Nhưng đó là trước đây.

Ta sớm đã bảo Lục Nhi đến kho hàng thăm dò tin tức, trong nhà vẫn chỉ có tiền lương mỏng manh hàng tháng của phụ thân là nguồn thu nhập.

Nhưng chi tiêu trong phủ lại đột ngột tăng trở lại như trước đây, thậm chí còn hơn thế trong khi giá cả tăng cao.

Ta liền hiểu rằng, phụ thân đã bắt đầu chấp nhận điều này.

Có lẽ bắt đầu từ việc của Lưu Quảng Chi, hoặc có thể từ trước đó, khi ông cho phép tiểu thư của mình đi quyến rũ để giữ chặt lòng của Tiêu Lưu.

Có lẽ từ khi ấy ông đã có tính toán.

Ta đã bị phụ thân bỏ rơi.

Cuối cùng ta hiểu được câu "sợ nàng không đợi được nữa" của Tiêu Thành Nghiệp là ý gì.

Ta bảo các nha hoàn trong viện theo dõi tin tức động tĩnh trong phủ, không bỏ sót chi tiết nào.

Nhận được tin tức, mỗi chi tiết đều rời rạc, Dung Nhi nói hai ngày trước có người mang hai xe lễ vật đến cầu kiến, nhưng đi là cửa phụ.

Phụ thân trước giờ không cho phép người nhà nhận lễ, nhưng lần này lại mở cửa cho người ta vào, người đó đi ra còn mang vẻ mặt tươi cười.

Lưu Uyển Tình một buổi tối nào đó dẫn theo nha hoàn lẻn ra ngoài từ cửa phụ, mãi đến khi trăng lên cao mới trở về.

Còn phụ thân, nha hoàn ở thư phòng nói nghe thấy phụ thân nói gần đây trong nhà sẽ có hỉ sự.

Nghe đến đây, ta thật sự tuyệt vọng với phụ thân.

Rõ ràng là giữa mùa hè nóng nực, ta lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Ta vốn định kéo dài đến sinh thần Thái hậu, khi đó theo các nương nương trong cung đến Tây Lăng cầu phúc cho quốc gia. Chờ khi bọn họ dần dần quên đi ta cũng được, chỉ cần không ở lại trong nhà này, thế nào cũng được.

Nhưng không ngờ phụ thân thật sự không có chút tình phụ tử nào, cuối cùng vẫn muốn tận dụng ta.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi đỏ mắt. Nếu thực sự trước đây khi bị từ hôn ta đã bị đả kích, lại gặp phải chuyện này, sợ là thật sự không sống nổi.

Cũng may từ nhỏ ta đã quen sống độc lập, trải qua những điều này đã rèn luyện tính cách ta kiên cường hơn bất kỳ ai.

Ta nghiến chặt răng, nâng tay lau nước mắt, bảo Liên Nhi: "Đi báo với Tiêu đại công tử, ta muốn gặp hắn, càng sớm càng tốt."

Phụ thân muốn dùng ta để bám lấy Tô Tể tướng, dù sao ta đã bệnh và không được lòng Tiêu Lưu, gả cho tên hỗn láo kia rồi c.h.ế.t cũng được, chỉ cần ta c.h.ế.t mà vẫn giữ được danh vị chính thất, quan hệ thân thuộc giữa hai nhà sẽ được duy trì.

Còn Lưu Uyển Tình gả vào nhà họ Tiêu, Tiêu Lưu yêu thương nàng, sau này tự nhiên cũng vì nàng mà giúp đỡ phủ Thái Sư.

Ông thậm chí không che giấu ý định của mình, ngày hôm sau liền gọi ta đến thư phòng, ba câu hai lời đã giao phó: "Ta đã tìm được cho con một mối hôn sự tốt, đối phương là người trong phủ tể tướng, xuất thân cao quý, những ngày này con hãy ở trong phòng chờ ngày thành hôn."

"Con trai của nhà họ Tô đã bốn lần cưới vợ, phụ thân trực tiếp gả con gái đi, liệu có ảnh hưởng đến danh tiếng của phủ Thái sư không?"

Ta sợ ông nhìn ra sự lạnh lùng trên mặt ta khiến sau này xảy ra biến cố, nên cố ý hạ thấp mày mắt, vẻ mặt tỏ ra chuyên tâm vì Thái Sư phủ mà hỏi.

"Danh tiếng?" Ta nghe thấy phụ thân cười khinh bỉ trên đỉnh đầu, mở miệng một cách không chút che giấu, với một tư thái mà ta chưa từng thấy ông biểu lộ trước mọi người: "Chỉ khi quyền lực không đủ mạnh mới cần danh tiếng để bù đắp, mà nay phủ Thái Sư đã không cần những thứ đó nữa."

Phải rồi, cuối cùng ông ấy đã đạt được lòng tin của Hoàng thượng, lại nắm được cành ô liu từ phủ Tể tướng, giờ đây phụ thân ta không còn là người chạy việc cho ai, mà giống như Tô Tể tướng, đứng sau điều hành.

Đây đúng là lúc ông ấy nên đắc ý.

Ta đứng dậy, Lưu Uyển Tình trong bộ y phục lộng lẫy không biết từ lúc nào đã vào trong phòng, theo sau là ba đệ đệ của ta.

Lưu Uyển Tình đầu cài đầy trâm vàng, như một con chim quý nhẹ nhàng chạy đến bên phụ thân, đong đưa tay ông làm nũng, dáng vẻ đáng yêu nhưng khi quay đầu về phía ta thì ánh mắt chứa đầy ác ý.

"Trưởng tỷ có thể gả vào Tô phủ, đúng là một mối lương duyên lớn, ta và Tiêu lang đều sẽ chúc phúc cho tỷ."

"Lưu Uyển Tình nói đúng, Tô phủ là gia đình danh giá, trưởng tỷ có thể gả vào đó, là vinh quang vô cùng, nên biết trân trọng." Lưu Hoài Quang cũng phụ họa, đến giờ hắn vẫn nghĩ Tô Tể tướng nhìn trúng hắn nên mới ban cho phủ Thái Sư mối hôn sự này, hắn nhìn ta với ánh mắt đầy kiêu ngạo, như thể ta là người được hưởng phúc từ hắn.

Còn phụ thân ta, nghe những lời này chỉ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Uyển Tình, bảo nàng cũng là thiếu nữ chờ gả, cần phải học cách thu mình, sau này về nhà chồng không thể thiếu quy tắc như vậy.

Nhìn cảnh cha con hòa thuận, lòng ta lần đầu dâng lên hận ý vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play