Chẳng qua là sau đó, hai bàn ngồi sát nhau cũng không có giao lưu gì nhiều, ngay khi Liên Sơn tiên sinh đến, đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh lại. Cả người mặc áo tay rộng màu xanh nhạt, trên đầu bọc một cái khăn lụa, Liên Sơn tiên sinh ra vẻ là một danh sĩ ẩn dật, ngón tay dài đánh đàn, tiếng đàn du dương truyền đến.
Tất cả mọi người đều nín thở tĩnh tâm, chìm vào bên trong tình cảnh mà tiên sinh đang vẽ ra.
Chỉ có Tiêu Nguyệt Hà là không mấy quan tâm, mấy lần quay đầu nhìn Chử Đại tiểu thư. Thế nhưng cũng chẳng biết từ khi nào Tùy Phong kia đã đổi chỗ với Tiếu Nương, vừa vặn ngăn cách ánh mắt của hắn.
Mỗi lần hắn quay đầu nhìn, luôn luôn nhìn thấy Tùy Phong cũng vừa lúc quay đầu sang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ không nói nên lời.
Cứ như vậy một hồi nhã nhạc kết thúc, mặc dù Tiêu Nguyệt Hà ngồi ngay bàn bên cạnh Tiếu Nương, vậy mà đến khuôn mặt cũng không được nhìn thấy mấy lần. Trong lòng Thế tử gia khó tránh khỏi có chút cảm giác bị đè nén.
Nhưng mà trong những trường hợp xã giao kiểu này, cho dù muốn nói mấy lời thân cận bí mật cũng không hề dễ dàng. Tiêu Nguyệt Hà nghĩ đến chuyện này, liền quay người thì thầm với muội muội của hắn là Tiêu Nguyệt Nhu ở bên cạnh mấy câu.
Tiêu Nguyệt Nhu có chút không tình nguyện, nhưng từ trước đến nay nàng đều nghe lời huynh trưởng. Thừa dịp tiên sinh lên dây đàn uống trà, trong lúc chờ đến khúc tiếp theo, nàng liền nói với Tiếu Nương: “Chử tiểu thư lâu rồi chưa từng đến phủ làm khách, ta cùng mẫu thân đều nhớ mong. Nếu như ngày mai có thời gian rảnh rỗi ghé qua phủ của ta một lần…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play