(*) Note của editor: Kể từ đây đại từ nhân xưng sẽ chuyển về cho phù hợp với cổ đại vì nữ chính đã chấp nhận sự thật mình xuyên về cổ đại.
Sau khi tiểu tử kia nói sẽ bồi thường bánh bao của nàng, thật sự là dùng tay còn lại móc từ trong ngực ra một cái gì đó khá to, là một cái bánh màn thầu cứng ngắc, đưa cho Tiếu Nương. Cũng chẳng biết tiểu tử này trộm được từ chỗ nào.
“Khi nãy hai người không ai chịu ăn, đẩy tới đẩy lui, chẳng qua ta chỉ có chút nóng nảy, mới thay hai người ăn thôi mà…” Có lẽ là tiểu tử này cũng biết chuyện mình giật đồ ăn là không đúng, cứng họng, nhỏ giọng giải thích.
Trong ngực tiểu tử này có đồ ăn nhưng lại không ăn, đói đến mức mờ mắt, nhất thời không nhịn được mà cướp nửa cái bánh bao ăn thừa của người khác, cũng không biết là chuẩn bị mang cái bánh màn thầu lớn này về cho ai.
Đều là những người đói khát trên đời, Ngô Tiếu Tiếu thấy mình tức giận với tên ăn mày nhỏ này thật sự là có chút trẻ con. Nghe thấy hắn nói như vậy, liền thả lỏng tay chuẩn bị kéo dậy. Thế nhưng tên ăn mày nhỏ này mặt mày nhăn nhó, tay giữ chặt cánh tay còn lại.
Thì ra khi nãy trong lúc vô tình, Ngô Tiếu Tiếu dùng sức quá mạnh, kéo trật khớp cánh tay kia. Trật khớp đúng là đau thật, nhưng mà tiểu tử này dường như là một đứa bướng bỉnh, vậy mà im lìm không rên một tiếng nào, chỉ là mồ hôi lăn bên thái dương, cắn răng không nói gì.
Hồ thị là một người tốt bụng, đứa bé này tuổi còn nhỏ lại còn đói đến nóng nảy, đương nhiên cũng không muốn so đo với hắn, càng không thể mặc kệ không quan tâm hắn được.
Thế là dẫn hắn đến một vị lang trung giang hồ ở phố bên cạnh, bỏ ra ba văn tiền, nhờ lang trung điều chỉnh lại vị trí cánh tay hắn. Nàng cảm thấy cần phải giải thích nguyên do với phụ thân của hài tử, miễn để lại rắc rối về sau. Thế là họ dẫn hài tử kia đi về phía miếu hoang ở thành Tây.
Đến nơi, nằm trong bụi cỏ quả nhiên là có một hán tử dáng người khôi ngô. Bệnh của hắn hình như cũng không nhẹ, hai gò má đỏ cả lên. Hồ thị không biết nên làm gì, chỉ có thể cao giọng gọi hán tử kia, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
Ngô Tiếu Tiếu nhìn thấy bên trong một miếng ngói bể có nước, liền cầm lấy miếng ngói đầy nước đó, đi qua vẩy lên mặt hán tử, cuối cùng thì hán tử kia cũng miễn cưỡng mở mắt.
Hồ thị nhỏ giọng thì thầm cùng hán tử vốn chẳng rõ là tỉnh táo hay mơ hồ kia. Nàng nói rõ ngọn nguồn, nói đứa bé kia mặc dù cánh tay trật khớp nhưng lang trung đã nói không đáng ngại, rồi dẫn nữ nhi Tiếu Nương chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng hán tử kia lại gọi nàng, giọng nói khàn khàn, khẩn cầu nàng đi vào trong thành tìm người Mạc gia, chỉ nói là họ hàng xa của Mạc gia đến đây tìm nơi nương tựa. Không ngờ nửa đường bị tiểu tặc trộm mất lộ phí, lại còn bị thương, nhờ người Mạc gia đến giúp đỡ.
Nghe mấy lời này, Hồ thị dừng bước chân. Mặc dù Mạc gia đối xử với nàng bội tình bạc nghĩa, nhưng rốt cuộc thì Mạc Nhị gia lại chính là phụ thân của nữ nhi của nàng. Chính mắt thấy họ hàng xa Mạc gia bị nạn, nàng sao có thể thấy chết mà không cứu?
Thế là vội vàng nhận lấy lệnh bài bằng gang, dẫn Tiếu Nương đi nhà cũ của Mạc gia tìm người.
Kết quả quản sự kia nhìn Hồ thị từ trên xuống dưới, lại lật xem lệnh bài kia, ném xuống đất cười lạnh: “Làm gì có họ hàng thân thích chó má gì chứ? Ta đã sống ở Mạc gia nhiều năm như vậy cũng chưa hề nghe qua. Tiểu nương tử nhà ngươi lại thay đổi biện pháp để giành được sự chú ý từ Mạc gia? Còn không mau biến đi! Lão thái gia đã dặn dò, nếu như ngươi dám bước vào phòng viện Mạc gia thì sẽ vả vào miệng ngươi!”
Hồ thị đã quen với mắt chó coi thường những người thấp hèn của hạ nhân Mạc gia, đành phải nhặt lấy lệnh bài, cúi đầu rời đi.
Khi Hồ thị trở lại miếu hoang, nói rõ chuyện Mạc gia đã rời đi Hoài Sơn, sau khi nói những hạ nhân kia không biết hắn, hán tử lộ vẻ mặt thất vọng. Hắn một đường chèo chống đến được đây, bây giờ xem ra, Mạc gia đúng là không trông cậy được.
Mắt thấy Hồ thị muốn đi, hắn chỉ có thể trước hết cảm ơn vị tiểu nương tử này, nói tiếp: “Tùy Phong, con cướp đồ ăn của người ta là không có đạo lý, còn không mau xin lỗi vị thẩm thẩm này?”
Hồ thị không sao, nhưng Ngô Tiếu Tiếu nghe được hai chữ “Tùy Phong” như bị điểm một nửa huyệt vị, có chút trợn mắt há mồm.
Bởi vì trong cốt truyện
Nam chính này vốn là cốt nhục của Vương thất Mạc Bắc, đáng tiếc là gặp phải nổi loạn bên trong vương thất. Phụ vương của hắn băng hà, mẫu hậu cũng chết. Huynh đệ kết nghĩa của phụ vương kiêm tay chân thân tín --- Chử Thận liều chết cứu hắn ra. Thế là tiểu nhi dùng tên giả Chử Tùy Phong, hai người giả vờ làm phụ tử một đường trốn chạy vào nội thành.
Chỉ là nửa đường Chử Thận gặp phải truy sát của sát thủ Mạc Bắc. Sau khi bị thương vết thương nhiễm trùng, sau khi đi vào trong thành, sốt cao bất tỉnh, cuối cùng chết trong ngôi miếu đổ nát.
Từ đó, nam chính một thân một mình, tìm mọi cách đi Hoài Sơn. Đúng lúc đích nữ của Mạc Đại gia Mạc Nghênh Đình đi dâng hương tình cờ gặp hắn. Cuối cùng qua bao nhiêu vất vả được Mạc gia thu nhận làm nghĩa tử, cuối cùng cũng có thể trưởng thành đến thời niên thiếu.
Vị đường tỷ kia của Mạc Tiếu Nương, Mạc Nghênh Đình chính là thê tử đầu tiên trong số tám thê thiếp của nam chính. Hai người là thanh mai trúc mã, cũng chính là mối tình đầu của nam chính lúc còn nhỏ tuổi, là đóa hoa hồng trắng (*) trong lòng.
(*) 白玫瑰 – Hoa hồng trắng, tượng trưng cho sự thuần khiết, lãng mạn, mong muốn nhận được tình yêu (Theo Baidu).
Đương nhiên cuối cùng thì mối tình đầu của nam chính bất hạnh bị kẻ gian ám hại. Hơn thế nữa khi xa lìa cõi đời, nàng ta còn đang mang thai, cứ như vậy nam chính cực kỳ bi thương, lòng lạnh như sắt đá, không thể không cưới lần lượt bảy thê thiếp khác để từ từ cảm hóa hắn. Mà kẻ hại chết Mạc Nghênh Đình không ai khác chính là Mạc Tiếu Nương nàng…
Chẳng qua là vì Ngô Tiếu Tiếu xuyên qua đã trì hoãn việc Hồ thị bị mất đi danh tiết, xấu hổ chịu nhục. Bằng không thì lúc này Hồ thị tuyệt nhiên sẽ không thể nào dẫn nữ nhi nhàn nhã dạo phố mà chỉ ở suốt trong nhà nghẹn ngào sống qua ngày. Nếu như vậy thì không có cơ hội đụng phải chuyện Chử Tùy Phong giật đồ ăn được.
Thế là hai tuyến nhân vật căn bản không hề gặp nhau, cứ như vậy mà gặp nhau ở một chỗ.
Nghĩ đến cái này, Ngô Tiếu Tiếu kéo kéo vạt áo Hồ thị, mặt không chút thay đổi nói: “Nương, chúng ta nghĩ cách cứu vị bá bá này đi. Chẳng phải nếu như hắn chết, để lại tiểu đệ đệ này đáng thương lắm sao?”
Vì đã nhìn qua các loại kịch bản trong thời gian dài, Ngô Tiếu Tiếu biết rõ hào quang của nhân vật chính thật sự đáng sợ. Hơn nữa nàng không có can đảm giết người, không thì khi nam chính còn là một tiểu tử nên bóp chết hắn một phen.
Nếu như tương lai không chừng có mối hận giết vợ, hiện tại thì cứu cha nuôi hắn một chút.
Giết vợ so với cứu cha cái nào nặng cái nào nhẹ?
Nói không chừng, trong tương lai khi nam chính đâm nàng, còn nghĩ về chút tình cũ mà nương tay.
Hồ thị vốn là người không có chủ kiến, cộng thêm trái tim mềm yếu, nhìn thấy hán tử kia đáng thương, cũng không biết nên làm gì. Bây giờ nghe thấy nữ nhi nói như vậy, nàng cũng cảm thấy mạng người quan trọng hơn, thật ra là cũng không tốt khi mặc kệ cái vị họ hàng xa của Mạc gia này.
Chỉ là cứu bằng cách nào, trong nội tâm của nàng cũng không rõ.
Ngô Tiếu Tiếu đi thẳng qua, tháo vạt áo của hắn, liếc mắt liền có thể nhìn thấy vết thương trên ngực hắn đã bắt đầu hư thối. Nhất định là phải xử lý vết thương cho tốt, phòng ngừa nó tiếp tục chuyển biến xấu. Nhưng mà bây giờ làm gì có thuốc kháng sinh, có thể vượt qua được cửa ải này không chỉ có thể chờ số mệnh của vị hán tử này.
Cái miếu hoang này cũng không phải là chỗ để cho người ở. May mà tiểu viện của Hồ thị cách đó không xa, thế là Hồ thị cũng bất chấp cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân. Nàng tìm một cây gậy để Chử Thận chống, một đường đi về nhà.
Lúc này sắc trời đã tối, Hồ thị chỉ suy nghĩ đến chuyện cứu người là quan trọng, cũng không quan tâm đến cái gọi là khác biệt nam nữ. Dưới sự giúp đỡ của tiểu nam hài cùng nữ nhi, đã đỡ hắn trở về bên trong viện tử của mình.
Bởi vì về trễ, láng giềng hai bên đều đã đóng cửa, ngược lại còn giảm bớt mấy lời đàm tiếu của láng giềng.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc chưa bao lâu nhưng Chử Thận cũng có thể nhìn ra Hồ thị là một nữ tử có tâm địa lương thiện. Thế là hắn lấy từ trong lồng ngực mình ra một thanh bội đao, ủy thác Hồ thị đem đi cầm cố đổi lấy tiền đi tìm lang trung xem bệnh.
Lúc trước hắn không để cho Tùy Phong bảy tuổi đi bán, đầu tiên là vì đây là vật phòng thân, thứ hai là vì đây là vũ khí yêu thích, nếu như không phải cực kỳ bất đắc dĩ sao có thể đem đi bán được?
Căn bản cứ nghĩ rằng có thể chịu đựng thương thế, nhưng thật ra cả đêm bị sốt đến mê man. Nếu không nhờ có Tiếu Nương vẩy nước lạnh, Chử Thận thật sự là bị sốt đến bất tỉnh nhân sự, căn bản không kịp dặn dò Tùy Phong còn nhỏ tuổi nên ứng phó như thế nào.
Hồ thị biết thương thế của Chử Thận không thể nào chậm trễ được, trong đêm gõ cửa tiệm cầm đồ đi cầm cố bội đao.
Việc kinh doanh của tiệm cầm đồ không quản ngày đêm, những đồ vật cửa hàng tiếp nhận không thể tránh khỏi có những đồ không sạch sẽ, bình thường đều đem đi cầm cố trong đêm để tránh gây sự chú ý của người khác. Hơn nữa làm ăn trong nghề cầm cố, muốn kiếm tiền cần phải có gan lớn một chút, chủ tiệm khó tránh khỏi chuyện đi vào con đường đen tối. Đối với lai lịch của mấy món đồ này cũng coi như nhắm một mắt mở một mắt.
Tiểu nhị của cửa tiệm sau khi nhận được bội đao, không hỏi tiếng nào, chỉ thấy thanh đao kia nặng trĩu, quả thực là không tầm thường, lại nhìn đến phụ nhân đến đây trong đêm, chỉ sợ là lai lịch bất chính, liền mua với giá rẻ, đưa năm lượng bạc cho Hồ thị. Sau khi cầm bạc Hồ thị lại như ngựa không dừng vó đi mời lang trung.
Lúc lang trung đến, thủ pháp thật sự thành thạo, đốt dao xẻo thịt, rắc thuốc bột cầm máu, lại đưa thuốc tiêu viêm để Hồ thị nấu cho người bị thương.
Tóm lại, căn bản là một hán tử đi đời nhà ma, dưới sự chăm sóc của Hồ thị cùng nữ nhi mười hai tuổi Tiếu Nương, sau ba ngày sốt cao, cuối cùng cũng hạ sốt.
Nhưng mà chuyện trong nhà Hồ thị có hán tử, đúng là giấy không gói được lửa. Những phụ nhân sống lân cận tiểu viện của Hồ thị nghe được tiếng nói của nam tử, liền ra ngoài đồn đãi.
Chưa đến mấy ngày liền truyền đi hết hang cùng ngõ hẻm. Chỉ nói Hồ thị này đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Gia chủ trước đi khỏi chưa đến một năm, vậy mà im hơi lặng tiếng đưa hán tử về nhà sinh sống.
Cái bà mối Trương ma ma ở đầu phố lần này xem như có lý do từ chối thỏa đáng. Thừa dịp tới lấy quần áo gửi may vá, vừa tò mò nhìn quanh quất trong viện, vừa lớn giọng nói chuyện với Hồ thị. Trương ma ma bà cũng không phải là người không làm việc, Hồ thị đã mở miệng nhờ bà, bà quay người đi liền tận tâm tìm người thích hợp.
Trương đồ tể ở thành Nam vì chính thất không sinh được hài tử, muốn tìm tiểu thiếp nạp vào cửa. Vốn là đồ tể kia thấy Hồ thị đã sinh dưỡng qua, chắc hẳn nạp vào cửa cũng sẽ có con đàn cháu đống. So với mấy khuê nữ không rõ là có sinh con đẻ cái được không vẫn tốt hơn nhiều. Nhưng ai ngờ Hồ thị lại làm ra cái màn rối loạn vụng trộm nuôi hán tử, lập tức giễu cợt Trương ma ma một phen, làm cho bà ta cảm thấy mình mất hết mặt mũi.
Hồ thị bị Trương ma ma nói xa nói gần xấu hổ đến mức không chịu được, liên tục nhận lỗi. Cuối cùng năm văn tiền thêu thùa may vá cũng không lấy, có ý mời Trương ma ma ở lại uống trà ăn trái cây.
Trương ma ma từ chối, khi không còn chiếm được tiện nghi, dĩ nhiên là cực kỳ hài lòng, cũng không hề khách khí, xoay cái mông mập mạp rời đi.
Ngô Tiếu Tiếu dẫn Chử Tùy Phong giặt quần áo trong viện. Nhìn tình cảnh Hồ thị bị ngượng ngùng, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hồ thị xuất thân là con hát, lại là ngoại thất bị một gia đình nhà giàu vứt bỏ. Bây giờ vì cứu Chử Thận, hỏng mất thanh danh của mình với láng giềng, cuộc sống sau này càng không biết nên trông cậy vào đâu.
Chuyện này làm cho Ngô Tiếu Tiếu lần nữa ý thức một cách sâu sắc, nơi này không giống như thời đại của cô, những kinh nghiệm xử sự của cô không hề có đất dụng võ.
Phải biết rằng, ở thời đại của cô, cho dù là bị bạo lực mạng hay dùng ngòi bút làm vũ khí, Ngô Tiếu Tiếu cô chỉ cần có tâm lý mạnh mẽ, vẫn có thể làm theo ý mình, tiếp tục sinh sống.
Nhưng Hồ thị không phải là một người hiện đại như Ngô Tiếu Tiếu, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, chỉ cần mỗi người ở con đường này phun một bãi nước bọt liền có thể làm cho nàng chết đuối.
Mà Hồ thị trong nguyên tác sau khi bán mình cứu nữ nhi, chẳng qua cũng chỉ gắng gượng để nuôi con, sống tạm bợ qua ngày.
Nhưng sau khi Tiếu Nương bị tên khách vô lương tâm vấy bẩn, cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích, cộng thêm nữ nhi Tiếu Nương giận dữ lên án nàng mạnh mẽ, nàng vì áy náy nhảy xuống giếng tự sát.
Dẹp mẹ cái cốt truyện chẳng khác nào cứt chó này đi! Sau khi Ngô Tiếu Tiếu đi vào trong thế giới xa lạ này, một lần nữa khắc sâu một bài học, chính là, danh tiết của nữ tử đáng quý như con ngươi trong mắt. Mọi chuyện đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, không thể nào đi sai nửa bước.
Chử Thận đang đứng ở cửa phòng vừa rồi cũng nghe hết những gì Trương ma ma nói.
Tình cảnh mấy ngày qua, hắn cũng phần nào rõ ràng, thân phận của Hồ thị, hoá ra nàng là ngoại thất của Mạc gia Nhị gia. Nhưng mà Mạc Nhị gia bội tình bạc nghĩa, hiện tại không thèm quan tâm chú ý đến nàng nữa.
Nhìn thấy tình cảnh trong tiểu viện một mẫu một nữ của nàng, có thể đoán được cuộc sống hàng ngày của mẫu nữ hai người gian nan cỡ nào. Mà bây giờ, bởi vì cứu hắn, thanh danh của Hồ thị bị hỏng, trong lòng Chử Thận không hề dễ chịu.