Cuối cùng thì Chử Thận cũng phải dừng xe lừa lại, dùng tay tách mấy đứa nhỏ ra.
Lúc nãy mặc dù Chử Thận đánh xe lừa, nhưng cũng nghe hết lời của những đứa nhỏ kia vào trong lòng. Tuy nhiên hắn không để ý lắm, dù sao cũng chỉ là hài tử cãi nhau.
Thế nhưng hai nhi nữ nhà Đại ca lại hùa nhau đánh Tùy Phong chỉ mới bảy tuổi, quả thực là khác xa với dự kiến của hắn.
Hắn lập tức nhíu mày tách ba hài tử đang quần nhau thành một cục.
Chử Tùy Phong là ai chứ? Là tiểu chủ tử của hắn đó! Cốt nhục cuối cùng mà Mạc Bắc Vương để lại. Nói ra thì hôm nay hai đứa lớn kia đúng là không có chút đạo lý nào. Cho dù bọn họ có lý đi chăng nữa cũng không thể nào khi dễ một hài tử không cha không nương.
Sắc mặt của Chử Thận lập tức trở nên nghiêm túc, hung hăng dạy dỗ huynh muội Chử Toàn một trận.
Chử Toàn bị Diêu thị cưng chiều đến mức không ra gì. Từ nhỏ đến giờ ở nhà đã quen thói ngang ngược. Nhưng mà vóc dáng của Chử Thận cao lớn mạnh mẽ, sát khí của võ tướng đã từng giết người là quá dư dả để răn đe một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh.
Vì thế mà rốt cuộc trận phong ba trên xe lừa cũng xem như tạm thời qua đi.
Từ đầu đến cuối, Tiếu Nương đều núp sau lưng Hồ thị không kêu lên một tiếng.
Cũng chẳng phải nàng bị dọa sợ chỉ vì mấy tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh đánh nhau. Phải biết rằng ở hiện đại, trong công ty quản lý của cô, mấy minh tinh lưu lượng (*) lớn nhỏ tranh đoạt vị trí trung tâm (vị trí C), trong sáng ngoài tối xé mặt nhau nhiều không kể xiết, làm trong ngành nghề chuyên lăng xê người khác này, từ lâu cô đã không còn thấy kinh ngạc.
(*) 流量明星 – Minh tinh lưu lượng, từ ngữ mạng; dùng để chỉ những nghệ sĩ được hoan nghênh, có lượng fan đông đảo, có giá trị thương mại cao (Theo Baidu).
Nhưng mà khi đó cô chính là một boss nữ, đương nhiên có thể trấn áp được quần ma loạn vũ (*). Nhưng bây giờ, ở Chử gia, Tiếu Nương nàng chỉ là tầng dưới cùng của chuỗi thức ăn.
(*) 群魔乱舞 – Quần ma loạn vũ, thành ngữ; dùng để chỉ một đám người làm ra một đống những hoạt động càn rỡ (Theo Baidu).
Mối quan hệ ở Chử gia phức tạp, nói cho cùng thì người ta có gắn bó huyết mạch. Thậm chí Hồ thị mờ nhạt hơn thì cũng mơ hồ có được chút tình yêu.
Còn bản thân mình thì tính là gì? Con riêng của chồng trước, do đó thức thời khiêm tốn một chút, không tham gia vào chuyện của bọn họ mới đúng.
Đáng tiếc là khiêm tốn bo bo giữ mình như vậy cũng không đổi lấy được sự vui vẻ của tất cả mọi người.
Chờ đến lúc đến trấn trên, bước xuống xe lừa, Chử Tùy Phong đứng bên cạnh Mạc Tiếu Nương trừng đôi mắt đen nhánh to tròn nói: “Ta trút giận thay cho ngươi cùng với Hồ nương tử, vì sao lúc nãy ngươi không chịu giúp đỡ ta?”
Tiếu Nương nhìn thấy hắn tức giận đến mức phồng má như con cá nóc, chỉ cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng nói: “Vậy để ta thay mẫu thân cảm ơn ngươi trước. Nhưng là cô nương gia, sao có thể tùy tiện động tay động chân đánh nhau? Hơn nữa, ta cũng đánh không lại…”
Tiểu tử Tùy Phong nghe mấy lời này, tức giận đến mức trừng mắt to thêm một vòng. Hắn đã đích thân trải nghiệm chiêu kẹp cổ của Tiếu Nương, cực kỳ độc ác xảo trá. Vậy mà lúc này lại giả vờ thục nữ khuê tú, chính là muốn đánh lừa kẻ ngốc cả tin hay sao?
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhiên xoay người đi về phía trước.
Tiếu Nương bày tỏ thái độ, tiểu tử thối! Còn muốn kéo bè kết phái nữa, đáng tiếc là nàng đã quyết định đi theo con đường không đảng phái, nàng thật ra không đủ khả năng tham gia vào mấy kiểu đánh nhau của đám hài tử mới tí tuổi đầu này.
Vì một trận răn dạy của Chử Thận, thời gian sau đó, mấy tên hài tử chưa đủ lông đủ cánh này ai nấy đều an phận.
Chử Thận cũng có thể dành ra chút thời gian dẫn Hồ thị đi mua lễ vật thành hôn.
Bọn họ cũng chẳng phải là thiếu nam thiếu nữ lần đầu kết hôn, cũng không cần quá mức cẩn thận cùng phô trương tiến hành lễ nạp thái. Thế nhưng giá y (*) đỏ, nến đỏ cùng với giấy đỏ ắt là không thể thiếu. Còn bánh ngọt hoa quế cùng đậu phộng, những vật trang trí trên bàn có thể không có cũng được.
(*) 嫁衣 – Giá y, áo cưới truyền thống theo phong tục Trung Quốc, thường là áo lụa màu đỏ có thêu hoa văn, tay áo rộng, bóp eo, quần dài (Theo Baidu).
Chử Thận sợ rằng không kịp tự chuẩn bị giá y, liền mua một bộ giá y đã ra hình ra dáng trong một tiệm may.
Trên mặt gấm đỏ thẫm còn được bao bọc bởi một lớp lụa mỏng, kiểu dáng cũng chính là kiểu thịnh hành gần đây. Theo những lời lão thợ may nói, mặc dù là y phục mẫu nhưng chỉ vừa may xong đã treo lên, từ trong ra ngoài đều là mới chưa ai mặc qua lần nào.
Tư thái của Hồ thị yểu điệu, nhưng không hề mất đi phần đầy đặn, cũng không hề mảnh mai như những thiếu nữ xuân thì, mỗi khi mặc y phục không thể nào căng tròn được.
Y phục mẫu này mặc trên người nàng chính là kích cỡ cực kỳ phù hợp, như là làm theo yêu cầu.
Nước da của nàng trắng như tuyết lại được màu đỏ của giá y làm nổi bật, nàng càng trở nên trắng trẻo xinh xắn hơn. Nhất thời, đôi mắt Chử Thận không nhìn sang nơi khác được.
Còn Hồ thị vốn tưởng rằng đời này mình không có cơ hội mặc giá y, ai có thể ngờ được chống đỡ đến lúc này lại được gả chồng.
Nhất thời trong lòng phập phồng, ánh mắt nhìn về phía Chử Thận càng thêm nhu tình mật ý. Bên trong tiệm may không lớn ngập tràn cẩu lương.
Nhưng mà mấy đứa hài tử lại không có chút kiên nhẫn để nhìn phong thái yểu điệu của nàng dâu sắp gả. Chử Toàn muốn xin tiền tiêu từ Nhị thúc, sau đó dẫn ba đứa còn lại sang cửa tiệm điểm tâm sát vách gọi một đĩa bánh ngọt mới hấp cùng nước lê trắng.
Trước mặt là mấy món bánh ngọt ngon miệng, mấy hài tử này tạm thời bỏ xuống ân oán giang hồ, đồng tâm hiệp lực tiêu diệt ba cái đĩa lớn đựng các loại bánh ngọt nhỏ nhiều màu sắc.
Sau khi Chử Thận thay Hồ thị mua y phục xong, cũng không mua vòng tay có kết hoa cho nữ nhi Kiều Y, mà lại hẹn mấy người thợ thủ công, cùng bọn họ định ngày sửa chữa phòng ốc cũ ở Chử gia.
Đợi đến khi xe lừa quay về mặt trời đã lặn về phía Tây.
Sau khi Chử Toàn cùng Chử Mãn Nhi về đến nhà, đứa nào cũng đều mệt không chịu được, gọi nha hoàn Liễu Chi mang nước rửa chân sau đó liền muốn đi ngủ.
Nhưng Diêu thị khổ cực đợi một ngày trời, làm sao chịu để cho bọn chúng đi ngủ được? Liền mạnh tay kéo nhi nữ đứng dậy đi vào trong phòng ngủ của nàng ta. Sau đó cẩn thận hỏi Nhị thúc đã tiêu ba lượng bạc kia vào những chỗ nào.
Chử Toàn không nhớ được chuyện gì, chỉ nhớ rõ mình ăn ba miếng bánh ngọt hoa quế tơ vàng, hai miếng bánh lá tía tô. Nhưng mà ngon nhất chính là bánh xốp đậu đỏ ngàn tầng nhưng lại bị tiểu tử thối Chử Tùy Phong giành mất hai miếng…
Diêu thị thấy nhi tử không dùng được, liền quay qua hỏi Chử Mãn Nhi. Chử Mãn Nhi chẳng khác mẹ nàng là mấy, thật sự là một kẻ thích chi li tính toán. Không những nói chi tiết Nhị thúc đặt mua cái gì, còn thêm mắm dặm muối về trận tranh chấp trên xe lừa kia.
Nói thẳng Nhị thúc cư xử bất công, chỉ thiên vị nhi tử của hắn, còn đánh Toàn ca mấy cái.
Diêu thị nghe được, lửa giận trong lòng bừng lên.
Đầu tiên là, Chử Thận chưa thương lượng xong với nàng ta đã tự tiện mời thợ thủ công chuẩn bị tu sửa phòng ốc cũ. Cái công trình này làm bằng gỗ nhất định là sẽ tốn kém ngân lượng. Hơn nữa phòng ốc cũ này lâu nay không ai ở, cực kỳ rách nát, không biết sẽ lại tốn kém bao nhiêu ngân lượng đây.
Thứ hai là, vì sao Chử Thận có thể bất công với hài tử nhà mình như vậy? Hắn bỏ đi nhiều năm như vậy, vừa trở về đã đánh chửi hài tử của mình. Đợi đến khi nhi nữ thành gia lập nghiệp, lúc cần dụng bạc, nói không chừng còn muốn bất công với hài tử nhà mình đến mức nào nữa?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta như bị dội nước sôi, hận không thể bay thẳng đến phòng Chử Thận mắng chửi hắn một phen cho hả dạ.
Nhưng mà bây giờ đã là đêm rồi, tẩu tử mà xông vào phòng của tiểu thúc thật sự là không được. Tuy nhiên lửa giận vẫn đang nghẹn ứ trong lòng nàng ta cũng cần phải giải tỏa. Thế là nàng ta liền đi đến thư phòng, kéo Chử Cẩn từ trong chồng sách ra, trở về phòng mình, khóc lóc kể lể hồi lâu.
Chử Cẩn không mấy kiên nhẫn với đống chuyện nhỏ nhặt này, chỉ thấy mây mù dày đặc. Hắn có vẻ không kiên nhẫn cắt ngang Diêu thị: “Chẳng qua cũng chỉ là đùa giỡn giữa hài tử với nhau, Chử Thận là Nhị thúc, vì sao lại không thể quản được?”
Diêu thị hận không thể gõ cái đầu óc phu quân cho khôn ra, thế là đánh đấm một trận: “Vì sao chàng không suy nghĩ sâu xa hơn một chút. Chử Thận không phân tốt xấu thiên vị hài nhi của hắn như vậy, Chử Toàn nhà chúng ta trong tương lai làm sao có thể tranh giành được?”
Chử Cẩn ngã xuống giường, cầm cây trúc đặc chế gãi gãi sau lưng nói: “Gia nghiệp của nhà ta đều là do Nhị đệ kiếm được, hắn muốn chia cho nhi tử của mình nhiều hơn thì đã làm sao?”
Diêu thị suýt chút nữa bị thái độ không liên quan đến ta của quan nhân (*) nhà mình làm cho bực bội.
(*) 官人 – Quan nhân, trong trường hợp này là để chỉ trượng phu của phụ nữ cổ đại (Theo Baidu).
Nàng trợn mắt nói: “Sau khi ta gả đến Chử gia nhà chàng, làm trâu làm ngựa, lo liệu trong nhà ngoài ngõ. Đầu tiên là hầu hạ công bà, sau đó lại thay chàng chăm sóc đệ đệ, cuối cùng là thay đệ đệ nuôi lớn nữ nhi, cho dù không có công lao cũng có khổ lao. Cho dù nhà chàng mua được mama đi chăng nữa cũng phải phát tiền hàng tháng mà! Tiền bạc trong nhà này sao có thể đều là của hắn? Thế nhưng bây giờ, hắn trở về, liền muốn giành hết những gì mà mấy năm nay ta vất vả cần cù góp nhặt. Sau đó Toàn Nhi cùng Mãn Nhi nhà chúng ta chịu khổ, tương lai không cưới được nương tử, gả không được cho người ta? Các người không xem ta là người nhưng đừng có đối xử tàn nhẫn với cốt nhục của ta!”
Từ trước đến nay, Chử Cẩn có chút sợ vợ, thấy Diêu thị biến thành tam muội chân hỏa (*), lập tức hụt hơi, lắp ba lắp bắp nói: “Vậy… Vậy nàng muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ta là huynh trưởng… đi đánh Chử Thận một trận?”
(*) 三味真火 – Tam muội chân hỏa, là lửa không thể nào dập tắt được bằng nước thường (Theo Soha).
Hai ngày nay Diêu thị đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ gằn từng chữ: “Hắn muốn tu sửa phòng ốc cũ cũng được, nhưng mà chúng ta thật sự là không thể lấp đầy cái động không đáy nhà hắn. Xây một tường viện ở giữa, hai nhà chúng ta phân gia là được!”
Chử Cẩn giật nảy mình, vội vàng che miệng Diêu thị lại: “Như vậy mà nàng cũng dám nói. Lúc phụ mẫu Chử gia qua đời không phân gia, tội gì mà bây giờ lại náo loạn như vậy?”
Diêu thị đã nghĩ kỹ càng rồi, đẩy đẩy bàn tay hắn ra nói: “Chàng đọc sách đến choáng váng rồi! Năm đó Chử Thận ra ngoài lăn lộn, ai biết hắn ta làm nghề gì cơ chứ, không biết chừng là làm cướp bóc hay đạo phỉ gì gì đó! Bây giờ hắn đã mất kế sinh nhai, còn suy nghĩ đến chuyện mua lại cửa tiệm để buôn bán. Nhưng chàng nghĩ một chút mà xem, trước kia hắn chơi bời lêu lổng, làm sao ra dáng của một người làm buôn bán được? Chàng lại lên trấn trên nghe ngóng thử xem muốn mua lại một cửa hàng thì cần bao nhiêu ngân lượng? Chỉ sợ là chẳng hề ít hơn số ngân lượng chúng ta bỏ ra để xây dựng trạch viện mới tí nào. Chẳng bằng bây giờ nhanh chóng phân nhà, hắn muốn lăn lộn thế nào thì tự mình lăn lộn đi!”
Chử Cẩn nghe hiểu được ý tứ của Diêu thị, hắn cũng sợ trải qua cuộc sống khổ cực. Tuy nói là gia nghiệp do Chử Thận kiếm được, nhưng bây giờ quay trở về những ngày tháng khổ cực ba bữa cơm không có được bữa thịt, thật sự là chịu không nổi.
Nghĩ kỹ lại, những lời Diêu thị nói cũng có mấy phần đạo lý, phân gia cũng tốt. Dù sao thì tự mình thành lập gia nghiệp cũng có được nghề nghiệp của riêng mình. Cho dù là có làm tường viện thì cũng không muốn tổn hại đến hòa khí.
Đến cuối cùng, Chử Cẩn tỏ ý ngày hôm đó hắn sẽ đóng chặt cửa thư phòng, bế quan đọc sách. Hơn nữa từ trước đến nay, dù là chuyện gì trong nhà hắn cũng mặc kệ, cho nên chút chuyện lặt vặt như phân nhà này, vẫn là nhờ phu nhân làm thay, đừng làm phiền đến hắn là được.
Diêu thị cũng không trông cậy vào chuyện Chử Cẩn có thể đi đầu, chỉ cần hắn yên lặng đồng ý là được, những chuyện còn lại hết thảy đều dễ làm.
Mấy ngày sau, lúc Chử Thận đến hỏi bạc để đưa trước cho đám thợ thủ công, Diêu thị nửa cười nửa không cười mời Chử Thận vào. Sau đó móc ra một quyển sổ thật dày nói với tiểu thúc: “Mấy năm nay, ngươi ra bên ngoài vất vả, bây giờ cũng đã trở về quê hương ổn định. Nhưng phải nói rằng nhà chúng ta có rất nhiều hài tử, cả nam lẫn nữ. Những hài tử khác thật ra cũng dễ nói, nhưng Tiếu Nương kia dù gì cũng không phải là cốt nhục của Chử gia. Toàn Nhi đã lớn, cũng nên tránh hiềm nghi… Cho nên ta nghĩ, nếu tiểu thúc đã muốn động thổ tu sửa phòng ốc cũ, không bằng làm thêm một cái tường viện, ngăn cách hai nhà chúng ta ra. Tiểu phu thê tân hôn cũng tự tại hơn chút…”
Bây giờ Chử Thận cũng xem như là người từng trải, thật sự nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của tẩu tử, ý tứ của nàng ta chính là muốn phân gia.
Thật ra mà nói thì Chử Thận chưa từng có suy nghĩ sẽ phân gia. Cũng không phải hắn có chủ ý muốn chiếm tiện nghi của huynh trưởng cùng tẩu tử, mà cảm thấy huynh trưởng của mình là thư sinh yếu đuối không thể gánh vác được. Nếu phân gia, sợ là kế sinh nhai của một nhà huynh trưởng khó mà duy trì được.
Mặc dù hắn là đệ đệ nhưng vẫn luôn tự giác, muốn chăm sóc huynh trưởng, báo đáp tẩu tử, chính mình lại chưa từng so đo được mất.
Tiền thê Nhạc Nga vì Diêu thị thích chiếm tiện nghi, lúc trước khóc lóc trước mặt hắn, hắn hầu như chỉ khiển trách Nhạc Nga lòng dạ hẹp hòi, không nên nói những lời không phải về trưởng tẩu.
Bây giờ, mặc dù lý do Diêu thị đưa ra có mấy phần đạo lý, hắn lại tưởng rằng tẩu tử thận trọng, sợ quấy rầy cuộc sống của hắn mà thôi. Thế là mở miệng nói: “Tẩu tử lo xa quá rồi. Hài tử nhà chúng ta đều thủ lễ, làm sao gây ra nhiều phiền nhiễu như vậy chứ. Làm tường viện, sau này muốn ăn cơm với huynh trưởng tẩu tử lại phải vòng ra cửa, chẳng phải là vẽ thêm chuyện hay sao. Ta thấy tường viện này không làm cũng được…”
Diêu thị thấy Chử Thận không đồng ý, thật sự nóng nảy, lời nói kia cũng không hề chú ý, không kịp che giấu: “Ta thấy vẫn là phân gia vẫn yên tâm hơn. Ta cũng đã gọi thôn trưởng đến rồi, làm chứng thực, ngươi đến nhìn sổ sách trong nhà xem đã ổn hay chưa?”