Sau khi nghe xong lời nói của Nguyễn Ngôn Hi, Vưu Vu phân tích khả năng cao nhất mình chính là mục tiêu, “Tôi vừa mới đến thì xảy ra chuyện này, với lại người đó còn đột nhập vào phòng tôi nên có thể mục tiêu chính là tôi.”

Nguyễn Ngôn Hi xua tay, trực tiếp phủ nhận: “Không phải, bởi vì anh mới đến, sao người đó biết được anh ở phòng này, huống hồ, đến tấn công một người nuôi hổ nữa, nếu có người thật sự muốn giết anh, sao có thể không tìm hiểu tình hình một chút chứ. Rõ ràng người đó không biết trong phòng có con hổ, nếu lỡ người đó phản ứng chậm chút thì đã thành bữa khuya của Tiểu Khả Ái rồi.”

Vưu Vu vội vàng thanh minh cho Tiểu Khả Ái, “Nó không ăn thịt người. “

Anh ta nghĩ lại, “Nếu không phải tôi, vậy là hai người ai, hay là một trong hai người?”

Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đồng thời gật đầu, không ngạc nhiên chút nào.

Vưu Vu nhìn bọn họ, khoanh tay, “Hai người chọc đến ai vậy?”

Hai người đồng thời chống cằm suy nghĩ, một lúc sau, Mộc Thập ngước mắt lên, như thể đã nghĩ ra.

Vưu Vu vội vàng hỏi: “Cô Mộc nghĩ đến ai à?”

Mộc Thập không lên tiếng, chỉ mở ngón tay ra, đầu tiên là năm, sau một lúc rút lại ba, rồi còn hai.

Vưu Vu tự mình đưa tay làm theo, không hiểu: “Năm, hai, nghĩa là gì?”

Mộc Thập vô cảm nói: “Hiện tại tôi cho rằng có năm người có thể muốn giết ta, nếu loại bỏ một số yếu tố thì có lẽ còn hai người.”

Giọng điệu bình tĩnh như thể cô đang nói về việc cô có bao nhiêu người cầu hôn.

“…”

Vưu Vu sửng sốt, trong lòng thầm nói, sao lại có người muốn giết một cô gái bình thường chứ!

Lúc này, Nguyễn Ngôn Hi cũng đặt tay xuống, hời hợt nói: “165 người, không tính những người đã bị xử tử và vẫn đang ở trong tù, thì có khoảng 40 người.”

“…”

Vưu Vu che trán, đột nhiên cảm thấy nơi này quá nguy hiểm.

Sau đó, Nguyễn Ngôn Hi nói thêm: “Tất nhiên, chưa bao gồm những người mà tôi lỡ đắc tội mà không biết.”

Vưu Vu nghe vậy thì lắc, “Nghề này của cậu sao lại nguy hiểm như cảnh sát vậy, tôi tưởng chỉ cần động não thôi chữ, không ngờ còn phải đề phòng khi bị tấn công nữa à.”

Nguyễn Ngôn Hi nhún nhún vai, không nghiêm túc nói: “Chỉ cần tìm ra người đó trước khi bị giết là được rồi.”

Nguyễn Ngôn Hi chỉ đầu mình, “Đương nhiên, bây giờ tôi cũng lười động.”

Sau khi nói xong, anh trở về phòng, bước vào rồi đóng cửa lại, “Mộc Thập, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Mộc Thập trả lời, cô lại nhìn Vưu Vu: “Chúc ngủ ngon, anh Vưu.”

Mộc Thập nói với anh ta, xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại.

Chẳng mấy chốc, chỉ còn một mình Vưu Vu ở hành lang, Tiểu Khả Ái đang cúi xuống bên cạnh anh, anh khẽ cười không nói gì, nhìn hai cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ người bị ám sát mà còn bình tĩnh hơn anh.

“Nhưng đêm này thật kích thích.”

Vưu Vu đã lâu không cảm nhận được, anh cười sờ lên Tiểu Khả Ái,” Mày thấy đúng không?”

Tiểu Khả Ái lắc đầu.

Kết quả là, gió làm cho Vưu Vu rùng mình, anh đưa tay xoa cánh tay, “A, lạnh quá.”

Vừa rồi anh không cảm thấy lạnh, bởi vì vội vàng đuổi theo người kia, nhưng bây giờ anh phát hiện mình chỉ mặc quần lót, nên vỗ đầu Tiểu Khả Ái rồi vội vàng trở về phòng.

Chiếc bật lửa bật lên, chiếu sáng một góc tường, lộ ra bóng dáng của một người, ngọn lửa đốt điếu thuốc trong tay, bật lửa được đóng lại, ánh sáng đỏ từ điếu thuốc chập chờn trong màn đêm.

Điếu thuốc nhẹ nhàng bị dập tắt khi nó đã cháy được một nửa, bóng đen nhìn vào biệt thự cách đó không xa, cuối cùng quay người rời đi.



Buổi trưa ngày hôm sau Cao Lăng Trần đến, khi bọn Nguyễn Ngôn Hi đang ăn trưa thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Mộc Thập đứng dậy mở cửa.

Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn Cao Lăng Trần đi sau lưng Mộc Thập, theo thói quen trêu chọc: “Cao Lăng Trần, lại đến ăn ké à?”

Cao Lăng Trần vừa muốn lên tiếng, Vưu Vu vừa nói vừa xới cơm: “Chắc sáng nay đội trưởng Cao đến điều tra vụ án à.”

Cao Lăng Trần lập tức cảm giác được nhất định có gì đó không đúng, anh nhăn mày, quay sang nhìn Nguyễn Ngôn Hi, “Mới sáng sớm có chuyện gì sao?”

Vưu Vu: “Vào 1 giờ sáng, một người đàn ông trèo qua cửa sổ đột nhập vào phòng tôi, tôi nghe thấy động tĩnh, đuổi theo ra ngoài, nhưng tôi không tìm được ai, nhưng tôi tìm thấy một con dao trên mặt đất.”

Anh đặt con dao vào túi trong suốt trên bàn, đưa cho Cao Lăng Trần xem.

Cao Lăng Trần cầm túi lên, liếc mắt nhìn: “Đã như vậy sao mọi người không báo cảnh sát?”

Nguyễn Ngôn Hi: “Không ngờ.”

Mộc Thập: “Quá muộn rồi.”

“Mọi người có nghĩ lỡ như hắn quay lại lần nữa thì làm sao!”

Cao Lăng Trần cảm thấy bọn họ thật sự không có chút tính cảnh giác chút nào, đúng là xem mạng sống như trò đùa.

Có Tiểu Khả Ái mà, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đồng thời nghĩ như vậy.

Cũng may không có chuyện gì, Cao Lăng Trần thở dài trong lòng, sau đó hỏi bọn họ: “Vậy mọi người có nghi ngờ ai không?”

Nguyễn Ngôn Hi thản nhiên nói: “Có khoảng bốn mươi người.”

“Camera thì sao?”

Mộc Thập nuốt thức ăn trong miệng xuống, trả lời: “Xem rồi, chẳng nhưng người đó đã tính toán hết rồi, tránh toàn bộ camera, nên không quay được.”

Cao Lăng Trần cảm thấy người này rất có khả năng sẽ ra tay tiếp, “Có thể trước đây người đó đã đến đây rồi, hôm nay tôi để lại mấy người canh gác bên ngoài để đề phòng.”

Nguyễn Ngôn Hi lập tức từ chối, “Đừng, bị một người theo dõi là tôi đã thấy khó chịu rồi, lần này còn một đám người theo dõi nữa.”

“Đó không phải là theo dõi, mà để bảo vệ cho mọi người.”

Về phương diện này, thái độ của Cao Lăng Trần rất cứng rắn.

Nguyễn Ngôn Hi bĩu môi, quyết định không tranh luận với anh về vấn đề này, vì vậy đổi chủ đề, “Anh còn chưa nói hôm nay đến đây làm gì đó, có manh mối về vụ án của Chu Văn Bân sao?”

“Không phải, vẫn không có manh mối, tôi tới đây vì một vụ mất tích khác, ngay sáng nay.”

Cao Lăng Trần bật máy tính lên, cho bọn họ xem băng ghi hình.

Vào lúc 5:24:32 sáng, trước thang máy tầng 15 của một tòa nhà dân cư, một người đàn ông đội mũ đi đến trước thang máy, nhấn nút thang máy, sau một lúc, cửa thang máy mở ra, người đàn ông bước vào, sau đó cửa thang máy đóng lại, con số phía trên nút bắt đầu nhảy xuống, không dừng lại ở giữa, cuối cùng dừng lại ở tầng một.

Cao Lăng Trần sau đó mở thêm một đoạn băng ghi hình nữa, đó chính là hình ảnh do camera quay bên ngoài thang máy ở tầng một.

Cửa thang máy từ từ mở ra, không có ai đi ra, lúc này thang máy trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play