Sau vài giờ cấp cứu, cuối cùng cảnh sát Hàn đã thoát khỏi nguy hiểm và được chuyển từ phòng phẫu thuật đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng ông vẫn hôn mê.
Tưởng Tề và những người khác đã lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Tề lập tức gọi điện thoại cho Cao Lăng Trần để nói với về tình hình của cảnh sát Hàn.
“Đội trưởng, cảnh sát Hàn đã thoát khỏi nguy hiểm, bác sĩ nói sẽ không có vấn đề gì, bây giờ chỉ cần đợi anh ấy tỉnh lại, bây giờ tôi sẽ quay lại cục cảnh sát.”
Cao Lăng Trần đáp: “Không cần, cậu ở đó đi, nếu cảnh sát Hàn tỉnh thì lập tức nói cho tôi biết.”
Tưởng Tề nói: “Tôi biết rồi, đội trưởng.”
Cao Lăng Trần cúp điện thoại, nói với Nguyễn Ngôn Hi đang đi ra khỏi phòng thẩm vấn: “Cảnh sáy Hàn đã thoát khỏi nguy hiểm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi nghĩ thầm: Nếu ông ta chết thì không còn chứng cứ rồi, tất nhiên dưới tình huống này, anh không nói ra miệng.
Cao Lăng Trần liếc nhìn lại phòng thẩm vấn, im lặng.
Nguyễn Ngôn Hi dựa vào tường, duỗi chân về phía trước một chút, nhìn về phía trước nói: “Bây giờ anh phải chịu áp lực rất lớn.”
“Khi cảnh sát Hàn tỉnh lại, chỉ cần lấy lời khai của anh ta, về cơ bản, vụ án này sẽ được quyết định.”
Cao Lăng Trần đứng thẳng người lên, đi đến trước mặt Nguyễn Ngôn Hi, để lại một câu: “Nếu anh muốn thay đổi thì phải nhanh lên.”
Một mình Cao Lăng Trần đi đến cầu thang, đứng ở cửa sổ nhìn cây cối trên đường, với dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi, đặt tay lên điếu thuốc, khi đi được nửa đường, tay anh dừng lại, thở dài, lại để điều thuốc lại.
—
Bởi vì nhận được điện thoại của Tần Dực, khi đi ra khỏi cục cảnh sát, sau khi đi được một lúc, Nguyễn Ngôn Hi bắt taxi đến nhà Tần Dực, vừa mở cửa, Nguyễn Ngôn Hi phát hiện trang phục của Tần Dực vẫn giống hệt như trước, nhưng quầng thâm dưới mắt càng sâu, râu trên cằm càng lúc càng nhiều.
Nguyễn Ngôn Hi vừa bước vào cửa đưa một tách cà phê.
Tần Dực nhìn thấy cà phê thì bóp mũi, “Trời ơi, đừng cho tôi uống cà phê nữa, bây giờ tôi ngửi thấy mùi cà phê, bây giờ cứ ngửi thấy mùi cà phê là tôi thấy chán ghét, có trời mới biết mấy ngày nay tôi đã uống bao nhiêu lon cà phê rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi tỏ vẻ hiểu rồi, cúi xuống đặt cà phê ở cửa.
Sau khi Tần Dực phàn nàn xong, rồi nhắc đến chuyện chính, dẫn Nguyễn Ngôn Hi đến căn phòng bí mật, “Cuối cùng tôi phát hiện được một chuyện, ban đầu tôi cũng lo lắng không thấy họ xuất hiện cùng nhau, sau đó tôi phát hiện quả thật họ không gặp nhau nhưng họ thường xuất hiện ở cùng một nơi, nhưng cách nhau khoảng 1 giờ.”
Nguyễn Ngôn Hi hỏi: “Lần nào cũng cùng một nơi sao?”
Tần Dực lắc đầu, lần lượt đưa tất cả đoạn băng ghi hình cho Nguyễn Ngôn Hi xem, “Mỗi lần đều khác nhau, nhưng trùng hợp thay, tất cả đều ở gần hiện trường vụ án nơi tìm thấy thi thể của hai người này, đều là những nơi khá hẻo lánh, tôi đã tìm hiểu những nơi đó, đó là một số sòng bạc ẩn, cửa hàng nhỏ và phòng đánh bài, tôi nghĩ họ dường như đang bí mật thực hiện một số giao dịch bất hợp pháp.”
Nguyễn Ngôn Hi nghiêng người về phía trước nhìn màn hình, đầu óc chạy rất nhanh, ngay sau đó, anh nói hai chữ: “Ma túy.”
Tần Dực lại nhìn anh: “Làm sao anh biết đó là ma túy?”
“Trước đây Hàn Nghĩa Đức là cảnh sát chống ma túy.”
Nguyễn Ngôn Hi nói một câu này.
Tần Dực suy nghĩ một lát: “Ý của anh là ba người này có liên quan đến nhau, nếu họ là người buôn bán ma túy vậy chẳng phải Hàn Nghĩa Đức có quan hệ đối lập với họ sao?”
Một sự giễu cợt tràn ra từ khóe miệng Nguyễn Ngôn Hi, “Nhưng nếu một ngày cảnh sát chống ma túy này không chống lại sự cám dỗ của tiền bạc thì sao?”
Tần Dực hoàn toàn hiểu ý của Nguyễn Ngôn Hi, “Nói như vậy, Hàn Nghĩa Đức không bắt bọn họ, mà là che chở cho bọn họ, thậm chí có thể gia nhập với bọn họ.”
Nguyễn Ngôn Hi chậm rãi đứng thẳng dậy, “Lúc trước tôi nghĩ vụ án này quá phức tạp, bởi vì tôi đã đưa Mộc Thập vào vụ án này, bây giờ tôi kéo Mộc Thập ra, tôi đưa ra giả thuyết, đầu tiên Trịnh Chân giết Vương Viễn Long, sau đó Hàn Nghĩa Đức giết Trịnh Chân, cuối cùng Hàn Nghĩa Đức tự sát, nhưng trong quá trình đó, Trịnh Chân và Hàn Nghĩa Đức đã dùng một số thủ đoạn để hãm hại Mộc Thập. “
Điều đó có nghĩa là, có thể Trịnh Chân đã giết Vương Viễn Long, Hàn Nghĩa Đức ban đầu muốn giết Trịnh Chân. Tần Dực cau mày nói: “Tôi vẫn không hiểu vì sao bọn họ lại muốn hãm hại Mộc Thập?”
Nguyễn Ngôn Hi dùng ngón tay nhẹ nhàng siết chặt bàn, “Bởi vì phía sau bọn họ còn có một người khác khống chế Trịnh Chân và Hàn Nghĩa Đức, thông qua bọn họ, hắn hoàn thành mục đích hãm hại Mộc Thập.”
Tần Dực nhìn Nguyễn Ngôn Hi nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải tìm ra người đó, chúng ta phải gì đây?”
Nguyễn Ngôn Hi: “Nếu là theo kế hoạch, bây giờ Hàn Nghĩa Đức hẳn là đã bị bắn chết, nhưng bây giờ hắn đã được cứu, đây là cơ hội của chúng ta, để lại con đường sống duy nhất, đây là đột phá.”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên đổi chủ đề, “Đúung rồi, những chỗ đó…”
Tần Dực lắc điện thoại, “Tôi đã tiện thể báo cảnh sát rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
“Bây giờ anh đi đâu? Bệnh viện sao? Hàn Nghĩa Đức còn chưa tỉnh đâu.”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn anh, Tần Dực chỉ vào máy tính, “Camera ở bệnh viện.”
Nguyễn Ngôn Hi xoay người tiếp tục đi ra ngoài, “Hàn Nghĩa Đức chưa chết, ngươi anh cho rằng tên kia sẽ để mặc hắn như vậy sao?”
—
Tưởng Tề đang ngồi ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên thì thấy Nguyễn Ngôn Hi đi tới, rất ngạc nhiên: “Anh ở đây làm gì?”
Nguyễn Ngôn Hi ngồi cách anh hai ghế, “Yên tâm, tôi không ở đây để giết người.”
“Tôi không nói vậy.”
Tưởng Tề quay mặt đi, sau đó lập tức quay đầu lại nhìn anh, “Anh vẫn chưa trả lời tôi.”
Nguyễn Ngôn Hi dựa lưng vào bức tường phía sau, “Làm việc giống như anh.”
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Đêm đó, cuối cùng Hàn Nghĩa Đức cũng tỉnh lại, được chuyển đến một phòng bệnh bình thường.
Tưởng Tề đợi bác sĩ kiểm tra tình trạng của Hàn Nghĩa Đức rồi chặn anh ở cửa, “Xin lỗi, bác sĩ, tình hình bệnh nhân bên trong thế nào?”
Bác sĩ trả lời: “Không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Nguyễn Ngôn Hi xen vào: “Vậy bây giờ có thể nói chuyện được không?”
Bác sĩ: “Chuyện này không thành vấn đề, nhưng không nên nói chuyện trong một thời gian dài, vì bệnh nhân vẫn còn tương đối yếu, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của anh ấy.”
Tưởng Tề mỉm cười với bác sĩ rồi gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Nguyễn Ngôn Hi nhìn lại Hàn Nghĩa Đức đang nằm trên giường bệnh, khi ông ta mở mắt ra, trong mắt không thể che giấu sự căng thẳng và sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT