Cái kiểu nói này, Tiêu Nguyệt Hà đã nói không dưới mấy chục lần.
Tiêu Thăng không nuông chiều nhi tử như phu nhân Thân Dương, chỉ cảm thấy cái cách nói đường hoàng đĩnh đạc kiểu này nghe hoài đến mức phát phiền, ném một chén nước về phía Tiêu Nguyệt Hà đang ngồi ngay ngắn: “Ngươi tỉnh lại đi! Còn muốn nghĩ đến chuyện xấu cướp thê tử của người khác như ở Phàn Thành hay sao? Bây giờ Tiêu gia chúng ta bị thiên hạ bách tính chỉ vào mặt mà chửi, thật sự chỉ còn thiếu mỗi cái bô cứt khinh thường nam giới chiếm đoạt nữ giới là chưa ụp đến thôi, trông cậy vào ngươi đến gom luôn cho đủ số!”
Tiêu Nguyệt Hà không kịp tránh, chén trà nện ở ngực, áo cũng ướt đẫm. Mắt thấy phụ thân tức giận, hắn lại gần chống quải trượng nói: “Phụ thân bớt giận…”
Thế nhưng câu cam đoan tuyệt đối không cướp giật thê tử của người khác lại không nói ra nửa lời.
Tiêu Thăng biết từ nhỏ nhi tử đã bị nuông chiều hỏng rồi, cuộc sống suôn sẻ nên bắt đầu muốn gì được nấy. Nhưng cố tình là kế nữ Chử gia chẳng biết vì sao lại vừa mắt hắn, nhưng hắn cầu mà không được, lâu này biến thành tâm ma.
Nhưng bây giờ cái mũ gian nịnh thần không thể nào lấy xuống được, muốn cầu hôn cô nương nhà sĩ phu danh vọng nhất định là không thể nào được. Thế mà hắn lại còn mơ mộng hão huyền là Mạc Bắc Vương phi có thể tái giá với hắn.
Tiêu Thăng cũng lười nói nhảm với nghịch tử của mình, chỉ hung dữ nói: “Đợi ngươi trở thành Hoàng thượng, ta cũng lười không quản ngươi nữa, ngươi cũng có thể nhất ngôn cửu đỉnh, muốn làm gì thì làm. Còn không phải sinh hoạt cho đàng hoàng. Ngày mai bà mối tới cửa, ngươi gặp mặt nói chuyện đàng hoàng tử tế cho ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play