Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 23


1 tháng

trướctiếp

Cùng lúc này, nương gia của Tứ tẩu, người Tiếu gia cũng đã tới nơi, bọn họ cũng lén lút nhét một hầu bao cho Tiếu Tình Nhi.

Khi bọn họ đưa lên hành lý giúp đỡ chuẩn bị, bị quan sai từ chối rồi.

Lý do chính là phạm nhân không có tư cách sử dụng mấy thứ này.

Những người khác không có gia quyến đến tiễn đưa, ai nấy đều ngưỡng mộ nhìn hai trục lý.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cũng suy đoán trong lòng, liệu người Hách gia có tới tiễn đưa hay không.

Kết quả chính là Hách gia không có người tới.

Mắt thấy đã gần tới thời gian, quan sai thúc giục người Mặc gia rời đi, cưỡng chế xua đuổi người Tiếu gia và người Phùng gia đưa tiễn.

Lần nữa liếc nhìn cửa lớn khí phái của phủ Hộ Quốc Công, Mặc lão phu nhân dẫn đầu bước ra bước đầu tiên.

Mặc Hàm Nguyệt còn có chút sợ hãi quá mức theo sát phía sau mẫu thân.

Tiếp đó chính là Hách Tri Nhiễm dùng xe ván gỗ đẩy Mặc Cửu Diệp, sau đó là tám vị tẩu tẩu.

Dọc đường đi, nhìn đường phố phồn hoa, thi thoảng hai bên truyền đến tiếng rao hàng của người bán hàng rong.

Giờ phút này trong lòng người Mặc gia biết rất rõ, từ nay về sau, phồn hoa của kinh thành không còn liên quan tới bọn họ nữa…

Dưới ánh nhìn chăm chú của dân chúng, người Mặc gia bị quan sai áp giải đã đi ra khỏi cổng lớn kinh thành.

Ngoài Tam tẩu và Tứ tẩu gặp được người nhà ra, bảy vị trục lý bao gồm cả Hách Tri Nhiễm, đều không thấy người nương gia đến tiễn biệt.

Các tẩu tẩu vốn còn ôm ấp một tia hy vọng, trong khoảnh khắc bước ra khỏi cổng thành kia, triệt để nản chí ngã lòng.

Không khỏi cảm thán lòng người dễ thay đổi, ngày thường người nương gia hòa thuận như thế kia, vào lúc này lại ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.

Hách Tri Nhiễm lại chẳng có gì với chuyện này, dù sao trước mắt nàng vẫn coi mình là một người từ ngoài đến, cũng không ôm ấp quá nhiều kỳ vọng với phụ mẫu của nguyên chủ.

Cả đám người mỗi người ấp ủ nỗi tâm sự của mình, bất giác đã đến ngoại ô kinh thành.

Điều khiến người ta bất ngờ là, ngoài quan sai phụ trách áp giải bọn họ ra, còn có khá nhiều phạm nhân bị lưu đày giống như bọn họ đang chờ ở nơi đó.

Hơn nữa có thể nhìn ra được từ vị trí đứng của những phạm nhân kia, cũng là kiểu lưu đày gia tộc này.

Hách Tri Nhiễm quen cảnh giác rồi, mặc cho đi đến đâu, đều phải quan sát một phen trước.

Quan sát này không sao cả.

Nàng phát hiện trong ánh mắt của phần lớn phạm nhân nhìn người Mặc gia đều xen lẫn thái độ thù địch.

Để xác nhận mình không phải hoa mắt nhìn lầm, Hách Tri Nhiễm xoa ấn đường lại quan sát một phen, vẫn như cũ.

Thậm chí đã có người không kiềm chế được, chỉ vào phía người Mặc gia chửi ầm lên.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi chính là sao chổi, khắc c.h.ế.t cả phụ huynh trong nhà, bây giờ lại khắc tới chúng ta."

"Người Mặc gia, ta nguyền rủa các ngươi không được c.h.ế.t yên."

"Nếu không phải vì ngươi, sao Hà gia bọn ta lại có thể gặp tai bay vạ gió như thế?"

Nghe những người đó càng mắng càng sôi nổi, quan sai lại không hề có ý muốn ngăn cản.

Điều này khiến Hách Tri Nhiễm nghĩ tới đầu tiên là để những người này lưu đày với Mặc gia, chắc chắn là cẩu hoàng đế đã sắp xếp từ sớm, mục đích chính là vì thêm tấm tức cho Mặc gia.

Chỉ có điều, nàng làm sao cũng không nghĩ thông, tại sao những người này lại mắng Mặc Cửu Diệp là sao chổi?

Xem ra, có mấy người này ở đây, dọc đường đi cũng sẽ không vắng lặng nữa...

Mặc Cửu Diệp nghe tiếng chửi của những người này, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, tránh kích động đứng dậy ra tay với những người đó.

Nhưng hắn vẫn muốn xem thử rốt cuộc là ai đang chửi hắn.

Vì thế, hắn mượn một cọng tóc trên trán che chắn, nheo đôi mắt lại thành một khe hở, nhìn về phía phát ra tiếng.

Hắn xác thực có quen biết vài người ở đây, đều là quan viên của triều đình.

Không cần nghĩ, người mắng chửi chính là gia quyến của các quan viên kia.

Điều khiến người ta khó hiểu là tại sao những người này phải chửi mình?

Đầu óc của Mặc Cửu Diệp nhanh chóng chuyển động, đang suy ngẫm hắn có xích mích gì với mấy người này hay không.

Chỉ chốc lát thì hắn xác định đáp án.

Trong đó có một vị quan viên họ Hà, từng đảm nhiệm chức hộ bộ thị lang, lúc hắn đánh giặc ở biên quan, chính là Hà Chí Viễn này phụ trách việc phát lương thảo.

Kết quả, Hà Chí Viễn lại vì ham muốn cá nhân, lén lút cắt xén lương thảo, hắn vì việc này dâng thư Thuận Vũ Đế, yêu cầu tra rõ việc này.

Còn có Lý Lương, là biên tu Hàn Lâm Viện, hắn vừa về kinh thành không bao lâu, thì Lý Lương đã chủ động tìm hắn, muốn gả thứ nữ của mình cho hắn làm thiếp, bị hắn lập tức từ chối.

Ngoài ra, hắn và Lý Lương cũng không có tiếp xúc gì khác.

Lại nhìn cả nhà mắng chửi sôi nổi nhất, là binh bộ thị lang Phương Truyền Châu.

Phương Truyền Châu từng nhậm chức binh bộ thị lang, chưa từng có xích mích với Mặc Cửu Diệp.

Hắn và Hách Tri Nhiễm có thắc mắc như nhau, tại sao những người này lại chửi mình là sao chổi?

Chẳng lẽ là lúc hoàng thượng phán tội bọn họ, mang cả mình vào trong?

Trong lúc Mặc Cửu Diệp nghĩ mãi không ra, Nhị tẩu Tạ Phương kèm theo tiếng khóc nức nở chạy sang phía mắng chửi người.

"Cha, nương, đại ca, tiểu đệ, sao các người cũng chịu tội vậy?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp