nóng, cậu mau ăn đi.

"

Giản Ninh nghe thím Chu nói, đỏ mặt mỉm cười, "Vâng, cháu biết rồi.

"

Xem như họ Phó có lương tâm.

Anh đem cá ngốc thả vào nước, đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Phó Trầm Chu làm trứng chiên và cá nhỏ, thứ Giản Ninh thích nhất, còn có nước ép dâu tây.

Anh vui vẻ ăn điểm tâm, gửi tin nhắn cho Phó Trầm Chu.

Mang nhóc con đến hồ nước lớn ở sân sau chơi.

Bây giờ, Phó Trầm Chu đang ngồi ở trung tâm kiểm tra đo lường của quân bộ.

Bác sĩ Tống Hải Kỳ cầm bút, một bên viết viết vẽ vẽ.

Một bên hỏi, "Lão Phó, tôi thấy tinh thần lực của cậu có vấn đề rất nghiêm trọng, bây giờ lại xảy ra tình huống gì?"

"Cậu thật sự nên tìm một nhân ngư, nếu không sớm muộn gì tinh thần thức hải cũng sẽ vỡ nát.

"

Phó Trầm Chu so với cẩn thận tỉ mỉ thường ngày hoàn toàn khác nhau, thích ý tựa vào ghế, gật đầu, "Cậu nói đúng.

"

"Nhưng tôi đã tìm được nhân ngư rồi.

"

Tống Hải Kỳ ngẩng đầu, nhìn Phó Trầm Chu như gặp m.

a.

"Cậu có thể kiểm tra tinh thần lực của tôi thêm lần nữa.

" Đây cũng là mục đích hôm nay Phó Trầm Chu đến trung tâm kiểm tra đo lường.

Tống Hải Kỳ lập tức buông công việc trong tay xuống, đi điều chỉnh thiết bị.

Dù sao, để nguyên soái đến đây một chuyến, cũng là cơ hội khó có được.

Phó Trầm Chu ngồi trên ghế, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Hắn bật màn hình, thấy tin nhắn của Giản Ninh, mở ra:

Chào buổi sáng, Phó Trầm Chu!

Bữa sáng ngon lắm, cảm ơn mamy Phó.

Hắn nghĩ đến cảnh mộng ảo mông lung vào tối qua, ở trong mơ.

Chân nhân ngư trắng nõn, cúi người dẫm lên ngực hắn, nụ cười như tranh, "Daddy Cố, biết rồi!"

Trong mơ "mình" mặc áo sơ mi trắng, đưa tay bắt lấy chân chàng trai, sau đó đem em ấy bọc vào trong ngực, cúi đầu hôn môi, tiếng rên đứt đoạn nối tiếp, tiếng cầu xin dừng lại, và đuôi mắt ửng hồng, từng giọt nước mắt lăn xuống.

Rất chân thật.

Giống như đã thật sự trải qua.

Tâm trạng Phó Trầm Chu rất tốt lật xem tin tức và ảnh chụp nhân ngư gửi tới, Tống Hải Kỳ lại gần, "Được rồi.

"

"Nhìn cái gì mà vui vẻ như vậy?" Tống Hải Kỳ hỏi.

Phó Trầm Chu mỉm cười, "Ngắm nhân ngư.

"

Tống Hải Kỳ: "! "

Tống Hải Kỳ trêu ghẹo, "Tiểu nhân ngư có dáng dấp ra sao, lại có thể khiến cho ông già cuồng công việc nở hoa, nam nữ chưa kết hôn toàn đế quốc đều đau lòng muốn chế-t.

"

Phó Trầm Chu nghĩ đến nhân ngư trong nhà, yếu ớt không cãi láo, đáng yêu không làm bộ.

Phó Trầm Chu cười nói: "Em ấy là tiểu nhân ngư tốt nhất thế giới.

"

Tống Hải Kỳ: "! "

Mùi chua của tình yêu đúng là đáng sợ, ngay cả người như Phó nguyên soái cũng hóa thành si hán.

Phó Trầm Chu làm xong kiểm tra, ngồi trên ghế chờ kết quả.

Nửa giờ sau, Tống Hải Kỳ cầm kết quả đi ra, "Chúc mừng, tinh thần lực bạo động giảm xuống 50%.

"

"Nhân ngư rất phù hợp với tinh thần lực của cậu, tốc độ chữa trị rất nhanh, ông trời tác hợp, chúc mừng!"

"Cảm ơn.

"

Tống Hải Kỳ: "! "

Tống Hải Kỳ tiếp tục hỏi, "Đến cùng là kiểu nhân ngư gì, không định giới thiệu chị dâu cho mọi người biết à?"

Y cũng không trông cậy Phó Trầm Chu trả lời.

Không ngờ, Phó Trầm Chu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gật đầu: "Cậu nói đúng, nên giới thiệu cho mọi người làm quen, để tôi về bàn bạc với em ấy"

Tống Hải Kỳ: "! "

Phó Trầm Chu lấy được kết quả, đứng dậy rời khỏi phòng kiểm tra, trở lại văn phòng.

Khu quân sự đang bàn hoạt động xây dựng đoàn sĩ quan số 1 vào tháng sau, thư ký thấy Phó Trầm Chu trở về, lập tức báo cáo kết quả, hỏi nguyên soái có tham gia không.

Trong tình huống bình thường, nguyên soái sẽ trực tiếp từ chối.

Nhưng bây giờ, nguyên soái gật đầu, "Được, cậu cứ sắp xếp.

"

"Vâng, nguyên soái.

"

Cho dù trong lòng bất ngờ, thư ký chuyên nghiệp vẫn có nề nếp trả lời, ghi nhớ hành trình.

Giản Ninh mang nhóc con ra sân sau.

Có Phó Trầm Chu ở đây, anh cũng không thể nghịch nước.

Từ khi học bơi, Giản Ninh cảm thấy mình đã mở ra một thế giới mới, anh có thể ở trong biển vui chơi mãi mãi.

Hai ba con nhảy xuống hồ.

Hai nhân ngư đuôi lam tóc vàng, bơi trong nước.

Giản An rất thích cái đuôi lớn của ba, lắc lắc cái đuôi nhỏ, cố gắng bơi theo đuôi lớn.

Giản Ninh nổi trên mặt nước, nhẹ nhàng vỗ đuôi, nhìn nhóc con đuổi theo, thừa dịp nhóc con không nghỉ ngơi, đột nhiên nhẹ nhàng đẩy mông nhóc nhân ngư một cái, đẩy nhóc lùi ra xa, nhóc con ngốc nghếch lật lại, cười ngây ngô với Giản Ninh.

Chơi một lúc, Giản Ninh lại dùng đuôi cá kéo nhóc, nâng nhóc lên thật cao, sau đó ném ra ngoài, lại kéo nhóc lại.

Nhóc con vui vẻ kêu a a, tay nhỏ nắm vảy Giản Ninh, thích không nỡ buông tay.

Nhóc con còn quá nhỏ, chơi với Giản Ninh một lúc, đã ngủ gật trên mặt nước.

Giản Ninh ôm nhóc lên bờ, ôm nhóc về pha sữa bột, đút cho Đản Đản.

Đợi đến khi nhóc nhân ngư ngủ, anh đem nhóc nhân ngư đặt vào bể nước, ghé vào giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Không có Phó Trầm Chu, cứ thấy thiếu thiếu.

Giản Ninh nhìn trần nhà, cảm thấy mình không thể chán chường như vậy, anh nên tìm cho mình chút việc để làm, để mình bận rộn, có sự nghiệp của mình.

Giản Ninh thở dài, căn bản không ngủ được, anh lăn qua lộn lại, sau đó ngồi dậy.

Mở tủ quần áo, lén lấy ra một chiếc áo sơ mi của Phó Trầm Chu, ôm vào trong ngực.

Mùi hương quen thuộc bao trùm, trái tim Giản Ninh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Anh ôm áo sơ mi, nặng nề ngủ.

Mùi trên quần áo Phó Trầm Chu rất thơm.

Giản Ninh tỉnh ngủ, cầm áo sơ mi Phó Trầm Chu lên, chuẩn bị cất vào tủ.

Ngày thường lúc Phó Trầm Chu ở đây không cảm thấy gì, bây giờ anh vừa mở tủ ra, mùi của Phó Trầm Chu đã đập vào mặt.

Giản Ninh thích ý nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Áp vào quần áo Phó Trầm Chu, quá thoải mái, nếu như có thể áp mãi thì tốt quá.

Giản Ninh nhìn chiếc áo sơ mi đột nhiên trong lòng bật ra một ý hay.

Anh lén cầm một cái áo sơ mi màu lam, đỏ mặt mặc lên người mình, lại đem vạt áo dư thừa, nhét vào trong quần, giả vờ bộ quần áo này là của mình.

Oa, thơm quá, quá thoải mái.

Giản Ninh duỗi lưng một cái, thỏa mãn mang nhóc con xuống lầu, đưa nhóc cho thím Chu chăm sóc.

Thím Chu nhẹ nhàng đem Đản Đản đang ngủ say đặt vào nước, nhóc vẫn đang ngủ say, không hề bị ảnh hưởng.

Giản Ninh ở bên cạnh nhìn động tác chuyên nghiệp của thím Chu, khiêm tốn học hỏi những chuyện cần chú ý.

Thím Chu kiên nhẫn chỉ dạy từng cái một.

Giản Ninh bừng tỉnh đại ngộ.

Cơm trưa do thím Chu nấu, sau khi thím Chu làm xong định đến phòng nghỉ lầu một ăn, bị Giản Ninh gọi lại: "Thím Chu, nếu không chê, cùng ăn đi, một mình cháu ăn rất chán.

"

"Thế này, không tốt lắm.

"

"Không có gì, cùng ăn đi.

"

Giản Ninh đưa đũa cho thím.

Từ chối nữa là không tốt.

Thím Chu ngồi đối diện Giản Ninh, "Cảm ơn cậu Giản.

"

"Gọi cháu là Giản Ninh cũng được", Giản Ninh mỉm cười, "Thím cứ ăn thoải mái, một mình cháu không ăn hết đâu.

"

Hai người vừa ăn, Giản Ninh vừa nghe thím Chu tán gẫu, sinh hoạt coi như nhàn nhã.

Nói chuyện một lúc cơm nước xong, Giản Ninh lên lầu, anh muốn đi tìm hiểu nguyên chủ làm nghề gì.

Giản Ninh lục lọi căn phòng, cũng không tìm được thứ gì liên quan đến nghề nghiệp.

Giản Ninh hoảng hốt.

Sao có thể như thế.

Vậy anh phải làm gì?

Giản Ninh buồn bực ngồi trên giường, nhấc chân lên.

Anh cúi đầu, cài nút áo Phó Trầm Chu, quần áo dính mùi hương của Phó Trầm Chu, mặc vào quá thoải mái, giống như được ánh mặt trời sưởi ấm.

Giản Ninh thoải mái lại emo nằm trên giường, nhìn trần nhà.

Thật ra, làm một con cá muối nhỏ vô dụng, thật sự rất vui vẻ.

*emo: buồn rầu, trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play