Nơi chúng ta giao nhau

kế hoạch thất bại


1 tháng


Dưới ánh sáng mờ ảo và sắc vàng dịu nhẹ, không gian của quán bar xa xỉ hiện lên với vẻ lộng lẫy và sang trọng đến từng chi tiết. Trần nhà cao vút, được phủ một lớp nhung đen với những họa tiết vàng tinh xảo, lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Những bức tường xung quanh được lát đá cẩm thạch, ánh lên vẻ xa hoa, được trang trí bằng các tác phẩm nghệ thuật độc bản, toát lên sự giàu có và quyền lực. Bộ ghế da mềm mại màu đỏ rượu vang, nằm gọn gẽ quanh những chiếc bàn gỗ mun đen bóng, tạo nên một bầu không khí vừa bí ẩn, vừa quyền quý.

Khải, trong bộ vest xám đậm, bước vào quán với dáng vẻ uy nghiêm và đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Là anh trai của giám đốc Phùng, Khải không chỉ nổi danh vì địa vị mà còn bởi những tin đồn xung quanh vụ án giết người đang được điều tra lại. Đi theo sau Khải là một nhóm người mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt cương nghị, toát ra sự cảnh giác tột độ.

Chủ quán bar, một người đàn ông gầy guộc với đôi mắt tinh ranh, lập tức tiến ra đón tiếp Khải. Ông ta cúi chào, nụ cười mờ ám hé lộ qua khóe miệng. "Anh Khải, thật hân hạnh được gặp lại anh. Hôm nay gió nào đưa anh đến đây?" Giọng nói của ông ta như tiếng thì thầm trong bóng tối, đầy sự nịnh hót nhưng cũng không kém phần hiểm độc.

Khải chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua không gian tráng lệ xung quanh, như một con hổ lặng lẽ quan sát con mồi. Hắn không buồn đáp lại lời tâng bốc của chủ quán, mà bước thẳng về phía cánh cửa lớn dẫn vào phòng VIP, nơi ánh sáng dịu nhẹ và những tấm rèm lụa trắng tạo nên một không gian riêng tư hoàn toàn. Cánh cửa nặng nề khép lại, như chặn đứng mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài.

Bên ngoài, Thục Anh đứng lặng lẽ trong góc khuất của quán, quan sát mọi động tĩnh của Khải và đồng bọn. Nhưng với đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, việc tiếp cận Khải để thu thập bằng chứng dường như là điều không thể. Cô nén một tiếng thở dài, cảm nhận rõ ràng kế hoạch của mình đang rơi vào bế tắc.

Ở một góc khác của quán, Hiển một trong những cấp dưới đáng tin cậy của Thắng, đã cải trang thành phục vụ bàn. Anh ta di chuyển giữa các bàn một cách chuyên nghiệp, kín đáo nhưng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Sau khi chuẩn bị xong đồ uống cho bàn của Khải, Thiện nhanh chóng gắn một con chip nhỏ ở áo vest của hắn, vì những chỗ khác đều có camera ẩn xung quanh kể cả mặt bàn nơi bọn chúng để đồ đãc.  Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi anh khi nhiệm vụ được hoàn thành một cách suôn sẻ.

Bên trong phòng VIP, Khải và đồng bọn ngồi quanh chiếc bàn gỗ mun lớn. Trên bàn là những ly rượu vang đỏ thẫm, sóng sánh như máu. Một trong số những người đàn ông cùng đi với Khải bắt đầu lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyền lực.

"Anh Khải, về lô hàng mới, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Số lượng ma túy được giao đủ, chất lượng không có vấn đề. Nhưng chúng tôi cần biết chi tiết về thị trường tiêu thụ. Có tin rằng bên cảnh sát đang để ý."

Khải nhấp một ngụm rượu, đôi mắt nheo lại. "Thị trường sẽ được chia đều, mỗi khu vực có người chịu trách nhiệm. Đừng lo về cảnh sát, chúng sẽ không làm gì được nếu chúng ta không mắc sai lầm."

Giọng nói của hắn vang lên chắc nịch, toát lên sự tự tin lạnh lùng. Đồng bọn của Khải gật gù, rõ ràng bị thuyết phục bởi kế hoạch mà hắn vạch ra.

Thắng, đang ở một phòng khác trong quán bar, theo dõi cuộc trò chuyện qua tín hiệu được truyền từ con chip mà Thiện đã gắn. Anh ngồi trước màn hình điện thoại, từng câu từng chữ của cuộc đối thoại được ghi âm lại một cách tỉ mỉ. Gương mặt điềm tĩnh của anh không lộ ra cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm. Mỗi lời Khải nói đều được anh phân tích kỹ lưỡng, từng chi tiết nhỏ nhất không lọt qua được sự chú ý của anh.

Trong khi đó, Thục Anh vẫn đang tìm cách để tiếp cận Khải. Cô biết rằng mình cần phải thu thập bằng chứng trực tiếp. Nhưng với sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, làm thế nào để cô có thể tiếp cận mà không bị phát hiện?

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Thục Anh quyết định giả làm một trong những cô gái tiếp rượu. Cô nhanh chóng thay đổi trang phục, búi tóc cao và trang điểm nhẹ nhàng. Với vẻ ngoài mới, cô trông hoàn toàn khác so với hình ảnh thường ngày của mình. Không ai có thể nhận ra cô trong bộ dạng này, và đây chính là cơ hội mà cô cần.

Cô đã thành công đi vào trong phòng VIP nơi mà bọn chúng thảo luận với nhau, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô ngỡ ngành. Một cô gái tiếp rượu đang bị đánh bầm dập ở dưới đất, máu tuân trào không ngừng ở khóe môi. Còn tên Khải đang tức giận chửi bới những tên còn lại, hắn đăm đăm nhìn bọn thuộc hạ của mình và người mới đến trước mặt. Chiếc áo của hắn đã được vất lên cho tên phục vụ mang ra bên ngoài, dẫn đến việc kết nối của Thắng bị gián đoạn và ngắt hoàn toàn.
Thục Anh biết rằng đây là thời khắc quyết định. Cô tiến tới với vẻ mặt lo lắng, nhưng không quá tỏ vẻ hoảng sợ, để không gây ra nghi ngờ. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào nhưng không kém phần điềm đạm: "Anh , xin anh đừng nóng giận. Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, chắc chắn không cố ý làm phiền anh. Để tôi chăm sóc anh và các anh khác tốt hơn."

Giọng nói nhẹ nhàng của Thục Anh như một làn gió mát thổi qua cơn bão giận dữ của Khải. Hắn liếc nhìn cô, đôi mắt vẫn còn ánh lên vẻ nguy hiểm, nhưng đã dịu lại đôi phần. Hắn hất cằm ra hiệu cho đàn em kéo cô gái kia ra ngoài, như thể cô chẳng còn giá trị gì với hắn nữa.

"Được, nếu cô đã nói vậy, thì thay thế cô ta đi," Khải gằn giọng, vẻ mặt vẫn còn đầy sự nghi ngờ.

Thục Anh gật đầu, cúi nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn, trong khi trong lòng không khỏi mừng thầm. Cô biết rằng mục đích của mình đã đạt được, cô đã tiếp cận được Khải và đồng bọn một cách hoàn hảo, đúng như kế hoạch. Nhưng cô không để lộ ra cảm xúc vui mừng, chỉ lặng lẽ tiến tới bàn, cầm chai rượu và bắt đầu rót từng ly cho Khải và đám đàn em của hắn.

Trong khi rót rượu, Thục Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Khải, nhưng luôn lắng nghe từng lời hắn nói. Cô biết rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ, tất cả sẽ đổ vỡ, và tính mạng của cô sẽ bị đe dọa. Nhưng với sự bình tĩnh và khả năng diễn xuất của mình, Thục Anh đã thành công trong việc giữ cho không khí trong phòng trở lại bình thường.

Cô không ngừng rót rượu, lắng nghe mọi cuộc trò chuyện, cảm nhận từng chi tiết nhỏ nhất. Mỗi lời nói của Khải đều được cô ghi nhớ trong đầu, chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lặng lẽ ngồi bên cạnh Khải, giả vờ như chỉ là một cô gái phục vụ không hơn không kém.

Cuộc trò chuyện trong phòng dần dần chuyển hướng về lô hàng ma túy sắp được giao dịch. Thục Anh biết rằng đây chính là cơ hội để thu thập bằng chứng. Cô cẩn thận đổ thêm rượu vào ly của Khải, giữ cho hắn luôn trong trạng thái thả lỏng, khiến hắn không đề phòng. Hắn uống từng ngụm, ánh mắt đôi lúc liếc nhìn cô với sự thờ ơ nhưng đầy toan tính.

Nhưng Thục Anh đã quen với ánh mắt đó. Cô biết cách làm sao để khiến hắn không nghi ngờ. Từng hành động của cô đều rất tự nhiên, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô có mặt ở đó vì lý do khác. Và như thế, cô tiếp tục ngồi bên cạnh, lặng lẽ và tỉnh táo, chờ đợi thời điểm thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play