Nguyễn Ngôn Hi mở thư ra, bên trong là một tấm thẻ trắng.

Nguyễn Ngôn Hi:

Như anh biết, bây giờ Mộc Thập đang ở bên cạnh tôi, tôi có thể để cho anh mãi mãi không gặp lại em ấy, chẳng qua, bây giờ tôi muốn cạnh tranh công bằng hơn, cho nên tôi sẽ cho anh manh mối, nhưng tôi chỉ cho anh bảy ngày, bảy ngày sau, nếu anh không tìm đến, vậy Mộc Thập sẽ thuộc về tôi.

Mộc Quân Lâm. Cuối cùng Nguyễn Ngôn Hi cũng biết tên hắn, anh nhìn tấm thẻ, không có thông tin nào khác, anh đặt tấm thẻ trước mũi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi của thuốc tàng hình, khi anh dùng đèn cực tím chiếu vào, trên thẻ xuất hiện một chuỗi số: 619171327342.

Điều này cho thấy đây là chuỗi số đã được mã hóa, con số liên tục được chuyển đổi trong tâm trí anh, cuối cùng kết quả là:

island



Mộc Thập không tin nhìn hắn, “Mẹ tôi…Anh đang nói bậy bạ gì đó?”

Mộc Quân Lâm nhìn biểu cảm của cô, đưa tay chạm vào cô, dịu dàng nói: “Mộc Thập, anh sẽ không bao giờ nói dối em.”

Cô cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, hỏi hắn với giọng điệu cứng rắn: “Cho nên anh muốn tôi tin mẹ tôi giết tám người đó rồi giá họa cho ba tôi sao?”

Mộc Thập đang định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy câu tiếp theo của Mộc Quân Lâm: “Bởi vì em không biết thân phận thật sự của mẹ em.”

Cơ thể cô cứng đờ.

Sau đó, anh nghe Mộc Quân Lâm nói tiếp: “Mật danh của mẹ em là Bạch Tử, bà ấy là một thành viên của tổ chức.”

Đồng tử của cô đột nhiên giãn ra, thông tin cô nghe được từ miệng Mộc Quân Lâm rõ ràng là điều cô không thể tin được, hắn đang nói nhảm, sau cú sốc, cô thầm nghĩ trong lòng.

Mộc Quân Lâm không cho cô thời gian giảm sốc, hắn nhìn Mộc Thập nói tiếp: ” Hơn 20 năm trước, tổ chức đã thực hiện một dự án, dự án này có tên mã là Dulimpus, cũng là tên của một loại thuốc, một loại thuốc thần kinh, họ chọn ngẫu nhiên nhiều người ở mọi lứa tuổi làm đối tượng thí nghiệm loại thuốc này, tất nhiên, những người đó hoàn toàn không biết, loại thuốc này cần được người thí nghiệm ăn từng chút một, vì vậy cơ thể họ sẽ không tạo ra phản ứng quá mức, nhưng nó sẽ khiến người dùng bị ảo giác, cùng với ám thị của những người xung quanh, ảo giác mà họ thấy sẽ khác nhau.”

“Đủ rồi!”

Mộc Thập ngắt lời hắn, tức giận nhìn hắn, “Tại sao anh lại bịa ra chuyện này?”

“Anh sẽ không nói dối em, Mộc Thập. Mộc Cửu Lâm là một trong những đối tượng thử nghiệm, tác dụng của thuốc và ám thị rất thành công, thuốc và tám thi thể gây cho ông ấy ảo giác rằng ông ấy là người giết hại họ, ông ấy được thiết lập thành một tên tội phạm giết người biến thái.”

Hắn nói tiếp, cho dù cô có tin hay không.

“Thí nghiệm trong cơ thể Mộc Cửu Lâm rất thành công, nhưng lại xảy ra tai nạn, đó là ông ấy vô tình phát hiện ra vấn đề của mẹ em, sau đó ông ấy tìm thấy sổ ghi chép của mẹ em, tất cả đều được mã hóa, nhưng Mộc Cửu Lâm đã giải mã được, bên trong ghi lại tất cả dữ liệu thí nghiệm, liều lượng thuốc và phản ứng của cơ thể người thí nghiệm, vì vậy lúc đó Mộc Cửu Lâm đã hiểu tất cả.”

Mộc Quân Lâm vừa nói vừa lấy ra một quyển sổ cũ ố vàng từ trong ngăn kéo, đó là sổ ghi chép. Hắn lật một trang để cho cô xem.

Mộc Thập Nhất nhìn chút thì nhận ra, đó là chữ của mẹ cô, chữ của mẹ cô, nhưng tại sao?

“Sau đó là cảnh tượng mà em tận mắt chứng kiến, khi Mộc Cửu Lâm nhà, giết mẹ của ngươi, nhưng ông ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi ảo giác do thuốc gây ra, nên hắn dựa theo đó cắt ngón đeo nhẫn của bàn tay trái của mẹ em theo thứ tự tám người chết đã bị cắt ngón tay trước đó.”

“Là một sản phẩm thí nghiệm thành công, tổ chức hy vọng có thể kết nạp Mộc Cửu Lâm, vì vậy đã tìm ra một người thế tội, yêu cầu Kim Khâu, là một thành viên của tổ chức, cũng là người phụ trách vụ án vào thời điểm đó, mua chuộc một số người trong cục cảnh sát, tìm một người thế tội, sau đó, Mộc Cửu Lâm bắt đầu sống cuộc sống bị truy đuổi, một là vì ông ta muốn âm thầm khám phá tổ chức, hai là để bảo vệ em, bởi vì uống thuốc này trong một thời gian dài đã gây tổn hại lớn cho thần kinh của ông ta, ông ta sợ rằng nó sẽ làm tổn thương em, ông ta cũng không muốn công khau thân phận thật sự của mẹ em và sự thật năm đó, vì ông ấy không muốn em đã có một người ba giết người rồi lại thêm một người mẹ như vậy nữa.”

“Khi anh 7 tuổi, Mộc Cửu Lâm nhận nuôi anh, khi anh vừa trốn thoát khỏi cô nhi viện, anh nghĩ em nên biết tại sao ông ấy lại nhận nuôi anh, mẹ anh cũng là một kẻ giết người, nhưng đồng thời, giống như Mộc Cửu Lâm, cũng là một đối tượng thí nghiệm, Mộc Thập, em xem, hoàn cảnh của chúng ta rất giống nhau.”

Hắn lại khẽ mỉm cười.

Nhưng lúc này, Mộc Thập hoàn toàn không để ý tới hắn, toàn bộ đầu óc cô đều rối bời, đây là thật hay giả?

“Mộc Cửu Lâm là một thiên tài, đôi khi thuốc đó sẽ khiến ông ấy trở thành một người điên, nhưng mỗi lần nhìn tháy hình em, thậm chí chỉ cần em được tên em, ông ấy đều sẽ bình tĩnh trở lại.”

“Xác của những con vật đó, hằng năm vào ngày sinh nhật em, những gì ông ấy gửi cho em chỉ muốn truyền thông tin cho em, từ năm em 5 tuổi đến khi ông ấy qua đời vào năm em 18 tuổi, nhiều năm như vậy, ông ấy luôn gửi tin nhắn cho em, giấu hết thảy mọi người, chỉ em mới có thể giải mã thông tin đó.”

“Mộc Thập, ông ấy lựa chọn yên lặng là vì muốn bảo vệ em.”

Nói xong, Mộc Quân Lâm rời khỏi phòng, để lại Mộc Thập một mình trong phòng, cửa phòng mở ra đóng lại, cuối cùng Mộc Thập cũng yếu ớt ngồi lên ghế.

Lời nói của Mộc Quân Lâm lúc này giống như một lưỡi dao sắc bén, phá vỡ mọi nhận thức của cô trong hai mươi năm, người mẹ cô yêu thương nhất, người mẹ mà cô nhớ nhất đã trở thành một kẻ giết người tàn nhẫn, phá hủy gia đình họ và ba cô, bà ấy chính là thủ phạm. Trong khi đó, người ba từng là tên sát nhân lại là nạn nhân lớn nhất. Suốt những năm qua, lẩn trốn trong bóng tối, âm thầm tự mình chịu trách nhiệm với tất cả những chuyện này.

Từ lúc tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị giết, cô đã hận ông hơn hai mươi năm, ngày ông chết, cô cũng không biết, cô không biết gì cả.

Cô đột nhiên cầm cuốn sổ do mẹ viết lên lật xem, không mất nhiều thời gian để giải mật mã bên trong.

Ngày 17/3

Liều lượng của Dulimpus là 10mg, trộn trong nước, không màu, không mùi, người thí nghiệm đã dùng nó lúc 7 giờ sáng, quan sát thấy rằng không có tình trạng bất thường trong suốt cả ngày.

Ngày 18/3

Liều lượng của Dulimpus là 10mg, không có phản ứng bất thường.

Ngày 19/3

Liều lượng được tăng lên 15mg, người thí nghiệm đã dùng nó vào lúc 7 giờ sáng, xuất hiện triệu chứng chống mặt, thuyên giảm sau 10 phút, không có phản ứng bất thường nào khác.

Ngày 17/4

Liều 20mg đã được sử dụng trong một tháng, sau khi dùng, người thí nghiệm có ảo giác, kéo dài trong mười lăm phút, mặt ửng đỏ, cơ thể phát sốt, sau đó nó dần biến mất.

Ngày 17/3

Liều lượng được tăng lên 50mg, đã dùng thuốc liên tục trong một năm, uống lúc 10 giờ tối, ảo giác tăng lên sau khi uống, thời gian kéo dài trong nửa tiếng, cơ thể phát sốt, mắt yếu và có dấu hiệu nói linh tinh, không có bất thường với đứa trẻ vào ngày đầu tiên.

Ngày 17/3

Liều lượng đạt tới 70mg, thuốc đã được dùng liên tục trong ba năm, ảo giác kéo dài trong một giờ sau khi uống, không có bất thường với đứa trẻ, đã chôn thi thể trong vườn, có thể thực hiện kế hoạch.

Ngày 28/10

Liều lượng là 100mg, người thí nghiệm phát hiện thi thể, có thể tiếp tục thực hiện.

Đây là ghi chép cuối cùng, chỉ một tháng sau, Mộc Cửu Lâm giết bà ấy.

Từng nội dung một, ghi lại toàn bộ sự thay đổi của Mục Cửu Lâm từ lúc bắt đầu uống thuốc đến khi kết thúc, điều khiến Mộc Thập càng cảm thấy sụp đổ hơn là có một số ghi chép về việc Mục Cửu Lâm hòa thuận với mình, tất cả đều được mẹ cô dùng làm tài liệu tham khảo, cô không phải là con của bà, chỉ là tài liệu tham khảo cho thí nghiệm.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, sự thật đôi khi còn khủng khiếp hơn cả những gì chúng ta có thể suy nghĩ và chịu đựng, bây giờ cô đã thật sự hiểu được câu này. Sự thật đã ở trước mặt cô muộn hai mươi năm, hai mươi năm cô bị bao vây bởi một lời nói dối tàn nhẫn, nhưng khi lời nói dối bị vạch trần, những gì còn lại là một thứ thậm chí còn khiến cô không thể tiếp nhận được, bây giờ một mình cô phải chịu đựng nó.

Cô đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu tìm kiếm nhiều thứ hơn, những thứ thuộc về ba cô trong quá khứ, có một cuốn sổ trên kệ, cô lấy xuống, mở ra, trên trang đầu tiên là một bức ảnh của cô, một bức ảnh từ thời thơ ấu, bên cạnh bức ảnh là một dòng chữ được viết: Con gái yêu dấu.

Tay Mộc Thập run rẩy, lật trang giấy, hóa ra là nhật ký của là Mộc Cửu Lâm.

Hôm nay tôi nhìn thấy con gái tôi ở cô nhi viện, nó hơi gầy, nó không nói, chuyện tôi chỉ có thể quan sát từ xa, tôi thật sự muốn ôm nó.

Sinh nhật 5 tuổi của con gái, tôi có mua búp bê, nhưng tổ chức kia đã nghĩ rằng tôi là tên sát nhân biến thái điên cuồng, cho nên chỉ có thể gửi cho bé thi thể động vậy, như vậy tổ chức mới không phát hiện ra tin tức tôi gửi cho bé, để con gái nghĩ tôi biến thái đi, nhưng chắc bé sẽ rất sợ hãi, hy vọng có người sẽ ở bên cjanh con, xin con, cục cưng.

Tôi nhận nuôi một cậu bé, nó và con gái tôi tôi có hoàn cảnh giống nhau, hôm nay, từ xa xa, tôi nhìn thấy con bé, bé cũng quay đầu nhìn thoáng qua tôi, nhưng lại không thấy tôi.

Con gái tôi được một gia đình nhận nuôi, bên kia có một đứa con trai, tôi đã điều tra, đó là một gia đình tốt, bé sẽ lớn lên khỏe mạnh, có ba mẹ mới và một anh trai.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười lăm của bé, khi tôi thấy họ đi chơi cùng nhau, tôi nghe thấy bé gọi ba, nếu đang gọi tôi thì tốt rồi.

Hôm nay đã gần đến sinh nhật lần thứ mười tám của bé, nhưng cơ thể tôi ngày càng tệ, thời gian tôi tỉnh thức càng ngày càng ngắn, vì vậy tôi muốn gặp con gái mình, giá như tôi có thể nghe thấy bé gọi ba một lần nữa trước khi tôi chết.

Một giọt nước mắt rơi trên hai chữ ba, Mộc Thập ôm khung ảnh trên bàn, nhắm mắt để mặc cho nước mắt còn sót lại.

“Ba.”

Đó là một tiếng gọi đến muộn rất nhiều năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play