6.

"Sao vị của canh sâm này khác trước đây nhiều vậy?"

Lệ phi đặt bát canh trong tay xuống, cười lạnh: "Đừng nói là có kẻ dám bỏ gì vào đấy nhé?"

Cung nữ dâng trà vội giải thích: "Trước đây toàn dùng nhân sâm trăm năm, bây giờ Thượng thực cục nói nhân sâm trăm năm phải gửi qua chỗ Hoàng hậu trước, thế nên chúng ta chỉ có thể dùng loại mười năm thôi ạ."

"Một lũ xu nịnh."

Lệ phi giận tới mức vỗ bàn: "Trước đây có thứ gì tốt đều vội vã dâng lên cho bổn cung, vậy mà bây giờ kẻ nào cũng đua nhau nịnh bợ Hoàng hậu."

Ta dời bát canh sang một bên, tránh để nàng ta tức giận lại ném đồ lên thân người khác.

"Bẩm nương nương, nếu Hoàng hậu sinh được hoàng tử, mà hiện tại Hoàng thượng chỉ có một đứa con này, thì e là sau này đứa trẻ đó chắc chắn sẽ..."

Ta không nói hết nhưng Lệ phi đã hiểu ý ta.

"Không thể nào!"

Mắt Lệ phi lóe lên sự độc ác: "Bổn cung có thể khiến nàng ta ta sảy thai một lần thì cũng có thể khiến nàng ta ta sảy thai lần thứ hai!"

"Tuyết Cầu Nhi, ngươi nói xem, phải làm thế nào để Hoàng hậu... Không sinh cái thai này ra được đây?"

Lệ phi như đang hỏi ta, nhưng thực ra thì đã có quyết định rồi: "Chi bằng chờ tới lúc nàng ta sinh con, một xác hai mạng nhỉ."

"Trước đây là do nàng ta may mắn, bị rắn cắn rồi đúng lúc gặp người bắt rắn đưa thuốc."

Ánh mắt Lệ phi lạnh lẽo: "Bổn cung không tin, lần nào nàng ta cũng có thể may mắn như thế."

"Nương nương."

Ta nhắc nhở nàng ta: "Sớm muộn gì Hoàng thượng cần người kế vị, không phải con của Hoàng hậu thì cũng sẽ là con của người khác. Nghe nói có rất nhiều người khuyên Hoàng thượng tuyển tú, bổ sung hậu cung, kéo dài dòng dõi ạ."

"Vậy nên Hoàng hậu không quan trọng, quan trọng là nhất định phải có con..." Lệ phi dường như hiểu ra.

"Nếu bổn cung có con..."

"Thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất vui."

Ta lại thở dài: "Vốn dĩ nương nương đã được sủng ái nhất hậu cung, nếu có thêm con thì Hoàng hậu cũng không còn ưu thế nào nữa."

"Để ta suy nghĩ lại."

Lệ phi chìm vào suy tư.

Bởi vì luyện cổ từ nhỏ nên cổ nữ rất khó mang thai. Vì vậy, sau khi các nữ tử trong bộ tộc Miêu thành thân, muốn sinh con thì phải loại bỏ sạch sẽ cổ trùng trong cơ thể của mình trước đã.

Bây giờ Lệ phi sẽ lựa chọn thế nào đây?

Nửa tháng sau, Hoàng đế mang theo một cây đàn đến thăm Lệ phi.

"Nhược Hề, những ngày gần đây trẫm không quan tâm nhiều đến nàng, là lỗi của trẫm."

Hoàng đế đặt cây đàn xuống rồi nhìn Lệ phi với vẻ áy náy: "Trẫm đặc biệt đến đây để đánh đàn tạ lỗi đấy."

Tiếng đàn vang lên, là khúc Phượng Cầu Hoàng:

"Có một mỹ nhân, gặp rồi không thể quên.

Một ngày không gặp, nỗi nhớ khôn nguôi.

Đàn này thay lời, gửi gắm tâm tư."

...

Khúc nhạc kết thúc, Lệ phi dựa vào lòng Hoàng đế, nói bằng giọng điệu hờn dỗi: "Thần thiếp còn tưởng bệ hạ chỉ thích đứa bé, không yêu thần thiếp nữa chứ."

"Sao lại như thế được?"

Hoàng đế vuốt nhẹ mái tóc dài của Lệ phi, nói: "Trẫm đã nói rồi, trẫm sẽ yêu nàng vĩnh viễn. Chỉ là nàng cũng biết đấy, đứa bé trước đây của Hoàng hậu... Suy cho cùng vẫn là chúng ta nợ nàng ấy."

Hoàng đế có chút ủ rũ.

Lệ phi ngẩng đầu, thăm dò hỏi: "Tam Lang, nếu thiếp và chàng có một đứa con..."

"Vậy thì đứa trẻ đó chắc chắn sẽ là đứa trẻ tôn quý nhất thiên hạ này."

"Được." Lệ phi nhắm mắt lắm, dường như đã hạ quyết tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play